"Nhưng mà... sao ông nội lại chấp nhận nhanh như vậy?"
"Anh nói... anh Gay."
Hả?
Liễu Huệ Di gần như há hốc miệng, sững sờ nhìn chằm chằm Trạch Dương không thốt nên lời. Anh đang nói cái quái gì vậy?
Gay?
Liễu Huệ Di nuốt nước bọt, bất giác đưa tay sờ bụng đang to lên từng ngày. Lần trước cô nghi ngờ thì anh khăng khăng phủ nhận, bây giờ...?
"Huệ Di! Em lại đang tưởng tượng đi đâu đấy?" Trạch Dương nhướng mày đen mặt nghiêm túc hỏi.
Nhìn nét mặt mơ màng của Liễu Huệ Di, anh cá cô lại đang nghĩ ra những thứ chẳng hay ho tốt đẹp gì. Suốt ngày cứ nghĩ bóng nghĩ gió chồng mình thế nhờ?
"Em... em đâu có!" Liễu Huệ Di lắc lắc đầu đáp, ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng đúng thật là cô suy diễn lung tung.
Phải chăng đó là dấu hiệu nhạy cảm khi mang thai?
"Anh chỉ đang nói dối ông nội, chứ chồng của em là trai thẳng, thẳng tắp..."
"Oh! Nhưng làm thế rất bất hiếu."
Liễu Huệ Di như hiểu ra lí do làm ông nội thay đổi, liền nhỏ giọng trách móc anh. Câu nói của Huệ Di như một cú tát thẳng vào mặt Trạch Dương. Anh ૮ɦếƭ lặng câm nín.
Trạch Dương làm chuyện này rõ ràng là vì Liễu Huệ Di, Anh biết cho dù có kết thúc với Lãng Nghệ thì ông nội cũng khó mà chấp nhận cô là cháu dâu, vì thế Trạch Dương đánh liều bảo mình Gay. Nên suốt hai mươi sáu năm nay mới không quen bạn gái.
Liễu Huệ Di là người con gái đầu tiên anh quen, trong người cô ấy đang có đứa trẻ mang dòng máu của Trạch Gia. Nếu chấm dứt với cô Trạch Dương tuyệt đối không quen thêm bất cứ cô gái nào.
Nghe xong ông nội dường như cuống quít thay đổi thái độ ngay lập tức, ông sợ nếu mình phản đối sẽ khiến Trạch Gia tuyệt nòi giống...
Một lúc sau Trạch Dương khẽ lên tiếng.
"Sao vậy? Em không muốn anh như vậy ư?"
Liễu Huệ Di im lặng gật đầu! Mọi chuyện rồi sẽ có hướng giải quyết. Không nên dùng cách nói dối, dù sao ông Trạch Dương tuổi tác cũng đã cao.
Trạch Dương siết chặt tay Liễu Huệ Di, nghe lời cô, gật đầu đồng ý cười đáp:
"Được! Lần sau anh sẽ không vậy nữa."
"..."
Dẫu sao ông nội đã chấp nhận rồi, lần sau anh cũng chẳng cần gì phải nói dối.
***
Lãng Gia.
Bộp! Bộp! Tiếng đồ đạc rơi vãi vỡ vụn dưới sàn nhà càng lúc càng nhiều.
"Aaa..."
Lãng Nghệ như kẻ điên la hét đập phá đồ, tất cả người làm trong nhà không ai dám bước tới mở miệng khuyên nhủ.
"Nghệ Nghệ! Con mau thôi đi."
Ở ngoài cửa chính truyền đến tiếng gầm nhắc nhở của một người đàn ông. Những người làm nhìn thấy Lãng Triết bố của Lãng Nghệ thì như gặp được cứu tinh liền thở phào nhẹ nhõm.
Lãng Nghệ nghe thấy giọng bố động tác đập phá đồ dừng lại, cô ta quay đầu nước mắt rơi lã chã ướt sũng hàng lông mi cong ✓út, Lãng Nghệ nghẹn ngào chạy tới.
"Bố."
Lãng Triết khẽ vuốt tóc con gái, cưng chiều nói:
"Ta đã biết chuyện! Yên tâm, ta sẽ thay con lấy lại công bằng. Nghệ Nghệ à, ngoan đừng khóc nữa."
"..."
"Thứ mà con gái cưng của ta đã không có được, thì kẻ khác cũng đừng mong..." Lãng Triết trừng mắt nghiến răng ken két giận dữ nói.