Hoắc Yết:
Ta bệnh rồi.
Do vừa lạnh vừa quá đau lòng.
Ta ăn vạ trên giường thật lâu, suy ngẫm về nhân sinh.
Trần Kiều tốt ở điểm nào?
Ta suy nghĩ mãi không ra, nên gọi Đông Minh, chân chó của mình, cùng suy ngẫm. "Ngươi thấy Tân Trạng nguyên năm nay - người đeo hoa đỏ đi qua phố gần đây, thế nào?"
Ta giả bộ lơ đãng hỏi, không biểu lộ hỉ nộ ái ố, dù sao Đông Minh cũng biết ta muốn nghe gì.
"Ý ngài là Trần công tử ngọc thụ lâm phong, chính trực như tre trúc ấy hả?" Đông Minh hỏi.
"Ngọc thụ lâm phong?"
Ngươi cảm thấy, ta là muốn nghe ngươi khen hắn sao?
Ta đen mặt lại, nhưng Đông Minh bình thường nhạy bén nhìn mặt đoán ý, lại không hiểu ý ta, còn lảm nhảm thêm một câu.
"Trần Kiều thật là tài giỏi!"
"..." Ta không thể giữ được sự thản nhiên, cắn răng cười, hỏi:
"So với ta thì sao?"
"Trần Kiều như ánh trăng sáng, còn Hoắc gia như mặt trời rực rỡ, mỗi người một phong thái."
Đông Minh nói xong mới nhận ra không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo.
Hắn bước tới lò sưởi, thêm vài khúc than, rồi quay lại nhìn thấy vẻ mặt không vui của ta.
Đông Minh lúc này đây mới chợt hiểu: "Thế tử gia đẹp hơn hắn!"
Đương nhiên đây là sự thật, e hèm…
Nếu nói về ngoại hình, thế gian hiếm người có thể sánh bằng ta, Thánh thượng cũng từng tán dương: "Thiếu niên anh tuấn, tựa ánh dương cao."
Thông thường, sau khi được Đông Minh khen ngợi, ta sẽ hài lòng chấp nhận, nhưng hôm nay ta lại cảm thấy hơi chói tai.
Hắn dùng hai thành ngữ để khen Trần Kiều, nhưng chỉ nói ta đẹp trai một cách dung tục?
Ta bắt đầu tự ti. Chỉ đẹp thôi thì vô dụng, vô dụng có nghĩa là đồ phế vật…
Hắn dám nói ta là phế vật!?
Càng nghĩ càng tức giận!
"Mau cút đi —"
Khi Lâm Mãn Dương đến tìm ta, ta vẫn chưa hết tức giận.
Nhưng hắn ta trông có vẻ còn nổi điên hơn, lao thẳng đến giường của ta, đâm dao xuống đất, và nói: "Hoắc Yết, giúp huynh đệ một việc đi!"
Ta đang bọc trong chăn u oán nhìn hắn.
Ta thừa nhận, ta có chút giận chó đánh mèo, ai bảo hắn là a huynh của Lâm Mãn Nguyệt.
Mãn Dương không để ý ánh mắt của ta, bắt đầu mắng: "Tên khốn đó, dám làm muội muội ta đau lòng! Mãn Mãn từ nhỏ đến lớn chưa từng khóc, lần này... lần này nó uống rượu tiêu sầu, còn tự làm bản thân tổn thương! Ta phải đánh hắn đến nỗi không nhận ra mặt cha mẹ!"
Hừ, cẩu vật Trần Kiều!
Ta chửi xong có chút vui vẻ.
Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ, ta lại càng bi thương.
Lâm Mãn Nguyệt buồn bã vì một người đàn ông khác, vậy ta là cái gì?
Không ai quan tâm đến trái tim mong manh của ta sao?
Các ngươi biết ta yêu đơn phương đau đớn thế nào không?
Ta cảm thấy hốc mắt nóng lên, nhưng ta không thể khóc, quá mất mặt, chỉ có thể liều mạng trừng mắt.
Lâm Mãn Dương cuối cùng cũng chú ý đế ta, nắm đôi tay của ta, rất là cảm động: "Hảo huynh đệ, chỉ có ngươi mới cảm nhận được nỗi đau của ta, tức giận vì ta!"
Còn ta, ta chỉ cảm thấy buồn nôn!
Hai người đàn ông, tay trong tay, quả là một cảnh tượng không sạch sẽ...
"Trần Kiều phải không? Được —"
Ta hất tay hắn ra, nhảy xuống giường, gập gập xương tay, "Ta đã không ưa hắn từ lâu.”
Dám tranh giành cô nương với ta, còn làm nàng ấy thương tâm.
Hừ.
Trần cẩu nhà ngươi, để mạng lại đây!