Mami, Người Đừng Bỏ Trốn - Chương 17

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Được! Đền bù thì đền bù, Lãng Nghệ tôi muốn 20% cổ phần công ty Trạch Thị."
"Cháu..." Trạch lão gia run rẩy chỉ tay.
"Lãng Nghệ! Cô quay xe cũng nhanh thật."
Trạch Dương khinh miệt châm chọc. Liễu Huệ Di mở to đôi mắt nhìn, không hiểu rốt cuộc mọi người đang nói gì? Cô chỉ biết im lặng ngoan ngoãn ngồi cạnh Trạch Dương.
Bác Từ bước ra mang theo ly nước cam nhẹ nhàng đặt xuống bàn, rồi nhanh chóng lui vào trong bếp.
"Là do các người phũ phàng với tôi trước, đừng trách sao tôi vô tình."
"Được thôi, ngày mai cô hãy đến công ty tôi sẽ chuyển nhượng 20% cổ phần cho cô."
Trạch Dương thẳng thừng đáp, khiến Trạch lão gia hoảng hồn trợn mắt lên tiếng:
"Trạch Dương..."
Trạch Dương mỉm cười im lặng nhìn Trạch lão gia!
"Ha Ha! Trạch Dương, anh vì con ả nhân tình này mà dám bỏ ra 20% cổ phần công ty đền bù cho tôi? Rốt cuộc nó có cái gì hơn tôi chứ?"
Lãng Nghệ phát điên toàn thân nổi lửa giận, cô ta không cam lòng bỏ ra hai năm mà chỉ đổi lại có bấy nhiêu đây.
"Huệ Di nhà tôi hơn cô rất rất nhiều, điều quan trọng nhất là không bệnh như cô."
Trạch Dương vừa nói vừa quay sang nắm tay Liễu Huệ Di đong đưa trước mặt Lãng Nghệ, cô ta nghiến răng ken két nhưng không làm gì được.
"Trạch Dương anh được lắm, chuyện ngày hôm nay nhất định tôi sẽ trả lại cho các người."
Dứt lời, khuôn mặt Lãng Nghệ đỏ bừng, hầm hực liếc Liễu Huệ Di, đi tới cầm túi xách lên rời khỏi không hề ngoáy đầu lại.
"Dương! Cháu..."
"Ông nội cứ an tâm ạ, cháu đã có cách sắp xếp ổn thỏa."
Trạch Dương biết ông nội muốn nói gì liền trực tiếp cắt ngang. Trạch lão gia thở dài nặng nề gật đầu ánh mắt hướng sang phía Liễu Huệ Di.
Liễu Huệ Di cắn răng toàn thân cứng đờ, căng thẳng, vội cúi gầm mặt.
Một lúc sau Trạch lão gia chống gậy đứng dậy, vừa đi vừa nói:
"Dương, vào thư phòng nói chuyện với ông."
"Em ngồi đợi anh một lát nha, anh sẽ ra ngay."
Trạch Dương dịu dàng xoa xoa đầu Liễu Huệ Di nói. Cô ngoan ngoãn nghe lời gật gật đồng ý.
Liễu Huệ Di nhìn Trạch Dương rảo bước dìu tay ông nội vào phòng, cánh cửa từ từ đóng kín. Thú thực cô cũng có chút tò mò không biết hai người sẽ nói chuyện gì?
Liễu Huệ Di phồng má thở dài nhìn ngó xung quanh, trong lòng cảm thán, đúng là người có tiền quá khác, nơi nào cũng bài trí toàn đồ đắt tiền nhỉ?
Cái bình bông kia mà đem bán có lẽ nuôi sống cô được cả đời.
Xem ra gia cảnh nhà Trạch Dương vô cùng cao quý, tự nhiên Liễu Huệ Di cảm giác bản thân không xứng với anh.
(...)
Liễu Huệ Di ngồi tầm 20 phút thì cánh cửa thư phòng mở ra. Hai gương mặt một già một trẻ xem chừng không còn căng thẳng khó coi như trước nữa. Trạch Dương cười roi rói dìu ông nội đi lại.
"Ở lại cùng dùng cơm trưa rồi hẵng về!"
Liễu Huệ Di sững sờ nhìn Trạch Dương. Nhất thời không kịp phản ứng, tại sao trong thời gian ngắn đã có thể thay đổi thái độ của ông nội rồi?
"Vâng ạ!" Trạch Dương cười đáp.
Liễu Huệ Di vội lễ phép gật đầu vâng.
Trạch Dương bí hiểm cười, không nói gì với cô, anh dẫn ông nội ra bàn cờ, hai ông cháu vừa chơi cờ vừa trò chuyện.
Liễu Huệ Di lòng càng thêm nặng trĩu, đột nhiên chuông tin nhắn reo lên, cô lấy ra xem thì phát hiện là của Trạch Dương gửi đến, câu từ ngắn gọn.
[Ông nội chấp nhận rồi! Nhưng ông vẫn còn làm giá một tí. Lí do về nhà ông xã sẽ nói với bà xã!]
Liễu Huệ Di khẽ bật cười quay mặt sang nhìn anh. Cũng không muốn làm phiền hai người chơi cờ, cô biết anh đang cố gắng làm cho ông nội vui.
Liễu Huệ Di khoan khoái đứng dậy đi vào bếp, muốn phụ giúp gì đó.
(...)
Rất nhanh đã đến giờ cơm trưa. Liễu Huệ Di ngồi nghiêm chỉnh trên bàn ăn, tay không dám động đũa.
"Cháu tên gì?" mặc dù đã biết rõ tên cô nhưng ông vẫn muốn hỏi.
"Dạ! Cháu tên Liễu Huệ Di ạ."
"Cháu thích nhất thứ gì?" ông lại tiếp tục hỏi.
Liễu Huệ Di ngơ ngác khẽ liếc mắt nhìn Trạch Dương như cầu cứu, vì thật sự cô không hiểu ý tứ trong câu hỏi của ông anh.
Trạch Dương gắp thức ăn vào bát Liễu Huệ Di điềm đạm cười nói: "Em thích gì cứ nói, không sao đâu."
"Dạ, là tiền ạ..." Liễu Huệ Di ngây ngô đáp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc