"Tôi... có thai rồi, đã được bốn tuần."
"Tốt! Chỉ cần sinh xong, em sẽ hết hợp đồng."
"Dạ."
Liễu Huệ Di cúi đầu, khẽ giọng đáp, bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa phần bụng phẳng lì, mới bầu nên bụng vẫn chưa có dấu hiệu to lên.
Liễu Huệ Di thầm thở dài một hơi, chầm chậm ngẩng mặt nhìn người đàn ông ngồi ở bàn làm việc, dáng vẻ của anh khi nghe xong tin không vui cũng chẳng buồn, gương mặt lạnh lẽo, thâm trầm như thường ngày.
Người đàn ông tất bật, vùi đầu vào một đống văn kiện dày cộp, để ngổn ngang trên mặt bàn, đến nhìn Liễu Huệ Di một cái cũng không có.
Trông thấy bộ dáng như vậy của anh riết, nên cũng thành quen. Kỳ thực, Liễu Huệ Di chẳng mấy bận tâm.
Cô đứng ngây dại ở lối cửa, đôi môi mấp máy mãi chả thốt thành câu, những lời nói cứ tới cổ họng lại nuốt xuống, phải mất một lúc Liễu Huệ Di mới có can đảm cất giọng, thanh âm từ miệng cô rất bé, rất nhẹ.
"Vậy... vợ của anh thì thế nào?"
Đúng vậy! Đây là câu hỏi khiến Liễu Huệ Di suy nghĩ rất lâu, mất nhiều thời gian cô mới có dũng khí hỏi.
Vợ hợp pháp, đang ở nhà chính thì thế nào? Đã biết sự hiện diện của cô hay chưa? Đã biết ông xã mình bao nuôi một cô nhân tình chưa? Đã biết cô đang mang thai theo yêu cầu hợp đồng của anh chưa?
Tất cả những câu hỏi Liễu Huệ Di rất muốn biết câu trả lời.
Sáu tháng trước.
Bố cô bị kết án oan, Liễu Huệ Di chật vật chạy khắp nơi để nhờ vả nhưng vì cô không có nhiều tiền, cũng không quen biết rộng nên mọi người đều tránh né.
Mọi chuyện dần đi vào ngõ cụt, trong lúc cô hụt hẫng tuyệt vọng, định mệnh cho cô gặp được anh. Anh nói mình giúp được cô, chỉ cần cô đáp ứng một yêu cầu, một hợp đồng đôi bên cùng có lợi.
Liễu Huệ Di không suy nghĩ, ngay lập tức đồng ý, chỉ cần cứu được bố bất kể chuyện gì cô cũng dám làm.
Như lời anh hứa, vụ án của bố cô được mang ra điều tra lại, kết quả xét xử bố cô vô tội. Anh mua cho Liễu Huệ Di một căn nhà ở Mĩ, đưa bố sang bên đó, có người chăm nom, hàng tháng vẫn gửi tiền đều đặn cho ông sinh hoạt.
Còn Liễu Huệ Di cùng anh về đây, bí mật làm nhân tình, thuận theo hợp đồng cô phải sinh cho anh một đứa con. Xong xuôi cô sẽ được sang bên kia sum vầy, toàn tụ với bố.
Sống một thời gian, cô nghe loáng thoáng dì Lý bảo anh đã kết hôn, nhưng chuyện vợ chồng lại không được suôn sẻ, thuận lợi, vì lý do đó anh ra ngoài tìm nhân tình.
Buồn cười thật, dù vợ chồng không suôn sẻ thì anh cũng không nên ngoại tình chứ.
Nhưng nghĩ như vậy thôi, chứ cô nào dám chất vấn, lèo nhèo anh? Liễu Huệ Di rất biết điều, cô an phận, không nhiều lời, chưa bao giờ tọc mạch chuyện của anh.
Chỉ là! Chỉ là, hôm nay cô biết mình có thai, cô lại sợ hãi, sợ vợ anh.
(...)
Người đàn ông nghe xong, bàn tay đang cầm cây 乃út khựng lại, toàn thân bỗng chốc cứng nhắc, nhưng rất anh liền khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh, bình thường, anh tiếp tục làm việc, không ngẩng đầu, hờ hững trả lời.
"Tôi chưa có vợ! Sao? Em ghen?"