Mãn Mãn:
A huynh ta trở về với khuôn mặt sưng húp, vết bầm tím lớn dưới mắt.
Lần này, người được cả nhà quan tâm là a huynh.
Ta không tin Trần Kiều có khả năng gây ra vết thương như thế, hắn chỉ là thư sinh cầm 乃út sao có thể so sánh với a huynh từ nhỏ đã luyện võ, bây giờ đang giữ chức Hiệu úy.
Nhưng dù vô luận chúng ta hỏi thế nào, a huynh cũng chỉ ấp a ấp úng, nói là vấp ngã.
Ta cố gắng hình dung xem phải ngã thế nào mới có thể gây ra vết thương như vậy, nhưng không tưởng tượng ra được.
Nhưng ta không hỏi thêm
Nếu thực sự bị Trần Kiều đánh, a huynh chắc chắn sẽ thấy mất mặt lắm.
Chỉ vài ngày sau, tin tức ta và Trần Kiều hủy hôn đã lan truyền khắp kinh thành.
Mấy năm trước tại một cuộc thi thơ, ta đã nổi tiếng một chút, được cái danh tài đức vẹn toàn.
Bây giờ Trần Kiều là người nổi tiếng ở kinh thành, nên chuyện này cũng đáng để mọi người bàn tán.
Ta không muốn ra ngoài lúc này, nhưng mẫu thân ta luôn lo lắng về đường nhân duyên của ta, nên muốn đi chùa cầu nguyện.
Ta cũng cần đi để giải sầu một chút.
Điện cầu duyên ở chùa Tương Quốc không có nhiều người vào ngày bình thường. Mẫu thân ta đi lên đại điện cúng dường, làm theo quy củ, thắp hương, đốt nến, thắp đèn hoa sen, sau đó xin xăm và nghe đọc kinh, mất ít nhất một canh giờ.
Ta thì lấy cớ để Xuân Hòa đi theo mẫu thân, một mình đi dạo xung quanh thật tự do thoải mái.
Đã đến đây, không hỏi về duyên số hay xin xăm có chút uổng phí.
Sau khi giải xăm, ta bất ngờ có ý nghĩ táo bạo, nhờ sư thầy xem bát tự.
Một là của ta, người còn lại khi nói ra miệng, ta cũng hơi do dự.
Nhưng dù sao... cũng không ai biết.
Đại sư nghiêm túc tính toán, một loạt hành động mà ta không hiểu, nhưng biểu hiện của ông làm ta có chút căng thẳng.
Đại sư lắc đầu...
Đại sư vuốt râu...
Đại sư thở dài...
Đại sư gật đầu...
Đại sư lặp lại các hành động trên.
Đại sư...
Cuối cùng, đại sư cũng tính xong.
Lời của vị sư thầy thật uyển chuyển và sâu sắc, ta phải suy nghĩ hai lần mới hiểu được ý nghĩa: Hóa ra... khá hợp nhau.
Điều này khiến ta cảm thấy hơi vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Ta cất kỹ túi chứa xăm và lời giải, nghĩ rằng mẫu thân ta cũng sắp xong, nên đến lúc đi tìm bà.
Chùa Tương Quốc với bức tường đỏ treo hoa tử đinh hương màu tím nhạt, trong thế giới trắng xóa của tháng mười một, chỉ có điểm sắc của nơi này này sáng lên.
Ta bỗng chạm phải một màu sắc còn rực rỡ hơn.
Khi nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Yết, ta chợt sững sờ, nhưng trong khoảnh khắc đã thay đổi hình tượng của mình.
Ta cố gắng giữ vẻ đoan trang, ngẩng cao đầu, bước chậm lại, và toát ra khí chất của một danh môn khuê tú.
Khi hắn tiến lại gần, rực rỡ và tươi sáng, làm bừng sáng mùa đông u ám.
Ta không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, không ngừng cảm thán trong lòng: Hắn thật đẹp trai!
Hoắc Yết dừng lại, có vẻ ngạc nhiên khi gặp ta ở đây, nhưng nhanh chóng nở nụ cười.
Ồ, có vết bầm ở khóe miệng.
Nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp trai của hắn.
"Thế tử gia bị thương à?" Ta hỏi.
Hắn đến từ một gia đình quý tộc, có phụ thân từng là tướng quân uy dũng, bây giờ đang là Trấn Quốc công.
Luận võ nghệ, có ai trong kinh thành có thể đả thương hắn?
Hoắc Yết chạm vào vết bầm trên môi, ánh mắt đảo nhẹ: "Ừm, vài ngày trước ta vấp ngã."
Lời này nghe quen quá.
À, đó là cái cớ mà huynh trưởng ta dùng vài ngày trước.
Họ bị ngã cùng nhau à?
Nhưng những thiếu niên thường không muốn thừa nhận mình yếu hơn người khác, ta cũng phải tôn trọng lòng tự trọng của Hoắc Yết.
Vành tai đối phương đỏ lên.
Có vẻ việc bị thương là một sự sỉ nhục lớn đối với hắn.
"Còn nàng... nàng dạo này ổn không?" Hắn hỏi.
Gần đây liên quan tới ta, có lẽ chỉ nghe được chuyện hủy hôn.
...
Hủy hôn không phải là chuyện gì tốt.
Ta nhẹ nhàng bặm môi, dùng lời nói thoái thác: "Ta... ta ổn."
Mọi thứ thực sự rất tốt đẹp.
Hủy hôn là điều ta đã suy nghĩ nhiều năm, nay có thể hoàn mỹ thực hiện, lại hợp tâm ý ta quá.
Nhưng trước mặt Hoắc Yết, ta cảm thấy niềm vui ấy có phần nhạt nhòa.
Ta quá hiểu tâm tư của mình, có lẽ là hơi luyến tiếc...
Hắn xứng đáng với cô nương tốt nhất.
Xuân Hòa tới đón ta, nàng nhận ra Hoắc Thế Tử, không bàn về thân phận, hắn và huynh trưởng của ta cũng là bằng hữu lâu năm.
Hành lễ vấn an xong, chúng ta chuẩn bị rời đi.
Khi ta định bước qua, Hoắc Yết đột nhiên gọi ta lại: "Lâm Mãn Nguyệt..."
Ta quay người nhìn hắn.
Hắn chần chừ, im lặng một hồi, dưới ánh mắt ngày càng hoài nghi của ta, hắn nói một câu rất nghiêm túc:
"Đông chí vui vẻ."
Ta: "?"
Ta bỗng cảm thấy hơi mơ hồ.
Hoắc Yết rời đi, bước vào đền cầu duyên khi ta vẫn chưa hoàn hồn.
Xuân Hòa cũng ngẩn ngơ, cuối cùng mới nén được một câu: "Thế tử gia... quả thực biết cách tận hưởng cuộc sống."
Hắn thậm chí nhớ ngày Đông chí, một ngày lễ nhỏ, dù còn một tháng nữa mới đến.
Trên đường về, ta bỗng nghĩ đến việc hắn vừa vào đền cầu duyên. Chẳng lẽ hắn cũng đến hỏi nhân duyên?
Không biết hắn hỏi về điều gì.
Nhưng hắn cũng đã trưởng thành, nên sớm nghị hôn.
Nếu không phải hai năm nay Quốc Công đưa đại công chúa đi du ngoạn, thì những người cầu thân tới cửa Quốc Công phủ chắc đã làm mòn cả ngưỡng cửa.
Hừ —
Không biết cuối cùng cô nương nhà ai sẽ chiếm được tiện nghi.