Mami, Người Đừng Bỏ Trốn - Chương 16

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Lãng Nghệ, cô buồn cười thật đấy, chính thất còn chưa lên tiếng, cô gân cổ hét cái gì? Hả." Trạch Dương nhíu mày nhếch mép khinh bỉ nói.
Lãng Nghệ trừng lớn đôi mắt cứng họng, bàn tay vô thức siết chặt, móng tay đâm vào da thịt. Cô ta uất ức quay sang ăn vạ với Trạch lão gia.
"Ông... ông nội! Anh Trạch Dương... hức."
Trạch lão gia thở dài nhìn anh mở miệng:
"Trạch Dương à?"
Trạch Dương dìu Liễu Huệ Di đi lại ngồi xuống ghế sô pha. Anh chả thèm quan tâm nhìn Lãng Nghệ lấy một cái, trực tiếp cầm ra giấy đăng ký kết hôn, giấy khám thai của Liễu Huệ Di đặt lên bàn, nhẹ giọng thưa.
"Chúng cháu đã là vợ chồng rồi thưa ông, Huệ Di đang có thai, cháu không thể bỏ hai mẹ con cô ấy. Huống hồ, ông không mong đứa trẻ này chào đời ạ?"
"Nhà mà có tiếng trẻ con sẽ vui lắm ạ..." Trạch Dương biết điểm yếu của ông nội nên càng nói xâu vào.
Trạch lão gia khổ tâm khó xử, nhìn Liễu Huệ Di rồi nhìn xuống mấy tờ giấy bỏ trên bàn, bờ môi khẽ mấp máy, ngập ngừng.
Lãng Nghệ vội vàng tiến lại cầm lên xem, đúng là chứng nhận đã kết hôn. Cô ta như phát điên muốn xé nát mấy thứ ૮ɦếƭ tiệt này, nhưng nhìn ánh mắt ghê rợn sắc bén của Trạch Dương khiến cô ta sợ hãi không dám.
Lãng Nghệ quỳ sụp dưới chân Trạch lão gia, ủy khuất khóc càng lớn. Trạch lão gia thương tâm cho Nghệ Nghệ, giận dữ trách anh.
"Trạch Dương à, cháu hà tất phải làm đến nước này hay sao?"
"Ông nội, cháu chỉ yêu mình Huệ Di thôi."
"Nhưng còn Nghệ Nghệ thì sao? Con bé đã gả cho cháu hai năm rồi."
"Cháu không yêu cô ta! Hơn nữa, người mà cô ta yêu là Trạch Húc Thiên."
Trạch Dương liếc mắt nhìn Lãng Nghệ, nét mặt lạnh lẽo gắn từng chữ. Trạch lão gia nghe xong đờ ra sững sờ.
Lãng Nghệ trợn mắt, run rẩy, mặt mũi tái mét lắc đầu ngầy ngậy xua tay giải thích:
"Không phải, em không có, Trạch Dương à, em chỉ yêu mình anh, em không có quan hệ gì với Húc Thiên cả."
"Cô không cần giải thích với tôi." anh phớt lờ.
Trạch lão gia mơ hồ chau mày, tại sao lại có liên quan tới đứa trẻ Húc Thiên? Ông không kiềm chế được liền gặng hỏi.
"Trạch Dương, cháu nói vậy là sao?"
"Là vì Húc Thiên không phải người thừa kế của Trạch Gia nên cô ta đã chuyển đối tượng sang cháu. Lãng Nghệ biết xuất thân của Húc Thiên là con ngoài giá thú..."
Bố Trạch Dương năm đó say rượu lỡ phát sinh quan hệ với một người phụ nữ, khiến người ta mang thai. Ông nội ra mặt muốn dàn xếp cơ mà người phụ đó cố chấp không hợp tác. Trạch lão gia không muốn danh tiếng gia tộc bị hủy hoại nên đành âm thầm đưa người phụ nữ đó về Trạch Gia.
Quy định Trạch Gia một nam không cưới hai vợ, người phụ nữ kia không hề có danh phận. Mẹ Trạch Dương vì yêu chồng đành ngậm ngùi chấp nhận.
Trong thời gian ấy bà cũng mang thai nhưng sau người phụ nữ kia ba tháng.
Cả hai người phụ nữ cùng sinh con trai, lâu dần mẹ Húc Thiên không cam tâm, bà ta muốn một danh phận, nên luôn kiếm chuyện với chính thất. Một lần cãi nhau mẹ Húc Thiên lỡ tay Gi*t ૮ɦếƭ mẹ Trạch Dương rồi ôm tiền bỏ trốn vứt lại con trai là Húc Thiên. Bố anh đau lòng tự vẫn theo. Từ đó Trạch lão gia vô cùng cảm thấy có lỗi với Trạch Dương.
Trạch Húc Thiên thì ôm đồm sự tội lỗi, áy náy, tình anh em giữa hai người cũng chả mấy tốt đẹp, hòa thuận.
Nước mắt Lãng Nghệ rơi lã chã, lắp ba lắp bắp:
"Ông ơi, không phải vậy đâu ạ, cháu... cháu..."
"..."
Trạch lão gia không nói được lời nào, tinh thần gần như suy sụp. Quá khứ Trạch Húc Thiên ông đã tỉ mỉ giấu đi để tốt cho tất cả! Thế mà...
Mãi một lúc sau Trạch lão gia mới lên tiếng.
"Nghệ Nghệ, cháu về trước đi, ta sẽ nói chuyện với bố cháu sau. Ta nhất định đền bù thật thỏa đáng."
Lãng Nghệ đơ người, xong liền bật cười, đứng dậy lâu sạch mắt, hoàn toàn trở thành một con người khác.
"Được! Đền bù thì đền bù, Lãng Nghệ tôi muốn 20% cổ phần công ty Trạch Thị."
"Cháu..." Trạch lão gia run rẩy chỉ tay.
"Lãng Nghệ! Cô quay xe cũng nhanh thật."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc