Mãi Thuộc Về Nhau - Chương 18

Tác giả: Trần Thị M. Khanh

" Nhưng mà Gia An, cô tin rằng cô gái kia... bị mù thật sao? "
" Sao cơ? " cô sững người.
Daniel kể lại cho cô những gì mình quan sát được ở trong phòng. Những điều anh nói không phải không có lí. Nhưng cô không bao giờ dám nghĩ Anna giả mù.
" Anna sao cô ấy có thể làm vậy? "
" Tất nhiên, đó cũng chỉ là những gì tôi suy đoán với tư cách người ngoài cuộc "
" Cảm ơn anh, Daniel "
Quay về phòng làm việc, cô gặp Denis vừa bước ra từ phòng bệnh của Anna. Thấy cô, anh vội chạy đến cầm lấy tay cô xem sao, vẻ mặt lo lắng.
" Tay em sao rồi, có bị thương chỗ nào nữa không? "
" Không có. Y tá Hạ đã xử lí giúp em rồi, Anna.. cô ấy thế nào? "
" Cô ấy ngủ rồi "
Cô nhìn anh, phân vân không biết nên nói chuyện Daniel kể cho cô nghe cho anh biết không. Nghĩ lại, dù gì đó cũng chỉ là suy đoán nên cô không vội nói cho anh.
" An An, người đàn ông lúc nãy có mặt trong phòng là ai vậy? "
" Là Daniel, một người bạn của em mà thôi "
" Gần trưa rồi, anh đưa em đi ăn cơm nhé? "
" Cũng được "
[...]
Cô vốn dĩ luôn nghĩ những điều mà Daniel nói chỉ là suy đoán. Nhưng càng ngày càng thấy Anna có chút gì đó kì lạ. Cô ta không cho ai chạm vào mắt hay giúp cô ta thay băng ngoài bác sĩ Bryan.
" Hạ Hạ, em sao vậy? "
" Chị, cô Anna đó cứ một mực không chịu để em thay băng, còn quát lớn rồi đuổi em ra ngoài "
" Được rồi, đưa cho chị " cô nói rồi nhận lấy xe thay băng từ y tá Hạ.
Cô mở cửa đi vào, Anna đang ngồi trên giường quay lưng lại với cô. Thấy vậy cô bèn đẩy xe thay băng đi đến trước mặt Anna. Đang định lên tiếng thì Anna đã phản ứng.
" Gia An ai cho cô vào đây? " Anna khẽ quát.
Cô bất ngờ nhìn Anna, rõ ràng lúc đi vào cô không hề lên tiếng, làm sao Anna có thể nhận ra cô nhanh đến vậy. Nhưng rồi cô lấy lại vẻ bình tĩnh, vừa nói vừa định đưa tay gỡ miếng băng quấn quanh mắt cô ta ra.
" Mình thay băng cho cậu "
" Tôi không cần, bác sĩ Bryan sẽ thay băng giúp tôi "
" Bác sĩ Bryan hiện đang bận, mình giúp ông ấy thay băng cho cậu "
Cô đưa tay lên gỡ miếng băng ra thì đột nhiên Anna phản ứng, nắm chính xác cổ tay cô gạt thật mạnh, rồi lập tức thu mình lại, ôm chặt lấy chăn.
" Cô đừng giả tạo nữa, cô chẳng phải mong rằng tôi ૮ɦếƭ đi sao? Vậy thì cô và Denis có thể bên nhau rồi "
" Anna, mình không hề, về tai nạn của cậu mình thấy rất có lỗi "
" Có lỗi thì cô trả Denis lại cho tôi đi. Cô làm được không? "
" Mình.. "
" Không làm được thì làm ơn đi khỏi đây dùm. Đừng trưng ra điệu bộ đáng thương đó, tôi buồn nôn lắm "
Cô biết dù có đứng đây cả ngày, Anna cũng sẽ không để cô thay băng. Cô thở dài rồi đẩy xe rời khỏi phòng bệnh.
[...]
Cô bắt xe đến một quán cà phê mà Daniel đã gửi địa chỉ. Để tạ lỗi với anh về vụ tông xe lần trước và lần ở bệnh viện, cô mời anh uống cà phê, nhưng bản thân lại không biết quán nào ngon, đành để Daniel tìm giúp.
" Daniel, tôi nghĩ là những lời anh nói với tôi lần trước có thể suy xét lại "
" Vậy sao? Cô nhìn ra được điều gì bất thường à? "
"...." cô kể lại cho anh chuyện hồi sáng cô ở trong phòng của Anna. Cô định rằng sẽ kể cho Denis nhưng anh lại đang có ca mổ.
" Vậy giờ cô tính làm gì? "
Chợt một cô nữ phục vụ vô tình va vào cô, làm đổ cả cốc cà phê lên áo cô. Cô giật mình đứng bật dậy khỏi ghế, còn cô gái kia liên tục nói xin lỗi.
" Tôi xin lỗi, tôi sơ ý quá "
" Không sao đâu, tôi vào nhà vệ sinh một lát "
Trong lúc tiến về phía nhà vệ sinh, cô tình cờ gặp bác sĩ Bryan, định đi đến chào hỏi thì phát hiện ông ấy đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
" Anna, cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra, cô không thể giấu mãi chuyện mình giả mù được. Bất đắc dĩ tôi mới giúp cô "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc