"Còn em nữa, mang bát cơm lên phòng ăn cho tôi."
"Anh... quát tôi à?"
Liễu Huệ Di mếu máo, khuôn mặt sưng sỉa, uất ức. Cô buông đôi đũa nhìn Trạch Dương. Cô đã làm gì chứ? Tại sao anh ta dám nạt nộ cô? Còn bắt cô mang cơm lên phòng ăn, vừa nãy thì nói lời ngon tiếng ngọt, bây giờ lại ghét bỏ cô.
Cái tên hai mặt! Đáng ghét.
Trạch Dương thấy Liễu Huệ Di xụ mặt dỗi, anh liền điều chỉnh lại thái độ. Cũng thấy bản thân đã quá đáng, anh gãi gãi chóp mũi, chất giọng nhẹ nhàng.
"Không! Tôi... tôi đâu có quát em."
"Chỉ là, tâm trạng hôm nay của tôi không tốt..."
Vĩ Kỳ trợn mắt. Ôi, Trạch Tổng nhà mình đang giải thích đấy ư? Cậu đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai xem thử liệu bản thân là nghe nhầm?
Cậu nuốt nước miếng, đặt đôi đũa ngay ngắn xuống mặt bàn, tình hình căng thẳng thế này phải chuồn sớm mới được.
"Trạch Tổng, em... em ăn no rồi, em xin phép về công ty, cảm ơn bữa cơm đầm ấm ạ."
Dứt lời, Vĩ Kỳ vội vàng đứng dậy thẳng lưng cúi đầu chào, khẽ nhìn qua Liễu Huệ Di nhỏ giọng:
"Tạm biệt!"
"Tạm biệt anh, đi đường cẩn thận." Liễu Huệ Di dù đang giận Trạch Dương nhưng cô vẫn rất lịch sự mỉm cười đáp.
Vĩ Kỳ cười đáp lễ, xong xuôi cầm áo khoác lên đi rất nhanh ra ngoài cửa lớn, rời khỏi bàn ăn. Mẹ ơi, cậu cảm nhận được sát khí và mùi thuốc súng, nếu còn ở lại nữa e rằng sẽ bị nổ banh xác mất.
Sau khi Vĩ Kỳ rời khỏi, Liễu Huệ Di cũng chẳng còn tâm trạng ăn nữa, cô muốn đứng lên để về phòng nghỉ ngơi thì bất ngờ bị bàn tay của anh níu giữ lại.
Liễu Huệ Di im lặng quay đầu lại nhìn.
"Em chưa ăn xong mà, muốn đi đâu?"
Trạch Dương bày gương mặt ăn năn hối lỗi, hạ giọng đến mức nhỏ nhất hỏi.
"Tôi no rồi."
"Huệ Di, tôi không có ý muốn nạt em, tôi... tôi."
Liễu Huệ Di nhướm mày, ngây ngốc nhìn chằm chằm Trạch Dương khó hiểu hỏi lại:
"Anh làm sao?"
"Tôi không muốn em thân thiết với Vĩ Kỳ."
"Hả? Vì sao?"
Anh ta hôm nay đúng kỳ quặc, cô thân thiện, mến khách theo phép lịch sự cũng không được?
"Vì tôi sẽ ghen!" Trạch Dương nhìn cô trìu mến, dịu dàng thổ lộ.
Hả? Ghen...
Liễu Huệ Di trợn tròn đôi mắt, bất giác đưa tay che miệng vì bất ngờ. Trong đầu cô lóe lên suy nghĩ. Hóa ra anh thuê cô làm nhân tình, sinh con là để che giấu giới tính? Thảo nào, vừa nãy anh lại nổi giận đùng đùng với cô.
Trạch Dương Vĩ Kỳ là một đôi?
Đã thời đại nào rồi? Người ta cũng đâu có kì thị giới tính thứ ba nữa. Việc gì phải giấu giếm.
Liễu Huệ Di, xem ra mày hết hi vọng rồi, anh ta thích đàn ông.
Trai đep đã ít, mà họ còn yêu nhau...
"Huệ Di! Em suy nghĩ gì vậy?" Trạch Dương cứ thấy cô đờ người, trầm ngâm thì lay lay bàn tay cô gọi.
Liễu Huệ Di hoàn hồn, rời khỏi những suy nghĩ mơ hồ. Cô mỉm cười vui vẻ, lắc đầu.
"Không! Không có gì. Tôi hiểu rồi, từ nay tôi sẽ không thân thiết với Vĩ Kỳ đâu, anh cứ yên tâm nha."
Trạch Dương hạnh phúc nắm chặt tay Liễu Huệ Di, anh cười rạng rỡ, không ngờ thổ lộ tình cảm lại được Huệ Di chấp nhận dễ dàng như vậy?
"Huệ Di, em hiểu rồi phải không? Em hiểu lòng tôi đúng chứ?"
"Ừm, tôi hiểu mà."
Liễu Huệ Di gật gật cười gượng, xem anh ta kìa vui và hạnh phúc đến thế sao?
Trạch Dương thở phào nhẹ nhõm, cầm tách trà lên uống một ngụm.
"Mà... giữa anh và Vĩ Kỳ, ai sẽ nằm trên vậy?"
"Tôi tò mò quá à." Huệ Di cười ngây ngô hỏi.
Phụttt - khụ, khụ, hộc...