Mãn Nguyệt Tương Tư - Chương 03

Tác giả: Kweeyee Quy Nhất

Mãn Mãn:
Ta tỉnh dậy, nhưng vẫn còn mơ mơ màng màng.
Kim Lăng đẩu quả là thứ tuyệt vời, một ngụm đã khiến ta phải chật vật.
Ta cảm thấy mình cần ngủ thêm một chút.
Nhưng ta nhận ra bầu không khí xung quanh trở nên kì quái, nên lặng lẽ mở mắt, sau đó thành công bị dọa sửng sốt.
Nếu không phải vì ánh nắng ngoài cửa sổ và không gian ấm áp trong phòng, ta đã tưởng mình lạc vào một đám tang.
Trên chiếc giường nhỏ không đầy bảy thước, mẫu thân đang lau nước mắt, phụ thân thở dài, và a huynh đang cầm dao, tất cả đều bao quanh ta.
Ánh mắt của họ phần lớn là đau lòng cùng bi thương, khiến ta gần như tin rằng qua một đêm mình đã mắc bệnh nặng.
Trong khoảnh khắc ta đang ngây người, mẫu thân đang nhỏ giọng nức nở bỗng chuyển qua khóc lớn, nước mắt tràn đầy mặt.
Mẫu thân vươn tay, ta tưởng rằng bà sẽ ôm lấy đầu ta và khóc rống lên. Nhưng bà không làm vậy. Thật đúng một khuê tú dịu dàng hiền thục!
"Mãn Mãn của mẹ, số phận con thật khổ..."
"..."
Phụ thân ta mở miệng, đóng lại, lại mở miệng, lại đóng lại, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cuối cùng, ông cân nhắc và nói: "Mãn Mãn, là do phụ thân không tốt. Nếu phụ thân có địa vị cao hơn, chắc chắn Trần Kiều sẽ không coi thường chúng ta. Hôn ước là do hai nhà định ra, nếu con thực sự thích hắn, thì cùng lắm nhà ta không chịu hủy hôn. Để xem hắn làm được gì!"
Không cần đâu, không cần! Thực sự không cần!
Ta bị nghẹn, ho sặc sụa, nước mắt tuôn ra. Ta đã ăn mừng xong cả rồi mà giờ mới nói chuyện này sao?
"Con... con nghĩ như vậy không thỏa đáng."
Ta thừa nhận ta hơi vội vàng, nhưng cần phải loại bỏ suy nghĩ đáng sợ này của phụ thân:
"Từ xưa, hôn ước giữa hai nhà không môn đăng hộ đối thì thường không mỹ mãn. Nếu Trần công tử không muốn thành thân, dù con có ép buộc đi nữa cũng không thể hạnh phúc... Hơn nữa, Trần Kiều xứng đáng có được những thứ tốt hơn."
Ta tự nhận những lời này rất hoàn hảo, một phần tự do, hai phần diễn, ba phần hào phóng, bốn phần bi thương, đủ để khiến người khác ngoài đau lòng ra thì không tìm được sơ sót nào khác.
Quả nhiên, nghe lời ta nói, phụ mẫu càng đau lòng hơn, nhưng không còn ý nghĩ kia nữa.
Chỉ trừ a huynh.
Huynh ấy rút dao...
Chạy ra ngoài...
Chúng ta đều không kịp ngăn cản.
Phụ mẫu ta chỉ kịp trấn an ta hai ba câu, rồi vội vàng phân phó người hầu ra ngăn cản.
Gian phòng yên tĩnh trở lại, ta cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Xuân Hòa mang bồn nước vào, ánh mắt lo lắng, nàng ấy luôn không giấu được tâm trạng.
"Tiểu thư, Trần Kiều thực sự không xứng đáng với người."
Có trời mới biết sáng nay nàng vào phòng nhìn thấy tiểu thư của mình nằm trơ trọi trên giường có bao nhiêu kinh hãi.
Tiểu thư từ nhỏ đã yếu đuối và hiểu chuyện, nay lại vì một tên nam nhân lòng lang dạ sói mà mượn rượu giải sầu, tự khiến mình trở nên chật vật, thậm chí, thậm chí… còn có ý định tự tử, vết bầm to trên trán khiến người ta không khỏi xót xa.
Tiểu thư phải khổ sở đến mức nào!
Đại khái là do oán niệm của Xuân Hòa quá lớn, ta cảm thấy có điều gì đó không đúng, họ chắc chắn đã hiểu lầm ta!
Nhưng ta không thể giải thích!
Ta không thể nói rằng ta uống rượu ăn mừng, sau đó vui sướиɠ quá mức mà đập đầu vào tường, bình rượu vỡ, ta đau đớn đến mức phát khóc, phải không...
Ôi trời...
Làm khuê tú thật khó, giả làm khuê tú còn khó hơn.
Ta lo lắng cho a huynh... Lỡ huynh ấy đánh người ta tàn phế, thì nhà sẽ phải chịu trách nhiệm. Về phần Trần Kiều, ta chỉ có thể nói...
Xin lỗi, hảo huynh đệ.
Ngươi hãy hy sinh thêm một chút vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc