Bấy giờ quần hùng vừa nghe Xích Dương đạo trưởng tuyên bố một câu :
- Cao thủ Thiên Trúc đã đến...
Trong sảnh đường có đến mấy trăm người lập tức im phăng phắc, bao nhiêu ánh mắt không ai bảo ai đều chuyển nhìn ra hướng cửa chính.
Khổ Am Thượng Nhân giơ nhẹ tay ra hiệu cho đệ tử của mình, hai tay thanh y đạo sĩ liền bước đến đại môn mở rộng cửa, hai người cao lớn xuất hiện bước vào...
Quần hùng chăm chú nhìn mới thấy hai người này ăn vận y phục người Thiên Trúc, thân hình đều cao lớn dềnh dàng khác thường. Người đi đầu thân dài cả năm sáu xích, thêm đôi chân dài ngoẵng khiến cả người cao phải trên một trượng. Người đi sau cũng chẳng thấp hơn chút nào, nhưng thân vận nho bào rộng thùng thình, mặt trắng râu nhẵn nên dễ nhìn hơn người đi trước rất nhiều.
Tráng hán đi trước ăn vận áo quần không có gì đặc dị, nhưng chiếc đầu lại tròn bóng như hòa thượng, vừa bước vào đại sảnh đã đưa mắt nhìn dáo dác tựa hồ như đang tìm ai, thế nhưng sau khi nhìn quanh một vòng hắn xịu mặt xuống tỏ ra thất vọng, quay nhìn đồng bạn vận nho phục sổ ra một tràng tiếng Thiên Trúc.
Quần hùng chẳng ai hiểu hắn nói gì với người vận nho phục, nhưng nghe giọng nói hắn oang oang như sấm xuyên vào tai chấn động lỗ nhĩ, thực là một chuỗi âm thanh khó nghe vô cùng.
Bấy giờ chỉ thấy người vận nho phục chỉ chỉ tay về một hướng phía trái, ý chừng bảo hắn nên tìm cho kỹ.
Gã tráng hán Thiên Trúc chuyển nhanh ánh mắt bất chợt sáng lên, rồi bước nhanh tới đám đông chen lấn mà đi, thân hình cao lớn dị thường của hắn với những cái hích vai lấn người khiến cho không ít người ngã nhào, nhiều tiếng kêu la lẫn chửi rủa vang lên, nhưng hắn chừng như chẳng hiểu tiếng Hán nên cứ xông tới chen lấn trong đám quần hùng, đúng là một tên vô lễ!
Dần dần gã tráng hán đến gần bên cạnh Ngô Lăng Phong, Ngô Lăng Phong “Hừ...” một tiếng đầy bực tức, ngầm vận khí trụ tấn.
Gã hán tráng đến bên cạnh Lăng Phong, vẫn ỷ thế hích mạnh vai vào người Ngô Lăng Phong, nào ngờ hắn nhận ra như vừa hích vào một khối bông mềm nhũn khiến hắn giật thót mình thầm nghĩ :
- “Không ổn rồi.”
Chính khi hắn định thâu lực thoái người thì đột nhiên nhận ra một cỗ nhu lực chấn ngược lại khiến hắn thất kinh buột miệng la lên một tiếng quái dị, đồng thời nhanh như chớp tung ra một chưởng theo bản năng tự vệ...
Nào ngờ, khi hắn tung chưởng ra thì cỗ kỳnh lực âm nhu kia biến đâu mất, như thế khiến một chưởng của hắn rơi vào khoảng không, vì một chưởng đánh ra quá mạnh khiến cả thân hình mất đà chúi tới trước đến hai bước mới trụ người lại được. Hắn quay ngoắt người, ánh mắt long lên dữ dội nhìn trừng trừng vào người Ngô Lăng Phong...
Tân Tiệp nhìn thì nhận ra ngay Ngô Lăng Phong đã dùng phép “Dĩ Nhu Dẫn Cương” của “Thái Cực quyền” thi triển đạt đến thượng thừa, trong lòng vui mừng bất giác buột miệng kêu “Ồ” lên một tiếng. Quần hùng chung quanh thấy thế cũng la lên vẻ rất hỉ hả.
Gã vận nho phục thấy thế thì cười ha hả nói lớn :
- Chẳng ngờ Trung Nguyên cũng có kỳ tài trẻ tuổi...
Gã vận nho phục khác với gã tráng hán, hắn nói tiếng Hán nghe rất sành sỏi. Nhưng khi ánh mắt hắn bắt gặp ánh mắt của Ngô Lăng Phong, bất giác nín bặt trong đầu thầm nghĩ :
- “Không ngờ Trung Nguyên có kỳ tài tuấn mỹ đến thế này!”
Đương nhiên, hắn nhìn thấy một thiếu niên anh hùng khôi ngô tuấn tú như Ngô Lăng Phong thì chẳng thể nào không khâm phục, suy cho cùng đám khách Thiên Trúc đứng bên Ngô Lăng Phong chỉ như quạ đen bên Phụng Hoàng, làm sao khiến hắn không giật mình thán phục!
Bấy giờ, sau chút ngừng lại gã vận nho phục lại nói tiếp :
- Huynh đệ chúng ta từ lâu hâm mộ võ học Trung Nguyên, hôm nay quần hào Trung Nguyên tề tựu ở đây, thực là một dịp tốt cho huynh đệ chúng ta khai nhãn giới. Đồng thời...
Hắn cố ý ngừng lại, đưa mắt nhìn một vòng rồi nói tiếp :
- Chúng ta hy vọng được đăng đài đấu ngay tại đây hai trận, chỉ cần chúng ta bại một trận thì sẽ lập tức rời khỏi đây không nói thêm tiếng nào, nhưng nếu may mà huynh đệ chúng ta thắng cả hai trận... Ha ha ha... sau đó thế nào thì đã nói rõ cho Xích Dương đạo trưởng biết rồi...
Quần hùng nghe mấy lời này thì mặt đều đổi sắc, tuy trong lòng ai ai cũng đều phẫn nộ trước thái độ trịch thượng và lời khiêu chiến đầy cuồng ngạo của đối phương, nhưng thầm hiểu hai tên này thân thủ cực kỳ cao cường, nếu không thì khi nào dám xuất ngôn vô trạng ngay trước mặt quần hùng thiên hạ thế này.
Bấy giờ trên đài, Xích Dương đạo trưởng đã quay sang nói với Khổ Am Thượng Nhân và Tạ Trường Khanh :
- Hôm nay năm môn phái chúng ta đã lâm vào cảnh sinh tử, nếu như bọn chúng ta bại... Ài, khỏi phải nói!
Xích Dương đạo trưởng nghĩ đến bình sinh trong đời mình đã làm một vài chuyện chẳng lấy gì làm vinh quang, giờ đây chẳng lẽ đường đường một đại môn phái Võ Đương thanh danh mấy trăm năm mà phút chốc bị hủy trong tay người ngoại bang?
Khổ Am Thượng Nhân đầu mày nhíu chặt niệm Phật hiệu nói :
- A Di Đà Phật! Xem ra chúng ta đành đem thân ra trí mạng, chúng ta thân đều là Chưởng môn nhân Ngũ đại kiếm phái, nếu như tham sanh úy tử chỉ để lại tiếng cười cho thiên hạ...
Xích Dương đạo trưởng nói :
- Lệ huynh sao còn chưa thấy đến, nếu không bằng vào thanh bảo kiếm trong tay Lệ huynh cũng có thể lấy lại danh khí cho chúng ta!
Bấy giờ, nghe gã vận nho phục cất tiếng nói lớn :
- Trận thứ nhất sẽ do tệ sư huynh Gia Đạt Nhĩ xuất đấu, chẳng biết vị anh hùng Trung Nguyên nào chỉ giáo đây?
Lần này gã ta nói đã vận công lực vào, khiến từng tiếng từng tiếng xoáy vào màng nhĩ quần hùng chấn động, đủ thấy nội lực của hắn thâm hậu chừng nào, chúng nhân có mặt tại trường đều là hành gia chỉ nghe thì cũng nhận ra bản lĩnh của đối phương.
Xích Dương đạo trưởng thấy đến lúc này mà chưa có mặt Kiếm Thần Lệ Ngạc, trong lòng tự nhiên phát cấp, càng khó mà bảo Khổ Am Thượng Nhân xuất trận, trong tình thế này lão đành bấm bụng định đứng lên ra trận... Đúng lúc ấy, Khổ Am Thượng Nhân bỗng kéo đạo bào lão ta lại, thấp giọng nói :
- Hãy để lão nạp ra tiếp chiêu tên này, đạo trưởng và Tạ thế huynh cứ tạm ngồi xem lão nạp xuất trận...
Xích Dương đạo trưởng nghiêng đầu nhìn lão ân cần dặn :
- Lần này xuất đấu quan hệ trọng đại, Thượng nhân tuyệt đối chớ nên khách khí!
Khổ Am Thượng Nhân chỉ gật khẽ đầu, rồi từ từ đi ra giữa đại sảnh, nói :
- Bần tăng hiệu “Khổ Am” phái Nga Mi, nguyện tiếp vài chiêu tuyệt kỹ của vị Gia thí chủ này!
Giọng lão không lớn nhưng ai ai cũng đều nghe rất rõ, hiển nhiên lão tăng tịnh tu mấy mươi năm công lực chẳng phải tầm thường.
Gã tráng hán tên Gia Đạt Nhĩ thấy lão hòa thượng đạo mạo thoát tục bước ra thì đã hơi biến sắc, liền quay nhìn sư đệ của mình nói một tràng bằng tiếng Thiên Trúc. Gã vận nho phục nhìn Khổ Am Thượng Nhân, rồi bỗng lắc nhẹ đầu cũng đáp lại một câu. Gia Đạt Nhĩ nghe thì bỗng trên mặt hiện nét thất vọng.
Quần hùng nghe huynh đệ bọn họ nói với nhau hai câu chẳng ai hiểu nội dung thế nào, nhưng trong ấy chỉ lõm bõm hai tiếng Nga Mi, chỉ nghĩ là gã sư đệ giới thiệu với Gia Đạt Nhĩ về thân thế của Khổ Am Thượng Nhân. Song chẳng hiểu cái lắc đầu tỏ ra thất vọng là có ý gì. Quần hùng đều hiểu bất cứ người nào ra đấu cũng hết sức hệ trọng đến danh dự toàn võ lâm Trung Nguyên, cho nên hết sức chăm chú theo dõi, bấy giờ ai nấy cũng chỉ hy vọng Khổ Am Thượng Nhân có thể thắng được Gia Đạt Nhĩ, mặc dù trong đám đông chẳng thiếu những người từng có hiềm khích bất hòa với Ngũ đại kiếm phái, nhưng tình hình lúc này hoàn toàn khác hẳn, phải tạm gác thù riêng để đối địch chung.
Khổ Am Thượng Nhân bước đến trước mặt Gia Đạt Nhĩ, hai tay hợp thủ chấp trước иgự¢, ngưng mắt hữu thần khí nhìn chăm vào đối phương, toàn thân quán chú công lực chờ đợi.
Gia Đạt Nhĩ chẳng nói tiến nào, hét lớn một tiếng, tay tung ra một quyền, tiếng hét của hắn vừa dứt thì đầu quyền cũng đã đến trước иgự¢ Khổ Am Thượng Nhân. Chỉ nghe tiếng quyền xé gió “vù vù” cũng đủ thấy ngoại công của hắn hùng hậu đến chừng nào.
Khổ Am Thượng Nhân là người lịch duyệt giang hồ, nghe tiếng quyền biết ngoại công của đối phương cao tuyệt, nhưng bình sinh lão gặp đối thủ phần lớn dùng nội lực mà đấu nhiều hơn, ngoại công tuy cũng có, nhưng chưa từng thấy người nào ra chiêu hùng mãnh như thế này. Lúc này nhìn thấy thế quyền Gia Đạt Nhĩ đã đến trước người, Khổ Am Thượng Nhân thân hình bất động, song chưởng vòng thành một vòng cung như thế “Lưỡng Long Tranh Châu” hóa giải thế quyền, đồng thời nhắm vào yếu huyệt Cẩm Đới hai bên sườn Gia Đạt Nhĩ...
Chẳng ngờ, Gia Đạt Nhĩ thân hình dềnh dàng nặng nề nhưng biến chiêu lại mau lẹ, “vù” một tiếng đơn quyền chùng xuống, nhưng vừa chùng xuống thì đã hóa chiêu vung lên vừa khéo đón đầu thế chưởng của Khổ Am Thượng Nhân...
Gia Đạt Nhĩ lại hét một tiếng, Khổ Am Thượng Nhân chỉ thấy tay chấn động mạnh, vội vàng thoái nhanh nửa bước, hóa giải thế công hùng mãnh của đối phương, trong lòng đã kinh ngạc vô cùng.
Đừng nói Khổ Am Thượng Nhân là người trong cuộc, mà đến Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong đứng ngoài xem đấu cũng không khỏi chấn động. Tân Tiệp thầm nghĩ :
- “Tên Di này rõ ràng là dụng ngoại công để đấu, làm sao trong ngạnh công lại còn tiềm ẩn nhu kỳnh kỳ quái đến thế chứ? Ngoại cương nội nhu kết hợp lại thì uy mãnh vô tỷ, đây thật là kỳ lạ, thảo nào mà người ta nói võ công người Di khác hẳn Trung Nguyên, xem ra chẳng sai chút nào!”
Nên biết, võ học Trung Nguyên rất chú trọng đến nội công, ngoại công thường chỉ là những người mới nhập môn sơ học mới luyện, khi đã đạt đến tinh thần thì tiến một bước luyện nội công, đây mới chính là chỗ uyên thâm ảo diệu đồng thời phát huy đến cùng võ học.
Chàng trong đầu nghĩ thế thì nghe Ngô Lăng Phong ghé sát tai nói :
- Tên Di này công phu kỳ quái thật, chỉ e Khổ Am hòa thượng đấu không qua một trăm chiêu!
- Dá...
Bấy giờ lại nghe Gia Đạt Nhĩ thét dài, tiếp liền quyền phong vang lên “vù vù”, hắn chừng như hễ ra một quyền thì thét một tiếng thị uy đối phương, tiếng thét vang dội như sấm chấn động màng nhĩ, quả đối phương chỉ cần yếu vía nghe cũng đã rúng động tâm can.
Khổ Am Thượng Nhân mấy lần bị thế quyền đối phương lấn áp, trong lòng bỗng nghĩ :
- “Cứ mãi bị đối phương ép đánh thế này, không bằng nghênh đấu kình lực với hắn lấy lại thế công mới là thượng sách!”
Trong lòng chủ ý đã định, thế quyền của Gia Đạt Nhĩ cũng vừa đến trước người, lão hô lên một tiếng :
- Xem chiêu!
Song chưởng xoay nhanh vào nhau thi triển “Thanh Tang quyền pháp” tuyệt môn của Nga Mi đánh ra...
Chỉ nghe “bình, bình” hai thân hình xáp vào nhau rồi tách ra, nhất nhất chấn động thoái lùi, sau một chiêu này thế vẫn bình thủ chưa phân thắng bại.
Phút chốc song phương lại xông vào ra chiêu mà đánh, tạo thành một trường long tranh hổ đấu hết sức ác liệt.
Tân Tiệp xem đấu, thầm nghĩ trong lòng :
- “May mà Khổ Am hòa thượng công lực đã cao mà kinh nghiệm phong phú, nếu yếu kém một chút thì hẳn đã bại dưới tay người Di này...”
Chàng tuy thâm tâm vẫn tức hận Chưởng môn Ngũ đại kiếm phái nhưng trong tình cảnh này thì chuyện ân oán kia tạm thời quên đi, mà chỉ mong Khổ Am Thượng Nhân có thể thắng được người Di, mới không mang nhục cho võ lâm Trung Nguyên.
Gia Đạt Nhĩ chừng như không ngờ Trung Nguyên còn có cao thủ như thế này, nét thất vọng ban đầu của hắn tan biến, mà thay vào đó là sự vui mừng cứ như hắn tìm được đối thủ, cho nên càng đánh thấy hắn càng phấn chấn, song quyền như hai mãnh hổ đồng xuất chiêu đánh liên miên bất tận.
Khổ Am Thượng Nhân trên sắc mặt càng đấu càng thấy trấn tĩnh lại, nhưng mấy mươi chiêu dốc hết tinh lực tịnh tu bình sinh mà vẫn không chiếm được thế thượng phong, chỉ nghĩ hôm nay không thắng được tên người Di này thì hổ thẹn vô cùng. Chính tâm lý đó khiến cho lão lại nôn nóng trong lòng, một ý nghĩ không ổn nhen nhúm dâng lên...
Xích Dương đạo trưởng từ đầu đến giờ xem đấu không hề chớp mắt, trong đầu cũng thầm nghĩ :
- “Tên người Di này quyền cước lợi hại thật, may mà vừa rồi ta không ra mặt đánh trận đầu, nếu không... Ài, thật khó mà nói được, chung quy trong năm phái chúng ta hiện tại chỉ có Khổ Am Thượng Nhân may ra chống chọi được với hắn!”
Lão ta nghĩ thế không phải là sở học không tinh, công lực không thượng thừa, thực tế thì Thần Kiếm Lệ Ngạc và Xích Dương đạo trưởng đều tinh thông kiếm thuật mà sơ hốt coi nhẹ quyền thuật, đó mới là nguyên do khiến lão không dám ra đấu trận đầu.
Lúc này nhìn gã vận nho phục chỉ đứng khoanh tay ngạo nghễ nhìn quần hùng, mắt không hề liếc nhìn xem trận đấu giữa đại sảnh, chừng như hắn đã nắm chắc phần thắng thuộc về Gia Đạt Nhĩ, quả là cuồng ngạo không tưởng!
Thời gian gần một canh giờ trôi qua, song phương đấu nhau có đến ngoài trăm chiêu, đột nhiên nghe Gia Đạt Nhĩ thét lên một tiếng :
- Xem!
Lần này hắn phát ra một tiếng bằng Hán ngữ lơ lớ, có lẽ chỉ biết lõm bõm vài từ. Tiếp theo tiếng quát, thế quyền của hắn bỗng nhiên thay đổi kỳ dị, thoạt nhìn Khổ Am Thượng Nhân đã rơi vào thế bị động, xem ra bại là điều khó tránh...
- Ồ!
Trong đám quần hùng đã nghe thấy nhiều tiếng thốt kêu lên lo lắng cho Khổ Am Thượng Nhân. Nhưng nên biết Khổ Am Thượng Nhân mấy mươi năm tu luyện trên Nga Mi công lực chẳng tầm thường chút nào, Nga Mi lại nổi tiếng với “Thần Hành Mê Tung Bộ” gần như tuyệt kỹ võ lâm. Lúc này chỉ thấy Khổ Am Thượng Nhân thi triển bộ pháp tuyệt diệu, tránh mấy quyền của Gia Đạt Nhĩ.
Gia Đạt Nhĩ ngừng tay không tấn công, miệng thốt “í” lên một tiếng, rồi một chiêu quái quyền khác lại theo đó tung ra...
Khổ Am Thượng Nhân liên tục thoái lùi né, nhưng chung quy vẫn tránh chiêu đối phương được.
Gia Đạt Nhĩ cứ mỗi lần như thế lại “í” lên một tiếng, tay biến chiêu xuất quyền tấn công không ngừng.
Liên tục như thế ba chiêu, Gia Đạt Nhĩ trong miệng thốt lên ba tiếng rất kỳ dị, chừng như kinh ngạc vì nghĩ Khổ Am Thượng Nhân vốn đã bại từ lâu mà còn chưa chịu thâu tay nhận thua.
Khổ Am Thượng Nhân trong lòng vừa kinh vừa giận, tuy không có cơ hội tấn công được, nhưng ra chiêu tự bảo vệ thì chẳng khó khăn lắm.
Chừng thêm mười chiêu nữa qua đi, Gia Đạt Nhĩ đột nhiên gầm lên một tiếng, bộ cước sà qua trái lại sà qua phải liền mấy bộ, tay quyền đánh ra liên hoàn bốn chiêu...
“Vù vù vù...”
Quyền phong như cuốn phong bão nổi, Khổ Am Thượng Nhân hốt hoảng hóa chiêu, người ra sức né tránh, nhưng “Soạt” một tiếng, khi thoát ra được bên ngoài thế quyền như vũ bão của Gia Đạt Nhĩ thì tà áo trước rách một mảng lớn.
Quần hùng chấn động đồng thanh la lên, nhưng sau đó lập tức trầm tĩnh im phăng phắc, bao nhiêu người có mặt lòng đều nặng trĩu lại như bị một khối sắt nghìn cân đè ép.
Khổ Am Thượng Nhân mặt xanh như đồng, giọng run run nói :
- Trận này bần tăng nhận thua...
Gia Đạt Nhĩ chẳng nghe được tiếng Hán, bấy giờ lại nghe mọi người chung quanh la lên khiến hắn nghĩ Khổ Am Thượng Nhân còn chưa chịu phục, hắn tức giận thét lớn một tiếng, dốc toàn lực lao vào Khổ Am Thượng Nhân tung một quyền trí mạng.
Khổ Am Thượng Nhân vừa nhận bại xong thì xả kình hành khí, vốn không chút đề phòng, đợi đến khi phát hiện ra Gia Đạt Nhĩ tấn công một quyền thì muốn tránh cũng không kịp, xem ra nhận trọn một quyền này thì không ૮ɦếƭ cũng thụ thương chứ chẳng nghi!
Quần hùng thấy thế đều phẫn nộ la ó lên, trong đó không thiếu những tiếng chửi rủa Gia Đạt Nhĩ.
