Mãn Nguyệt Tương Tư - Chương 07

Tác giả: Kweeyee Quy Nhất

Mãn Mãn:
Trước đây, ta đã từng nói rằng ta đã có danh tiếng sau một buổi thi thơ, và buổi thi thơ này cũng không bình thường.
Người tổ chức buổi thi thơ là chính muội muội ruột của đương kim Thánh thượng, công chúa Vân Hòa được sủng ái nhất.
Mỗi năm vào ngày Đông chí tháng mười hai, buổi thi thơ sẽ được tổ chức tại Cẩm Tú Viên của công chúa.
Bất cứ ai trong kinh thành ghi danh đều có thể tham dự, dù là đi dạo trong vườn, làm thơ, hay thưởng trà ngắm hoa.
Vì vậy, ta thường gọi đó là hội ngộ hằng năm.
Qua nhiều năm, không ít duyên phận đã được kết đôi trên yến hội này.
Lần cuối cùng ta tham dự buổi thi thơ là ba năm trước, tạo được chút ít tiếng vang.
Gia đình ta còn chưa hiểu chuyện gì, đã có vài nhà đến đưa hồng thϊếp, khiến phụ mẫu sợ hãi đến mức không dám để ta tham gia nữa.
Năm nay ta theo thường lệ nhận được thϊếp mời, nhưng lần này phụ mẫu ta lại thay đổi thái độ, sợ ta không đi.
Họ vẫn nghĩ rằng ta chưa thoát khỏi cái bóng của việc từ hôn.
Hơn nữa, ta đã đến tuổi cập kê, không có một hôn ước nào định sẵn, thực sự cũng nên xem xét một số đối tượng khác.
Đi thì đi.
Yến hội này không chỉ có rượu ngon, mà còn có nhiều đồ ăn hấp dẫn.
Lần này huynh trưởng cũng bị cưỡng chế đi theo ta.
Dù sao huynh ấy cũng đã đến tuổi nếu không kết hôn thì sẽ bị chê bai.
Phụ mẫu vì chuyện hôn nhân của huynh ấy, sầu đến mức mọc cả tóc bạc.
Suốt dọc đường, a huynh liên tục dông dài, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Nam nhân trước lập nghiệp sau thành gia, chưa có thành tựu, làm sao có thể lấy vợ.
Nhưng ta nghĩ chờ đến khi huynh ấy móc ra được một cái thành tựu nào, ta và huynh ấy đều đã già.
Huynh ấy đi theo con đường trở thành võ tướng, không ra trận là không thể nổi danh.
Nhưng huynh trưởng ta vẫn kiên định với quan điểm của mình, rồi lại quay sang hỏi ta: "Mãn Mãn có đồng ý không, chỉ có nam nhân đã gặt hái được thành tựu, tự mình tạo dựng cơ nghiệp mới là nam nhi xứng đáng để trao gửi cuộc đời!"
Nhìn Trần Kiều kìa, đã đạt được thành tựu nổi bật rồi, nhưng hắn cũng không xứng với sự phó thác của ta.
Nhưng huynh trưởng ta là một kẻ lỗ mãng chưa từng yêu đương, ta không thể làm tổn thương lòng tự trọng của huynh ấy, dù sao có hoài bão lớn cũng là điều tốt.
"Phải, huynh nói đúng."
Nghe xong câu trả lời của ta, a huynh trầm tư một chút, không biết nghĩ gì, gật đầu, ý vị thâm trường nói: "Vậy thì tốt."
Cẩm Tú Viên không chỉ là hoa viên bình thường, bên trong còn có đình đài lầu các, dù vào mùa đông, cũng lộ ra không khí phồn hoa náo nhiệt.
Vừa xuống xe ngựa, a huynh đã bị vài bằng hữu kéo đi, ta cùng Xuân Hòa dạo chơi ở vườn mai.
Nhưng trong đầu ta, chỉ toàn là danh sách các món ăn…
Ba năm trước, tại buổi tiệc của công chúa Vân Hòa, nàng muốn trải nghiệm mùi vị khói lửa nhân gian, nên toàn bộ thực đơn là các món ăn dân dã.
Có một món giò heo hầm, thịt mềm và ngấm gia vị, dù tướng ăn khó coi, nhưng mùi thơm khó cưỡng lại.
Nếu lần này vẫn có, ta phải kiếm nơi không người gặm một cái.
Không được, ta còn cần thêm rượu.
