Mãn Mãn:
Khi nha đầu Xuân Hòa đem thư từ hôn đưa đến trước mặt ta, ta liền sững sờ.
Trên mặt Xuân Hòa đều là vẻ đau lòng, nàng vừa ném cuốn sổ xuống đất, vừa lẩm bẩm rằng tên thư sinh nghèo khó kia không biết phân biệt tốt xấu, có mắt như mù, tâm địa độc ác… còn nói ta đẹp nghênh ngang đổ thành, dù phượng hoàng hiện thân cũng không sánh bằng...
Khi nàng nói xong câu cuối cùng…
Nha đầu này chỉ học được chút ít từ ta, cho nên vốn văn chương ít ỏi cũng là điều có thể tha thứ được, ta cũng được coi như một nửa tiên sinh của nàng nên cố gắng kiềm chế không mắng nàng.
Sau đó, phụ mẫu ta cũng đến thăm một lần, chỉ nói thêm vài lời an ủi.
Nói Trần Kiều hiện tại là Thám hoa cao trung, có tầm nhìn cao cũng là chuyện thường, còn chúng ta chỉ là gia đình nghèo nhỏ, không thể cứ níu kéo mối duyên hão huyền này.
Nếu thật sự gả cho hắn, ta sẽ chỉ tự chuốc lấy khổ đau mà thôi.
A huynh còn phản ứng mạnh hơn ta, sau khi nghe tin từ thao trường trở về, huynh ấy đã mài đao xoèn xoẹt dưới góc sân đầy tuyết, làm ta sợ đến mức chưa kịp ăn mừng đã phải chạy đến giảng đạo lý, khó khăn lắm mới khuyên giải được huynh ấy.
Chờ cho đến khi được trở về sân nhỏ của mình, ta mới bình tĩnh dặn dò Xuân Hòa không cho ai đến làm phiền, ta muốn gặm nhấm nỗi đau một chút.
Dưới cái nhìn đau khổ của nha đầu Xuân Hòa, ta run rẩy đóng cửa phòng, lôi bình rượu Kim Lăng được cất giấu từ ngăn bí mật dưới gầm giường ra, không nhịn được mà vui sướиɠ nốc một ngụm lớn.
Hủy hôn, đây rõ ràng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!
Ăn mừng, nhất định phải ăn mừng!
Nếu không, ta sẽ thấy rất có lỗi với mấy sợi tóc đã bị rụng trong những đêm ta cố nghĩ ra cách hoàn hảo để hủy hôn.
Kim Lăng đẩu là đồ rất tốt, cái bình trên tay ta là chơi xấu mới có được nên cũng không thể một hơi uống cạn, còn phải để dành sau này còn có cái mà nhâm nhi.
Ta cẩn thận đóng nắp lại, định cho lại vào ngăn bí mật thì bỗng dưng vấp phải một vật gì đó mà ngã nhào xuống.
Giữa việc bảo vệ khuôn mặt và uống rượu, ta đau đớn mà chọn khuôn mặt của mình, kết quả là... một nửa khuôn mặt thì được bảo vệ, còn cái trán thì đập vào mép giường.
Rượu... rượu đổ hết rồi.
Kim Lăng đẩu của ta, muốn uống một ngụm Kim Lăng đẩu nữa mà!
Đổ hết sạch rồi, không thể nào cứu vãn được nữa rồi!
Khi nhìn thấy thứ đã khiến ta vấp ngã, ta lại càng đau khổ hơn.
Hừ, hóa ra là ngươi…
Thư từ hôn của ta.
Mang theo sự đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần cùng với cảm giác ngà ngà say, ta dựa vào mép giường rồi mê man, còn chảy cả nước mắt ra.
Tuyết tháng mười một, nước mắt của ta.
Cuối cùng ta cũng hiểu ra được một đạo lý.
Trên đời không có thứ gì gọi là món hời miễn phí, và con người ta bất cứ lúc nào cũng không thể quá mức đắc ý quên mình!