Đúng tại lúc tình cảnh nghìn cân treo mành này, thốt nhiên mọi người chỉ thấy một nhân ảnh như làn khói xám lướt nhanh vào, tung chưởng tiếp liền một quyền trí mạng của Gia Đạt Nhĩ...
“Bình” một tiếng, Gia Đạt Nhĩ thân hình dội ngược về sau hai bước, người kia cũng bị chấn dộng mạnh văng lùi sau cả trượng.
Bấy giờ, chúng nhân định thần nhìn kỹ, đã nghe thấy có tiếng người la lên :
- Võ Lâm Tú Sĩ!
Thì ra người vừa lao vào ra chưởng cứu nguy cho Khổ Am Thượng Nhân chính là nhân vật vừa thành danh trong võ lâm Trung Nguyên Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung.
- Tuyệt!
- Tuyệt!
- Đánh đi!
Quần hùng nhìn thấy trận đầu Khổ Am Thượng Nhân đã thua, giờ Võ Lâm Tú Sĩ xuất hiện kịp thời thì hô hào lên cổ lệ, đồng thời cũng cho thỏa dạ tức giận bọn người Thiên Trúc.
Những người khác còn chưa biết danh Võ Lâm Tú Sĩ thì ngược lại xôn xao bàn tán, bọn họ không ngờ trong võ lâm lại xuất hiện một nhân vật kỳ tài mà trẻ tuổi thế này.
Tân Tiệp nhìn thấy lại Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung thì cũng giật mình, nhớ lại chuyện lần trước hắn chặn chàng tỷ đấu, chưa rõ nguyên nhân thế nào.
Ngô Lăng Phong ngược lại chưa từng gặp qua người này, bèn nghiêng đầu nói với chàng :
- Nhân vật Võ Lâm Tú Sĩ này công lực xem ra chẳng tệ chút nào!
Tân Tiệp gật đầu nói :
- Không sai, tiểu đệ lần trước đã đấu với hắn...
Nghĩ lại chuyện ấy chàng chỉ tức là không lập tức ra gặp Võ Lâm Tú Sĩ hỏi cho ra lẽ.
Lúc này liền thấy gã vận nho phục cất tiếng nói lớn :
- Vừa rồi trận thứ nhất mọi người đã tận mắt nhìn thấy tệ sư huynh thắng, giờ sẽ do tại hạ Kim Lỗ Ách xuất đấu trận thứ hai, chẳng hay vị anh hùng Trung Nguyên nào xuất trận chỉ giáo?
Nói rồi, chẳng hề thấy hắn ra thế nhún chân thế nào mà thân hình lướt nhanh ra giữa đại sảnh, thân hình to lớn của hắn đáp xuống nhẹ nhàng như một chiếc lá. Thế nhưng nhìn lại nơi hắn vừa lướt qua, chỉ thấy hai dấu chân lún sâu xuống nền gạch nửa thốn!
“Ái da!”
Quần hùng nhìn thấy không khỏi chấn động kinh ngạc la lên, chỉ biểu diễn một màn này cũng khiến cho quần hùng ai nấy đều biết tự lượng sức mình nếu không phải đối thủ hắn thì đừng ra!
Xích Dương đạo trưởng và Tạ Trường Khanh nhìn nhanh một cái, chỉ nhận được cái lắc đầu thở dài của nhau đầy thất vọng...
Đừng nói là bọn họ, ngay đến Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong cũng tự hiểu không có đủ công phu thượng thừa như thế này, nhưng nhìn lại Kim Lỗ Ách thì xem chừng hắn chưa qua tuổi ba mươi, làm sao lại có được một công lực thâm hậu kinh hồn thế này chứ. Thảo nào mà hắn dám buông lời cuồng ngôn ngay trước quần hùng Trung Nguyên!
Kim Lỗ Ách cất tiếng khiêu chiến liền ba lần, nhưng anh hùng Trung Nguyên vẫn chưa thấy ai xuất đấu, bất giác khiến cho họ Kim càng vênh mặt lên kênh kiệu tự ngạo.
Hiển nhiên, quần hùng Trung Nguyên không phải không còn cao thủ, nhưng ai cũng hiểu rằng trận này vô cùng hệ trọng, nó can dự đến thanh danh toàn võ lâm Trung Nguyên, cho nên ai cũng có lòng vì võ đạo Trung Nguyên nhưng ai cũng lo lắng sợ sức mình không làm nổi thì chỉ hủ nhục cho cả quần hùng. Vì thế, trước quyết định này không thể không cân nhắc đắn đo, tốt nhất biết tự lượng sức mình thì hơn.
Tân Tiệp nghe Kim Lỗ Ách nói mấy lần thì đã nóng mặt, chính lúc định bước ra tỷ đấu với hắn, bỗng nhiên có bóng người vọt ra giữa đại sảnh la lớn :
- Tại hạ Tôn Y Trung nguyện lĩnh giáo Kim anh hùng vài chiêu!
Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung vừa rồi vọt vào một chưởng đấu nhau với Gia Đạt Nhĩ rất đẹp mắt, đồng thời cứu Khổ Am Thượng Nhân thoát hiểm, nhưng Kim Lỗ Ách nhìn lại thì lắc đầu nói một cách ngạo nghễ :
- Ngươi không phải là đối thủ!
Rồi bồi tiếp một câu :
- Vừa rồi chẳng phải ngươi đã thụ giáo một chiêu với tệ sư huynh Gia Đạt Nhĩ!
Hai tiếng “thụ giáo” hắn cố nhấn mạnh, tỏ ra coi thường đối phương.
Tôn Y Trung vừa kinh vừa nộ, song cũng tự hiểu mình không phải là đối thủ của họ Kim, hơn nữa trong người còn mang một trách nhiệm trọng đại, chỉ nghĩ đến đó khiến hắn tự rút lui về sau, thần thái tỏ ra rất ngượng ngập.
Tân Tiệp khí huyết trong người sôi lên không còn nhịn nổi, chính lúc chàng định bước ra, thốt nhiên bên tai nghe tiếng người thân quen vang lên :
- Hay quá! Oa nhi, cuối cùng thì cũng tìm được ngươi, nhanh đi theo ta!
Giọng người này nói rất nhỏ, nhưng trong sảnh đường mấy trăm con người không ai không nghe rõ ràng từng tiếng, gần như lấn át tất cả các tạp âm khác của vài đám người đang sầm xì nghị luận.
Quần hùng đều chấn động kinh ngạc, chuyển ánh mắt nhìn người vừa nói mới nhận ra đó là một lão già râu tóc bạc phơ đứng ngay sau lưng Tân Tiệp. Lão già sắc mặt hồng nhuận, nheo mắt cười hì hì như một lão ngoan đồng, dung mạo phúc hậu nhân từ.
Chúng nhân rất lạ lẫm đối với lão nhân này, đương nhiên lão chẳng phải ở trong đại sảnh này từ đầu, mà chỉ vừa vào đây thôi, nhưng trong đại sảnh bấy nhiêu con người không một ai nhìn thấy lão nhân này vào như thế nào!
Tân Tiệp ngược lại hết sức vui mừng khi nhìn thấy lão nhân, nguyên người này không ai khác chính là người đứng đầu trong Thế Ngoại tam tiên - Bình Phàm đại sư. Chàng thốt reo lên :
- Lão nhân gia...
Chỉ thấy Bình Phàm đại sư nheo mắt cười nói :
- Oa nhi, nhanh đi theo ta!
Tân Tiệp ngớ người, trong lòng nghĩ nhanh :
“Lão ta muốn bảo mình đi đâu chứ?”
Bình Phàm đại sư thấy Tân Tiệp ngẩn người trố mắt nhìn mình, hốt nhiên lại nói :
- Trong “Đại Diễn thập thức” của ta gần đây còn sáng chế ra được thêm một chiêu nữa có thể nói là tuyệt diệu vô cùng, nhanh theo ta ra ngoài kia ta sẽ truyền cho ngươi...
Tân Tiệp từ sau khi đánh nhau một trận sinh tử với bọn Hoàng Phong cửu hào thì kinh nghiệm và lĩnh ngộ kiếm pháp tăng lên rất nhiều, song giờ nghe Bình Phàm đại sư nói thế thì cũng vui mừng khôn tả.
Nhưng những người chung quanh thì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, vốn chỉ thấy môi Bình Phàm đại sư mấp máy mà không nghe được tiếng nào. Thì ra Bình Phàm đại sư dùng thuật Truyền âm nhập mật mà nói với Tân Tiệp.
Tân Tiệp định đi, nhưng chợt nhớ lại một trường tỷ đấu hệ trọng đến danh dự cả võ lâm Trung Nguyên còn chưa kết cục, bèn nói với Bình Phàm đại sư :
- Vãn bối cần phải giải quyết xong chuyện ở đây mới đi được.
Bình Phàm đại sư gấp giọng hỏi :
- Chuyện ở đây có gì khẩn cấp chứ, ngươi phải đi nhanh với ta, nếu không ta có lẽ chịu thua Huệ đại sư...
Lão bỗng nín bặt khi nhận ra hơi sơ hở trong câu này, nhưng Tân Tiệp nghe ra thấy kỳ quái, mắt cứ ngưng nhìn lão đầy ngạc nhiên.
Mọi người chỉ thấy Bình Phàm đại sư môi mấp máy, còn Tân Tiệp sắc mặt khi ngơ ngác khi vui mừng, khiến họ mơ hồ chẳng hiểu ất giáp gì cả!
Bình Phàm đại sư chừng như rất khẩn trương, quên mất dùng Truyền âm nhập mật, cất tiếng nói lớn :
- Chuyện ở đây có gì mà quan trọng chứ?
Lần này, thì toàn quần hùng đều nghe rất rõ, Kim Lỗ Ách vẻ không kiên nhẫn được khi thấy tự nhiên đâu xuất hiện một lão hòa thượng lôi thôi thế này, bèn quát lên :
- Lão thất phu không biết tốt xấu là gì, từ đâu chui ra nói năng lộn xộn hử?
Chẳng biết đã bao nhiêu năm rồi Bình Phàm đại sư chưa từng nghe ai dám buông một lời vô lễ đến như vậy trước mặt mình, nghe thì trố mắt kinh kỳ “Í” lên một tiếng nói :
- Ngươi nói lại lần nữa ta nghe!
Mọi người nhìn thấy thần thái lão hơi cổ quái thì buột miệng cười phá lên.
Kim Lỗ Ách tức giận thét lớn :
- Ta nói lão thất phu ngươi lảm nhảm gì mà không mau xéo ngay khỏi đây cho ta!
Bình Phàm đại sư chừng như đã nghe ra, chẳng hề thấy lão tức giận mà gật gù thốt lên :
- Lão nạp thấy ngươi chắc rất nôn nóng lắm thì phải, chậm rãi thôi... nói cho ta nghe!
Lúc này hốt nhiên trong đám đông có người giọng đầy kinh ngạc la lên :
- Các người nhìn xem... các người cúi nhìn kìa...
Bấy giờ quần hùng nghe thế đều cúi đầu nhìn theo tay một gã đại hán, bất giác đều “Ồ” lên một tiếng đầy kinh hãi chấn động.
Thì ra hai dấu chân hằn sâu trên nền gạch do Kim Lỗ Ách thi triển nội lực, bỗng nhiên giờ đây được nâng lên bằng phẳng lại như cũ, có chăng chỉ là hai vòng dấu chân do vết gạch nứt ra mà thôi.
Bình Phàm đại sư ngược lại chỉ hiện một nụ cười thần bí trên môi, chẳng nói tiếng nào.
Chúng nhân chẳng ai biết đây là môn công phu gì, nhưng chỉ nhìn cũng biết được cao siêu tuyệt diệu hơn công phu của Lỗ Kim Ách một bực.
Chỉ thấy Kim Lỗ Ách mặt xám như gan lợn, hai mắt trợn tròng chăm chăm nhìn hai dấu chân của mình, trong lòng thầm nghĩ :
- “Hôm nay không ổn rồi, chẳng ngờ Trung Nguyên còn có cao nhân tuyệt thế, chỉ công phu này cũng đủ biết hỏa hầu đạt đến đỉnh thượng thừa.”
Nhưng hắn vốn giảo hoạt hơn sư huynh của hắn Gia Đạt Nhĩ, tính nhanh trong đầu lại nghĩ :
- “Nhìn niên kỷ của hắn tất bối phận giang hồ rất cao, ta khích hắn vài câu xem...”
Nghĩ thế liền thay đổi ngữ khí nói :
- Vừa rồi trong lời nói có phần mạo phạm, xin tiền bối rộng thứ hãi hàm. Huynh đệ chúng tôi lần này phụng mệnh ân sư vào Trung Nguyên chỉ là ngưỡng mộ võ học tinh hoa của người Trung Nguyên, huynh đệ chúng tôi cùng các vị anh hùng ở đây đã ra ước đấu rồi, vốn là...
Quần hùng nghe đến đó thì cả kinh, đều thầm nghĩ :
- “Hai tên người Di này đã là phi thường khó đấu, chẳng ngờ chúng lại còn một vị sư phụ!”
Bình Phàm đại sư cười “Hì hì” cắt ngang lời Kim Lỗ Ách, nói :
- Thì ra các người đếm đây tỷ thí võ công, thế thì tốt lắm, nhanh đánh một trận ta xem!
Kim Lỗ Ách nghe thế thì vui mừng nói :
- Thế thì xin lão tiền bối chỉ chính...
Hắn nói đến đó, trong lòng thầm kêu lên :
- “Hừ! Lần này thì lão hòa thượng này không thể ra tay, chỉ cần ta thắng một trận nữa thì công lớn đại thành!”
Nói rồi hắn quay nhìn quần hùng khiêu chiến :
- Xin vị anh hùng nào chỉ giáo?
Xích Dương đạo trưởng và Tạ Trường Khanh vẫn cứ ngồi im thin thít chẳng dám ứng chiến.
Võ Lâm Tú Sĩ lúc này chìm trong dòng suy nghĩ gì, chỉ thấy cúi thấp đầu không hề ngẩng lên.
Tân Tiệp hào khí trong người trỗi lên, chàng định bước ra thì bỗng Ngô Lăng Phong ghé tai hỏi nhỏ :
- Tân đệ, ngươi định ra đấu sao?
Tân Tiệp gật đầu, Ngô Lăng Phong lại nói :
- Tân đệ, hay là để ta ra đấu với hắn xem...
Vừa lúc này Bình Phàm đại sư lại dung Truyền âm nhập mật nói với Tân Tiệp :
- Tiểu oa nhi, ngươi nghĩ có thể thắng hắn được sao, tên người Di này bản lãnh rất cao cường đấy nhé!
Tân Tiệp thấp giọng tình thật nói :
- Vãn bối cảm nhận không phải là đối thủ...
Bình Phàm đại sư giọng phát nộ gắt lên :
- Ngươi nói lại ta nghe!
Tân Tiệp lại nói :
- Vãn bối e không phải là đối thủ!
Bình Phàm đại sư trố mắt nhìn chàng hỏi :
- Ta có phải từng truyền võ nghệ cho ngươi không?
Tân Tiệp cúi đầu nói :
- Ân thành toàn của tiền bối, vãn bối vĩnh viễn không dám quên.
Bình Phàm đại sư gật đầu nói :
- Thế thì được, ngươi xen như là đệ tử một nửa của ta, ngươi nghĩ thử xem, đồ đệ của Bình Phàm đại sư có thể thua người được sao?
Tân Tiệp im lặng không biết nên đáp như thế nào.
Bình Phàm đại sư hốt nhiên sực nhớ lại nguyên nhân mình đến đây, nhoẻn miệng cười bí mật nói :
- Oa nhi, ta thấy ngươi giận đến nộ khí xung thấu Thần Đình, xem ra công phu của ngươi tiến bộ hơn nhiều khi ở Tiểu Trấp đảo, nào... nhanh đánh vào vai ta một chưởng xem ngươi thực ra công lực đã đến đâu rồi? Nhớ là phải vận toàn lực nghe.
Tân Tiệp chẳng hiểu Bình Phàm đại sư có ý gì, nhưng cứ nghĩ hẳn lão ta muốn thử xem mình có địch lại nổi với Kim Lỗ Ách hay không, bấy giờ chẳng suy nghĩ gì nhiều, liền vận toàn lực vào hữu chưởng đánh mạnh...
“Bình” một tiếng, chỉ thấy hai vai Bình Phàm đại sư lắc lư mạnh, suýt chút nữa thì chân cũng không trụ nổi. Lão bất giác bật cười thành tiếng nói :
- Được rồi, được rồi!
Tân Tiệp lại nghĩ lão ta cho rằng chàng đã có thể đấu được với Kim Lỗ Ách, trong lòng càng kỳ hơn.
Lại nói, quần hùng đứng ngoài thì chẳng khác gì rơi vào chín tầng vân vụ, đầu óc mơ hồ mụ mẫm, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Bọn họ chỉ thấy Bình Phàm đại sư môi mấp máy dùng thuật “Truyền âm nhập mật” nói với Tân Tiệp, Tân Tiệp lúc vui lúc đăm chiêu, rồi đột nhiên đánh một chưởng cực mạnh vào vai Bình Phàm đại sư, quả là một chuyện khiến ai nấy đau đầu!
Gia Đạt Nhĩ chừng như không còn kiên nhẫn được nữa, gào lên như chuông vỡ, xổ ra một tràng tiếng Thiên Trúc với sư đệ của hắn.
Chẳng ngờ Bình Phàm đại sư lại hiểu được tiếng Thiên Trúc, vừa nghe thì tức giận cất tiếng thét lên, cũng là một câu bằng tiếng Thiên Trúc.
Huynh đệ Kim Lỗ Ách chẳng thể ngờ lão hòa thượng này lại thông thạo tiếng Thiên Trúc, bấy giờ vừa nghe Bình Phàm đại sư nói một câu thì Kim Lỗ Ách tái mặt thất sắc.
Nguyên vừa rồi Gia Đạt Nhĩ hỏi sư đệ hắn một câu là :
- Lão quỷ này từ đâu chui ra đây làm gì?
Bình Phàm đại sư nghe thì phát nộ mà thét lên :
- Tên Di này ngươi dám bảo ta là quỷ, ta phải giáo huấn ngươi một trận mới được.
Kim Lỗ Ách thấy tình hình bất lợi, vội dùng tiếng Hán nói :
- Lão tiền bối xin bớt giận, gia sư vẫn căn dặn chúng tôi rất kỹ là vào Trung Nguyên không được đắc tội với các vị võ lâm tiền bối, tệ sư huynh tính tình bộc trực ngang ngạnh, có lời sơ suất xin tiền bối bỏ quá cho!
Hắn nói một câu này rất khôn khéo, ý bảo Bình Phàm đại sư là bậc võ lâm tiền bối, không nên dùng lớn Hi*p nhỏ.
Bình Phàm đại sư “Hừ” một tiếng nói :
- Hắn khinh Trung Nguyên không có người biết Phạn ngữ, Á... ý ngươi muốn nói ta ỷ lớn Hi*p nhỏ chăng? Được, được, được... chẳng phải vừa rồi ngươi khiêu chiến sao, ta sẽ lập tức bảo đồ đệ của ta tiếp chiến ngươi!
Rồi quay người giơ tay vẫy Tân Tiệp, nói :
- Oa nhi lại đây, ta dạy cho ngươi một chiêu.
Tân Tiệp nghe thì vui mừng, Bình Phàm đại sư liền dùng thuật “Truyền âm nhập mật” dạy cho chàng một chiêu tuyệt kiếm mà lão vừa sáng chế ra. Tân Tiệp trong lòng hồi hộp rộn lên thình thịch, bởi vì một chiêu kiếm này quả là tuyệt luân vô tỷ, hợp với “Đại Diễn thập thức” thì uy lực càng hùng mạnh gấp bội.
Nào ngờ, vừa dạy được một nửa, Bình Phàm đại sư hốt nhiên ngừng lại nói :
- Có người đang vận “Thông Thiên Nhĩ” nghe lén. Được... để ta nói thẳng ra xem hắn làm gì được nào!
Kim Lỗ Ách vừa nghe thế thì mặt đỏ bừng lên, thì ra vừa rồi khi nghe Bình Phàm đại sư dạy cho Tân Tiệp một chiêu tuyệt học, thì hắn vận công lực thượng thừa vào thính giác để nghe lén, không ngờ bị Bình Phàm đại sư nhận ra, khiến hắn hổ thẹn đỏ mặt.
Tiếp đó, Bình Phàm đại sư quả nhiên không cần dùng “Truyền âm nhập mật”, cứ cất lớn tiếng nói cho Tân Tiệp mà chừng như nói cho tất cả ai nghe thì nghe nửa chiêu cuối cùng. Tân Tiệp cố ghi nhận không sót một chữ nào.
Dạy xong chiêu kiếm, Bình Phàm đại sư lại nói :
- Oa nhi, giờ đấu cho khéo!
Kim Lỗ Ách nhận ra Bình Phàm đại sư công lực cao thâm mạc trắc, thế nhưng hắn lại không tin mình đấu không thắng Tân Tiệp, cho nên liền hất hàm hỏi lớn :
- Chúng ta tỷ quyền cước hay là binh khí?
Tân Tiệp tính khí ngoan cường, nhìn thấy Kim Lỗ Ách thái độ cuồng ngạo như thế thì chẳng chịu nổi, chẳng nói tiếng nào rút phắt trường kiếm ra phóng nhanh đâm tới...
Kim Lỗ Ách chẳng ngờ Trung Nguyên cũng có kẻ không giữ lễ số giang hồ, bất giác đại nộ rút nhanh từ thắt lưng ra một chiếc nhuyễn đai dài đến năm sáu xích múa lên vù vù nghe rợn người...