Thanh mai tửu quá ngọt, Thanh Hà nhưỡng lại quá nhạt, chẳng bằng rượu mạnh ở bàn nam nhi, tiếc là ta không thể uống.
Ta ngẩng đầu nhìn những bông hoa mai trên cành, nhưng suy nghĩ lại chuyển sang món bánh hoa mai xốp giòn.
Những bông hoa mai màu đỏ phủ một lớp tuyết mỏng, giống như lớp đường phủ trên hoa mai đường.
Ta bỗng nhiên có một ý nghĩ táo bạo.
Không biết tuyết có vị gì...
Ý tưởng này không tốt, nhưng lòng ta lại ngày càng ngo ngoe nôn nóng.
"Xuân Hòa, hơi lạnh, ngươi đến xe lấy cho ta cái áo choàng."
Khi Xuân Hòa thực sự đi, ta quan sát xung quanh, đảm bảo xung quanh không bóng người.
Sau đó, ta cẩn thận nhón chân, liếʍ một ít tuyết trên cánh hoa.
Ừm... không cảm nhận được gì cả.
Liếʍ thêm một lần nữa?
Ta há miệng cắn vào cánh hoa, chưa kịp kéo xuống, đã nghe thấy một giọng nói đầy kinh ngạc:
"Lâm Mãn Nguyệt!"
Ta ngẩng lên, và đối diện với Hoắc Yết...
Cách vài bước.
Bốn mắt nhìn nhau.
Có những người, dù còn sống, nhưng thực chất đã chớt.
Ta đã thành công kéo cánh hoa xuống, nuốt hay nhả, đó là một vấn đề đau đầu.
May mắn thay, Hoắc Yết phản ứng nhanh hơn ta, hắn bước lại gần, với tay lấy đi cánh hoa trên miệng ta.
Sau đó cúi đầu cười nhẹ, nói: "Muốn ngửi hoa cũng không phải thế này, cho vào miệng mà không biết."
Ta thấy như mình đã chớt!
Nếu trời cao có mắt, cho phép ta tự chọn kiểu chớt, ta sẽ chọn chớt chìm trong sự ôn nhu của Hoắc Yết.
Một cơn gió lạnh thổi qua, bông hoa và tuyết rơi xuống, nhẹ nhàng đọng trên mặt ta.
Ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.
Làm thế nào để trả lời hắn một cách duyên dáng mà vẫn giữ được phong thái của một danh môn khuê tú, đồng thời giảm bớt sự xấu hổ?
Đầu ta nảy ra ý tưởng, trên mặt phủ lên hai phần sầu bi, nhẹ giọng mở miệng.
"Thế tử gia, an táng hoa không?"
Xuân đau thu buồn, tự tiếc nuối.
Ta thật đúng là so với khuê tú còn khuê tú hơn.
Ánh mắt Hoắc Yết chuyển từ cánh hoa nhỏ trong tay sang những cánh hoa rải rác trên đất, rồi nhìn những cánh hoa tiếp tục rơi trong gió.
"An táng... vậy thì."
Hành động ngay lập tức.
Hắn quay người tìm một cái chổi ở góc, định quét dọn những cánh hoa trên đất.
Ta nhanh chóng cầm lấy cái rổ, đi theo hắn.
Chưa kịp quét được vài cánh, một nhóm người bao quanh một nữ tử quý phái ồn ào kéo đến.
Họ làm tan tác đống hoa nhỏ mà Hoắc Yết mới quét gọn.
Nữ tữ kia chớp mắt, đùa cợt nói: "Ồ, Hoắc biểu ca đang trải nghiệm nhân sinh à?"
Đó là công chúa Vân Hòa, Lạc Vân Sán.
Sắc mặt Hoắc Yết không mấy tốt: "Ngươi không có việc gì làm à?"
"Đâu có..." công chúa Vân Hòa nhướng mày, nhanh chóng tiến lại gần nói nhỏ điều gì đó.
Thấy sắc mặt Hoắc Yết dịu đi, thậm chí còn cười một chút.
"Thật à?"
Công chúa Vân Hòa gật đầu nhanh chóng: "Thật hơn cả vàng ròng."
Hoắc Yết vui vẻ xoa đầu nàng ấy: "Vậy thì quyết định như thế."
Nghe lời hắn, công chúa hoan hô một tiếng, quay người rời đi.
Ta đứng dưới cây mai, cầm chiếc rổ, mất hồn một lúc lâu.
