" Thầy ơi, em đau bụng "
" Lần thứ mấy em đến phòng y tế vì lí do này rồi vậy Gia An? " anh nhíu mày nhìn cô.
" Một ngày. Hai ngày. Ba ngày ? " cô xòe bàn tay ra đếm.
" Chính xác là ngày nào, cũng vào tiết này em đều xuống phòng y tế, cũng chính cái lí do này "
" Thì.. thì em đau thiệt chứ bộ " cô chu mỏ.
" Tôi đã đưa thuốc, em không uống sao mà ngày nào cũng đau "
" Thuốc của thầy đương nhiên em uống. Nhưng em đau là vì nhớ thầy, không được gặp thầy nên bụng mới đau "
" Cho nên ? "
" Cho nên ngày nào em cũng phải tìm mọi cách để vào phòng y tế, cực khổ lắm đó thầy " cô bắt đầu than vãn.
" Tôi thì lại nghĩ em đến đây không chỉ để ngắm tôi "
" Thật ra em còn một chuyện, thứ 5 tuần sau thầy có rảnh không ? "
" Thứ 5 tuần sau ? Chẳng phải là ngày Giáng Sinh sao ? Mà để làm gì ? "
" Thầy cứ trả lời em trước đi "
" Hôm đó tôi rảnh, giờ em trả lời tôi được rồi chứ? "
" Bí mật. Thứ 5 lúc 7h tối, em đợi thầy ở tháp chuông nhà thờ Thanh Tân. Không gặp không về, nhớ nha thầy " nói rồi cô nhanh chóng chạy đi.
" Cô nhóc này lại bày trò gì đây? " anh lẩm bẩm rồi nhìn lại ra ngoài, bật cười.
Giáng sinh năm nay trời rất lạnh, tuyết rơi cũng sớm hơn những năm trước. Cô đứng ở tháp chuông, khuôn mặt vì trời lạnh mà đỏ ửng.
Trên tay cầm hộp quà, cô tưởng tượng đến vẻ mặt bất ngờ của anh. Cô để ý anh rất lâu rồi, anh là con lai, là thầy y tế của trường được cử về. Vẻ đẹp của anh đúng chuẩn con lai, mạnh mẽ và ngọt ngào.
" Sao giờ này thầy vẫn chưa đến nhỉ? "
Cô cứ đợi, 1 tiếng trôi qua, rồi 2 tiếng vẫn chưa thấy anh xuất hiện.
Rồi đột nhiên điện thoại cô chợt reo lên, cố nén cái lạnh, cô ấn nút nghe.
" Alo, An Tuệ ? Chuyện gì vậy? "
" Gia An, mày còn ở tháp chuông không? Đừng đợi nữa, thầy đi rồi "
" Mày nói gì vậy? Ai đi ? Mà đi đâu ? "
" Thầy Dennis, thầy ấy về lại nước ngoài rồi "
Cô sững người, hộp quà trên tay vô lực rơi xuống nền tuyết trắng. Nắp hộp rơi ra, là một chiếc khăn len do chính cô dành cả tháng trời đan tặng anh.
Mối tình đầu của cô kết thúc như vậy đấy, à không, cô và anh chưa có bắt đầu làm sao có kết thúc. Tất cả là do cô tự suy diễn, tự mình đơn phương.
[...]
Canada - 5 năm sau. Cô giờ đây đã trở thành một bác sĩ tài giỏi. Chỉ là, đã qua 4 mùa Giáng sinh cô vẫn chưa tìm được anh, năm nay, có lẽ cũng vậy.
Bước đi trên phố tấp nập người qua, dưới trời tuyết càng khiến cô nhớ lại ngày hôm đó, hụt hẫng, cô đơn, tuyệt vọng.
Rồi không may cô va vào ai đó, hình như là một cặp tình nhân.
" Tôi xin lỗi, tôi sơ ý quá, cô có sao không ? " người đàn ông lịch sự nói.
" À tôi không.. " cô ngước nhìn, người đàn ông ấy khiến cô như ૮ɦếƭ lặng.
" Thầy... " cô sửng sốt nhìn anh.
" Em khỏe không ? " anh lãnh đạm, trong ánh mắt chứa nhiều sự nhung nhớ.
" Em khỏe, đây là ? " cô nhìn cô gái bên cạnh anh, ôm lấy khuỷu tay anh.
" Cô ấy là người yêu của tôi "