Hoắc Yết:
Khi biết tin Trần Kiều và Lâm Mãn Nguyệt đã hủy hôn, ta đang dắt chó đi dạo dưới hiên của Quốc công phủ.
Tin tức này khiến ta phấn khích đến nỗi không nhịn được mà chạy thêm mười vòng trong vườn bất chấp tuyết đang rơi dày đặc, đổi từ ta dắt chó sang chó dắt ta.
Ta dắt Hổ Tử yêu quý của mình đến khi hai mắt nó cứng ngắc, đáng thương mà run run lấy chân trước chống đỡ lấy bậc thềm ૮ɦếƭ sống không chịu đi.
Ta kéo nó hai lần nhưng nó vẫn nhất quyết không động đậy.
Quên đi, hôm nay gia rất cao hứng nên không thèm so đo với nó đâu.
Ta thản nhiên ném sợi dây cho tên sai vặt rồi phủi tay trở về đình viện.
Đông Minh đang chờ ở cổng sân, trên tay hắn cầm một lò sưởi và một chiếc áo choàng lớn, thấy ta trở về liền vội khoác lên người ta, nhưng ta lại phất phất tay chặn lại.
Mặc dù bây giờ trên người ta đang bị tuyết bao phủ nhưng trong lòng ta thì đang hừng hực như lửa nóng, ta không lạnh, thậm chí ta còn muốn tắm nước lạnh nữa kìa.
Ta chỉ trở về để thay quần áo.
Lụa vân cẩm màu tím thì quá trang nghiêm rồi, trường sam có vân trắng thì lại nhạt nhẽo quá, áo xanh thì quá tùy ý, bộ màu đen thì nặng nề, áo màu xanh lá cây thì quá chói mắt…
Ta cho rằng, mình chẳng còn gì để mặc hết, tủ đồ đầy ắp mà lại không tìm thấy cái nào thích hợp để mặc đi gặp Lâm Mãn Nguyệt.
Cuối cùng, ta lôi ra một chiếc áo mỏng màu đỏ sậm với hoa văn hình đám mây từ đáy rương, màu sắc này không tệ, có vẻ như ta chưa từng mặc nó.
Đông Minh mất một lúc mới bước ra từ đống quần áo, nhớ lại bộ áo trên tay ta là một trong những bộ chuẩn bị cho sinh nhật Thái hậu vào tháng sáu, lúc đó ta thấy màu đỏ quá bắt mắt nên không mặc.
Hầu hết áo mùa xuân đều mỏng, sau khi mặc vào, ta cảm thấy gió lùa qua người.
Nhưng chẳng sao cả, trái tim của ta nhiệt hỏa thiêu đốt, dù là trời đông giá rét lạnh thấu xương, cũng không thể ngăn ta sôi trào nhiệt huyết.
Ta mở chiếc quạt giấy, tưởng tượng mình đang tựa vào bậu cửa sổ trông thật phong độ, sau đó liếc nhìn Đông Minh.
Hắn khen ngợi ta như mong đợi: "Màu đỏ rất phù hợp với khí chất phóng khoáng của người, đối với người khác thì nó lòe loẹt, nhưng đối với thế tử gia ngài thì rất phóng khoáng đó."
Lời khen này khiến ta hơi lâng lâng, nên ta không thèm khoác chiếc áo choàng đen mà Đông Minh chuẩn bị, sau đó ta lập tức đi ra ngoài chiến đấu với gió tuyết.
Nhà Lâm Mãn Nguyệt ở tòa nhà thứ ba trên phố Đồng Hoa, hầu hết các quan viên ngũ phẩm lục phẩm trong triều đều sống trên con phố này, ta tìm thấy bức tường tương ứng với sân nhỏ của nàng và hai ba bước đã trèo vào trong.
Ta gõ cửa hai lần nhưng lại chẳng thấy cửa mở, may là cửa sổ nhà nàng không đóng chặt nên ta đã tự tay mở ra.
Trời cũng muốn giúp ta!
Đi vào khuê phòng của một cô nương là không thích hợp cho lắm, mặc dù bây giờ ta không thể kiềm chế được niềm vui sướиɠ của mình, nhưng mà bước vào sân của nàng là nhượng bộ cuối cùng của ta.
Ta biết bản thân mình đang khẩn trương nhưng tuyệt đối không thể tỏ ra rụt rè mà phải làm theo kế hoạch ta đã sắp xếp mới được.
Đầu tiên là phải dựa vào cửa sổ, tư thế phải thật thoải mái, dáng người phải thẳng tắp.
Tiếp đó là mở quạt ra, động tác phải tùy ý, tư thế phải tao nhã.
Cuối cùng là ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt phải dịu dàng, nét mặt phải quý phái.
"Lâm Mãn Nguyệt, nàng đừng quá đau buồn, tiểu gia ta...".
Ờ thì ta thừa nhận, ta chỉ đang tìm lý do thôi, dù sao thì nàng cũng không thể thật sự khổ sở vì một nam nhân khác được đâu ha.
Không đời nào đâu…
Được rồi, nàng cũng có thể.
Nàng co quắp dựa vào giường, bầu rượu đã đổ hết trên đất, mùi rượu tràn ngập qua khung cửa sổ đang hé mở.
Từ trước tới nay nàng là người luôn tuân thủ lễ nghi, lại rất coi trọng thể diện, nhưng giờ đây khuôn mặt nàng trắng bệch, nước mắt vương đầy mặt, những giọt nước mắt chưa khô vẫn còn đọng lại trên khóe mắt, không hề có chút hình tượng nào mà ngồi dưới đất ngủ mê man.
Chớt tiệt, vậy mà nàng thực sự đau khổ vì kẻ khác…
Ào.
Ngọn lửa trong lòng ta đã bị dập tắt.
Một cơn gió thổi tới, cuốn theo những bông tuyết, lạnh quá.
Tuyết tháng mười một, nước mắt của ta.
Ta cũng không biết mình hồi phủ bằng cách nào, bước chân nặng trĩu, tâm trạng mỏi mệt.
Trên đường đi, ta còn bị một thằng nhãi đang đắp người tuyết trước nhà cười nhạo nữa chứ, ta chắc chắn rằng nó đang cười nhạo ta mà.
Nó nói ta ăn mặc như tân lang vậy.
Đúng là điên tiết mà, ngươi mới giống tân lang, cả nhà ngươi đều giống tân lang!
Ta sẽ không bao giờ mặc đồ màu đỏ nữa đâu!