"Mà... giữa anh và Vĩ Kỳ, ai sẽ nằm trên vậy?"
"Tôi tò mò quá à." Huệ Di cười ngây ngô hỏi.
Phụttt - khụ, khụ, hộc...
"Anh... không sao chứ?"
Liễu Huệ Di thấy Trạch Dương kho sặc sụa, gương mặt đỏ bừng, cô với khăn giấy đưa cho anh lau miệng.
Trạch Dương sa sầm mặt mũi, cau mày vừa tức vừa giận. Anh nhọc lòng thổ lộ rõ ràng như vậy mà cô lại suy diễn ra cuộc tình đam mỹ giữa Vĩ Kỳ và anh?
Anh ném khăn giấy xuống bàn, quay mặt nhìn Liễu Huệ Di, thấy bộ dạng tò mò hiếu kỳ của cô khiến anh muốn ngay lập tức kéo cô lên phòng ngủ chứng minh lại. Trạch Dương thở dài, nhẫn nhịn kiềm chế gằn giọng.
"Huệ Di!"
"Dạ."
"Em bớt đọc tiểu thuyết, xem phim ngôn tình lại giúp tôi."
Dứt lời, anh hằn học đứng dậy bỏ đi vào phòng sách, không giải thích gì thêm. Thật không biết trong đầu Liễu Huệ Di nghĩ cái gì? Trước khi hỏi câu đó cô phải nhớ tới cái bụng và những đêm anh khiến cô không thể ngủ chứ?
Cô còn khóc lóc van xin anh thảm thiết!
Vĩ Kỳ nằm trên hay dưới làm sao anh biết? Anh chỉ biết anh nằm trên em khiến em sung sướng thở dốc.
Liễu Huệ Di ngơ ngác ngoáy đầu nhìn. Ủa, sao lại bỏ đi rồi? Cô đã hỏi gì sai? Hay cô hỏi quá lộ liễu, quá thật nhỉ, chỉ là tò mò chút xíu thôi mà, làm gì ki bo vậy?
"Là nằm trên." Dì Lý tủm tỉm cười, bước tới dọn dẹp bát đĩa nói.
"Chuyện này dì cũng biết ạ? Thì ra là nằm trên, ha ha." Liễu Huệ Di ôm bụng thích thú cười lớn.
"Là nằm trên con."
Dì Lý đột nhiên cắt ngang đáp, nghe xong Liễu Huệ Di khựng lại, giật mình ngước mặt nhìn Dì Lý, cổ họng nghẹn cứng. Dì véo má Huệ Di dịu dàng nói tiếp.
"Con còn chưa hiểu à?"
Dì thu tay về, mang bát dĩa vào trong, Liễu Huệ Di ngây ngốc một lúc lâu mới trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Trằn trọc suy ngẫm mãi. Hóa ra Trạch Dương là ghen cô ư? Anh thích cô. Khóe môi Liễu Huệ Di bất giác cong cong, trong lòng vui vui, nôn nao khó diễn tả thành lời. Cô nhìn đồng hồ, anh vẫn chưa lên.
Liễu Huệ Di muốn xuống lầu gặp anh, cơ mà ngại không biết nói với anh những gì? Cô lăn qua lăn lại, bàn tay sờ vuốt ve bụng rồi thi*p đi khi nào không hay.
Trong lúc đang mơ màng, cô cảm nhận được có ai đó đang ôm mình, bàn tay lành lạnh chui vào trong áo ngủ của cô, đặt ở nơi đầy đặn, xoa xoa, Ϧóþ Ϧóþ. Liễu Huệ Di tỉnh dậy mở mắt.
Là Trạch Dương, 11 giờ mới mò lên phòng.
"Tôi làm em thức giấc?" Trạch Dương khe khẽ giọng, mặt vùi sâu vào cổ cô.
Mặc dù đang giận dỗi nhưng anh không thể bỏ cô ngủ một mình. Hơn nữa, anh thiếu mùi cô bản thân cũng không ngủ được.
Liễu Huệ Di lắc đầu. Im lặng một lúc thì bẽn lẽn gọi: "Trạch Dương..."
"Ừm."
"Đứa bé... anh có yêu cầu gì về giới tính không."
Không hiểu sao tự dưng Liễu Huệ Di rất muốn hỏi Trạch Dương điều này. Anh lặng thinh, hơi thở nhịp nhàng, đều đều nóng bỏng phả vào da thịt Huệ Di.
Cô lại đọc tiểu thuyết hay xem bộ phim nào rồi? Trước đây anh tưởng cô chỉ thích đánh đàn thôi chứ?
"Có!" anh miễn cưỡng trả lời.
"Ò, thế nếu đứa nhỏ là con gái thì sao?"
"Tăng thêm tiền hợp đồng cộng thưởng."
"Nếu con trai?"
"Tăng thêm tiền hợp đồng cộng thưởng."
"Vậy... sinh đôi."
Đột nhiên tiếng cười từ cổ Trạch Dương bật ra, anh xoay người cô lại, hôn lên môi Huệ Di một cái làm cô đơ người.
"Tôi thích câu hỏi này của em! Nếu sinh đôi vẫn tăng tiền hợp đồng và cộng thưởng..."
"Cộng thưởng? Là thưởng gì ạ?"
"Một đám cưới và danh phận bà Trạch, phu nhân Trạch Dương anh."