Công chúa Vân Hòa là muội muội ruột của Hoàng đế, Hoắc Yết là biểu ca của nàng, nhưng nếu nói về quan hệ huyết thống, họ không có quan hệ thân thiết lắm.
Mẫu thân của Hoắc Yết là cháu gái của Thái hoàng thái hậu, không phải là cô cô ruột của Hoàng đế.
Trong những năm đầu khi Thánh thượng vừa lên ngôi, triều đình còn đầy biến động, bà cùng phu quân đã kiên định giúp đỡ.
Sau khi Thánh thượng củng cố vững chắc địa vị, họ đã từ bỏ quyền lực để đi du sơn ngoạn thủy.
Thánh thượng biết ơn họ, không chỉ phong cho chức tước Trấn Quốc công, mà còn theo ý Thái hoàng thái hậu phong cho mẫu thân của Hoắc Yết tôn vị Đại Trưởng công chúa Khai Lãn.
Vì thế, nếu hắn thành hôn với công chúa Vân Hòa, cũng thật phù hợp.
Họ là một cặp xứng đôi.
Kỳ thực, ta không có lý do gì để không vui, ta sớm biết hắn nên thành đôi với một cô nương tốt, đó là điều hắn xứng đáng.
Ta nên chúc phúc.
Nhưng ta đã cố gắng mà không thể nở nụ cười.
Đại khái là tâm tình của ta trầm xuống thực sự quá rõ ràng, hắn cũng chú ý đến.
Hắn cầm chổi, nhìn ta chăm chú, ánh mắt không giống như thường ngày, tựa hồ ẩn chứa cảm xúc khác.
Dù hơi vô lý, ta vẫn muốn mắng hắn trong lòng—
Đồ móng heo!
Mắng cho thỏa lòng thì thôi, nhưng hiện thực vẫn là hiện thực.
Ta nhăn mày, nhìn những cánh hoa rải rác, thở dài.
"Cánh hoa lại rụng."
Cuối cùng chúng ta cũng không thể tự tay an táng hoa.
Mấy tên sai vặt đến, thấy chổi trong tay hắn, vội vàng tiến lên nhận lấy.
Hắn suy nghĩ một chút rồi đưa chổi và rổ cho họ, nhìn họ quét đống hoa gom lại, rồi chỉ thị họ đào một hố dưới gốc cây để chôn cánh hoa.
Việc an táng hoa xem như đã hoàn thành.
Khi thấy những cánh hoa được chôn kỹ, hắn mới mở miệng: "Giờ thì hoa không thể rụng nữa."
Ngụ ý, nàng đừng buồn nữa.
Khi Hoắc Yết nói một cách nghiêm túc như vậy, ta không kìm được, mũi chua chua, nước mắt bắt đầu rơi.
Ta thật sự không ngờ mình lại không kiềm chế được như thế.
Đương nhiên, dáng vẻ này của ta hù dọa đến hắn.
Hoắc Yết hoảng hốt, không biết phải làm gì, muốn lau nước mắt cho ta nhưng lại thấy không phù hợp, muốn an ủi nhưng không biết phải nói từ đâu.
Cuối cùng, ta cố gắng ngừng lại, tìm bậc thang để leo xuống.
"Xin lỗi, những ngày này ta hơi đa sầu đa cảm."
Hoắc Yết nhíu mày, bất ngờ nghiêng người về phía ta, nói một cách cẩn thận: "Muốn uống rượu không?"
Khi thấy ta ngẩn ngơ, hắn vội vàng giải thích: "Là ta muốn uống, nàng có thể cùng ta uống một chút?"
Ta đã nghĩ đến việc uống rượu ở yến hội này từ trước, huống hồ Hoắc Yết lại mời.
Dù rằng không nên, nhưng chỉ lần này thôi, ta cho phép bản thân mình phóng túng.
Hoắc Yết biết ta uống rượu, bởi vì Kim Lăng Đẩu là ta đã lấy của hắn.
Buổi thi thơ nam nữ ngồi riêng, lần trước ở bàn nam cũng mở cuộc thi, giải thưởng là Kim Lăng Đẩu. Ta không biết họ thi cái gì, nhưng Hoắc Yết đã giành được giải thưởng này.
Ta thực sự thích chiếc trâm ngọc tại bàn nữ, nhưng so với Kim Lăng Đẩu, chiếc trâm cũng không quan trọng lắm.
Vậy nên, ta đã lần đầu tiên chủ động tìm Hoắc Thế tử thông qua mối quan hệ của huynh trưởng.
Lúc ấy, hắn rất kinh ngạc, dường như không hiểu tại sao ta đổi trâm ngọc lấy rượu, huống hồ hắn không có dùng trâm ngọc.
Ta biết rằng sự trao đổi này không hợp lý, và Hoắc Yết cũng không cần phải đổi bình rượu quý giá lấy một chiếc trâm vô dụng.
Nhưng bất ngờ là, hắn đồng ý.
Đáng lẽ việc này cũng đã kết thúc, nhưng huynh trưởng ta lại là kẻ thật thà, cứng nhắc, nhất định phải đại diện cho ta thi một trận nữa, ai thắng mới có quyền giữ giải thưởng.
Lúc ấy, ta mới biết rằng ở bàn nam họ thi đấu võ.
Nhưng huynh trưởng ta đánh không lại Hoắc Yết.
Ta rất bối rối.
Ta cảm thấy với sự trợ giúp của huynh trưởng, rượu ngon cách càng ngày càng xa.
Ta bắt đầu lo lắng.
Quy tắc của cuộc thi là không thể thay thế người khác, ngay cả khi là một cuộc đấu võ, ta cũng phải tự mình tham gia.
Nhưng cái đao ta còn không cầm nổi...
Hoắc Yết dường như muốn nói gì đó, nhưng ta đã quyết định, nhắm mắt bước vào khu đất trống trong rừng.
Loại chuyện xấu hổ như vậy, càng ít người biết càng tốt.
Luật của trận đấu là chỉ cần chạm vào đối phương là dừng, chúng ta mỗi người cầm một thanh kiếm gỗ đối diện nhau.
Dưới sự bình tĩnh tiêu sái của Hoắc Yết, ta ngược lại giống như một con chim cút run rẩy trong gió lạnh.
Động tác của anh ấy rất nhanh, kiếm càng nhanh hơn, toàn bộ động tác diễn ra sắc bén và mạnh mẽ, phong thái uyển chuyển.
Ta sợ hãi.
Dù sao ta cũng là nữ tử, không phải là quân tử.
Khi Hoắc Yết tiến lại gần, ta đột ngột ngồi xuống, dùng kiếm gỗ đâm vào chân hắn.
Thủ đoạn này quá âm hiểm, khiến Hoắc Yết cứng đờ tại chỗ.
A huynh ta cũng rất ngạc nhiên.
Tràng diện an tĩnh thật lâu, lâu tới nỗi ta đã chỉ trích bản thân mình, tự phê bình từ đầu đến chân.
Nhưng khi Hoắc Yết phản ứng lại, kéo ta đứng dậy và đưa rượu cho ta, ta phải cố gắng nín cười.
Tiểu nhân đắc chí, quân tử gian gian…
Ta vui quá đi!
Tuy nhiên, khi đưa chiếc trâm ngọc cho hắn, ta vẫn cảm thấy có chút nuối tiếc.
Dù là tiểu nhân, nhưng cuối cùng ta vẫn là một cô nương.
Ta đi dạo một vòng, lại đi đến rừng trúc nơi chúng ta đã từng luận võ kia.
Rừng trúc mùa đông không còn tươi tốt như mùa hè, toát ra không khí đìu hiu, bên cạnh bãi đất trống có bàn đá và ghế đá.
Hình ảnh Hoắc Yết cầm kiếm gỗ, bay lên không trung, rực rỡ như mặt trời, phong thái tự nhiên như thế nào còn in đậm trong tâm trí ta.
Sau đó ta nhịn không được che miệng bật cười.
Ta không biết hắn có nhường ta không, chắc hắn không ngờ rằng cuối cùng ta lại dùng ám chiêu để thắng cuộc đấu không cân sức này.
Có lẽ Hoắc Yết cũng nhớ lại cuộc đấu đó, hắn cười nói: "Lần đầu tiên ta đấu võ thua, lại là dưới tay của nàng."
"Chiến thắng của ta không xứng đáng." Ta nhận lấy rượu mà Hoắc Yết đưa cho, nâng ly cùng hắn.
Tạm thời quên đi những quy củ của thục nữ, dù ta cố gắng làm một khuê tú đến mấy, chúng ta cũng không thể nào có tương lai.
Uống một hớp, ta hơi sửng sốt, hóa ra là Thiêu Vân tửu.
Thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Rượu ngon, người đẹp.
Chờ ta kịp phản ứng, một bình rượu đã cạn đáy.
Miễn là không phải là rượu nặng như Kim Lăng Đẩu, ta tự tin ngàn chén không say.
Nhưng...
Hoắc Yết có vẻ không ổn lắm.
Hắn trở nên mơ màng, lảo đảo, thậm chí bắt đầu lung lay sắp đổ.
Ta đi qua vỗ vỗ bờ vai của hắn, hy vọng hắn thanh tỉnh một chút.
Nhưng không ngờ, hắn lảo đảo và mặt dán lên eo ta.
Nếu là ngày thường, ta đã tát hắn một cái, nhưng Hoắc Yết...
Ai bảo hắn đẹp trai như vậy cơ chứ!
Hắn thực sự rất đẹp, đẹp đến mức bất công.
Quỷ thần xui khiến, tay ta chạm vào đôi lông mày của hắn, thời điểm rụt tay lại, vô tình lướt qua một bên mặt hắn, ấm áp mà mềm mại.
Trái tim ta đập thình thịch, không biết có phải do hơi rượu hay không, thiêu đốt khuôn mặt ta đến đau nóng.
Đột nhiên, một tiếng "Mãn Mãn" vang lên từ xa, cách đó một khoảng nhỏ rừng trúc, a huynh ta sải bước đi đến.
Ta lập tức đẩy đầu Hoắc Yết ra.
Hắn chầm chậm ngã xuống đất.
"Mãn Mãn, sao muội lại ở đây, Xuân Hòa đang tìm muội đấy."
A huynh tiến lại gần, mới nhìn thấy Hoắc Yết đang lảo đảo đứng dậy từ mặt đất.
Cú ngã đó dường như giúp hắn thanh tỉnh hơn một chút.
"Mãn... Mãn Dương, ngươi... sao lại ở đây?"
Hoắc Yết xoa trán, cố nhớ lại một chút: "À, ta và Mãn Mãn... đang uống rượu."
Nói xong, hắn còn mỉm cười với ta, mang theo hơi men, lộ ra vẻ ngu ngốc đần độn khác thường.
Ta chột dạ, ta áy náy, ta xấu hổ vô cùng.
"Thế tử đã say, huynh hãy tìm người đưa hắn về phủ đi. Ta... ta đi tìm Xuân Hòa."
Ta không dám ở lại sợ bị hỏi thêm, quay người bước nhanh rời khỏi rừng trúc.
Sợ rằng a huynh sẽ nhận ra điểm khác thường.
Nhưng với tsự chậm hiểu của huynh trưởng ta, chắc là không sao đâu.
Khi quay trở lại vườn mai, Xuân Hòa đang đứng dưới cổng treo hoa, cầm áo choàng lo lắng đến mức đỏ cả mắt.
Thấy ta, nàng ấy chạy đến.
"Tiểu thư đi đâu vậy, làm ta sợ muốn ૮ɦếƭ."
Lúc đó ta thực sự động tậm, nhất thời nóng não, nên quên mất Xuân Hòa.
Ta xốc lại chiếc áo choàng vừa mặc, nhẹ nhàng an ủi nàng ấy: "Bị một đóa hoa câu dẫn, làm ta quên mất Xuân Hòa của ta, thực xin lỗi."
Xuân Hòa chỉ lo lắng thôi, nghe vậy nàng ấy bắt đầu tò mò: "Mùa đông này còn có hoa gì mà đẹp như vậy?"
Hoa nào có thể nổi bật và thu hút người xem trong mùa đông, hẳn là phải là loại hoa quý.
Dù Cẩm Tú Viên luôn xa hoa và lộng lẫy, nhưng những loài hoa quý vào mùa đông đều được chăm sóc trong nhà kính, làm sao dễ dàng đem ra ngoài để ngắm.
Hoa gì?
Hoắc Yết có thể là hoa gì...
Đại khái…
"Là hoa mẫu đơn."
Giọng Xuân Hòa thán phục: "Quả nhiên là Cẩm Tú Viên, mùa đông còn có hoa quý như vậy."
Trong đầu ta tự dưng hiện lên hình ảnh Hoắc Yết mặc các loại trang phục khác nhau.
Mẫu đơn trắng cao nhã, mẫu đơn đỏ loá mắt, mẫu đơn xanh tuấn tú, mẫu đơn tím ngạo khí, nói chung là…
Đầu đẹp.
Dù sao, chỉ có mẫu đơn mới thực sự là quốc sắc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc