Bầu trời xanh trong, đầu thu vài cơn gió heo may mang theo chút hơi lạnh đến, trên núi cao thì cái lạnh đến càng chóng hơn.
Thái Sơn xưa nay vẫn là một ngọn núi nổi danh nhất Trung thổ, đường vào núi rất rộng kéo dài đến cả dặm rưỡi, lúc này khách nhân người ngựa rộn rịp khiến cả con đường này trở nên chật chội đông đúc. Nhưng có một điều có thể nhìn ra được là khách đến Thái Sơn trong những ngày này đều là khách giang hồ các phương các phái, đủ màu đủ sắc, không nói cũng biết họ đến đây chỉ vì “Thái Sơn đại hội”.
Con đường lên núi không đến nỗi gồ ghề khúc khuỷu, hai bên đường những tán cổ tùng rủ bóng khiến cho khung cảnh thêm mát mẻ, rừng chạy dài theo con đường xanh ngắt, nhưng cây không mọc tạp loạn như những khu rừng ban sơ.
“Cốc cốc...”
“Cốc cốc...”
Tiếng vó ngựa và tiếng hí vang lên hòa cùng tiếng người nói cười suốt cả con đường trông thật nhộn nhịp đúng là không khí của một ngày hội. Thế nhưng nó không phải là một ngày hội dân gian với bao nhiêu điều vui thú, mà là một ngày hội của võ lâm, chẳng ai biết được nó náo nhiệt đến đâu và những gì nguy hiểm có thể xảy ra.
Còn thêm một ngày nữa mới đến ngày chính thức “Thái Sơn đại hội”, đây chính là một ngày thịnh điển mà người trong võ lâm bao nhiêu ngày đêm mong đợi. Đương nhiên đứng ra chủ trì vẫn là người của Ngũ đại kiếm phái.
Những người có kinh nghiệm thì nhận ra được “Thái Sơn đại hội” lần này tiềm ẩn nguy cơ trùng trùng, nếu nói nghiêm trọng hơn thì có thể xảy ra một trường phong tinh huyết vũ, nhẹ lắm thì Ngũ đại kiếm phái cũng tan rã phân ly.
Đương nhiên, nguy cơ này chính là do sự tái xuất hiện của Thất Diệu Thần Quân trong giang hồ!
Bấy giờ đã sang giờ mùi, đường lên núi vang lên tiếng vó ngựa đều đều, thoáng chốc đã nhìn thấy hai kỵ mã thong thả sóng vai bên nhau chạy lên núi.
Hai người này đều là hai thiếu niên anh nhi tuấn mỹ, tướng mạo đoan chính, thần thái toát lên vẻ uy nghi ngồi trên ngựa vừa đi vừa phóng mắt ngắm cảnh. Hai thiếu niên này hẳn cũng là đến xem đại hội, nhất là thiếu niên bên phải mang một thanh trường kiếm dài quá khổ ló lên trên bờ vai, nhìn cũng biết là người trong võ lâm.
Có lẽ vì đường xa, mà cũng có thể do mải ngắm phong cảnh mà không nghe bọn họ nói chuyện gì với nhau, hai con ngựa cứ gõ vó đều nhịp tạo nên một âm thanh đều đặn đầy nhạc điệu...
Nên biết “Thái Sơn đại hội” tuy thịnh danh khắp Trung Nguyên, nhưng lần này chỉ là lần thứ hai khai hội. Mười lăm năm trước, lúc bấy giờ Ngũ đại kiếm phái chiêu tập quần hùng thiên hạ hội tại Thái Sơn, luận võ tỷ thí mà đề cử lên một nhân vật gọi là “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm”. Thời bấy giờ, Quang Trung cửu hào đã thất ly tán ly loạn cho nên không có ai tham dự. Thế Ngoại tam tiên thì ở ngoài Trung Nguyên, mà xưa nay cũng cũng chưa từng đạt chân vào chuyện chàng Trung Nguyên, vì thế cũng chẳng ai màng chuyện tham gia kiếm hội. Còn lại hai nhân vật là Trung Châu nhị đại kỳ nhân, một người là Thất Diệu Thần Quân tính khí cao ngạo vốn coi bọn người Ngũ đại kiếm phái chỉ là hạng phàm phu không đáng để đánh bạn, cho nên cuối cùng chỉ còn lại Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân chỉ một mình một ngựa lên Thái Sơn dự hội.
Nếu luận công phu của Ngô Chiếu Vân thì những nhân vật đứng đầu Ngũ đại kiếm phái đều phải kính một phần. Bấy giờ Kiếm Thần Lệ Ngạc Chưởng môn Không Động chủ trương năm phái liên thủ vây đánh Ngô Chiếu Vân trước ngày đại hội diễn ra. Bấy giờ trong bọn năm người gồm Lăng Không Hư Bộ Trác Đằng Chưởng môn Côn Luân, Hồi Phong kiếm khách Tạ Tinh Chưởng môn Điểm Thương phái, Xích Dương Tử phái Võ Đương, Khổ Am Thượng Nhân phái Nga Mi và Kiếm Thần Lệ Ngạc đã vây đánh ૮ɦếƭ Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân ngay trước thác Thiên Thân. Sau đó Kiếm Thần Lệ Ngạc lại nghiễm nhiên chiếm địa vị kẻ chủ trì đoạt danh hiệu “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm”.
Mười lăm năm sau “Thái Sơn đại hội” lại mở đài, tuy có đề ra quy định những người có tham gia đại hội trước thì không được tái xuất thủ, nhưng nhìn thì thấy người của Ngũ đại kiếm phái thì đã có sự chuẩn bị hồ hởi, xem ra chẳng tránh khỏi được một trường tranh chấp quyết liệt. Nói không chừng bên trong còn tiềm ẩn họa căn, vì ai cũng manh tâm quỷ vực, khiến tình thế trở nên căng thẳng như cung giương kiếm tuốt.
Trở lại hai thiếu niên kia, đi chừng một dặm đường núi thì buông lỏng dây cương chậm lại, thiếu niên bân trái đánh tiếng :
- Tiệp đệ, phía trước địa thế thay đổi, suối nước trong xanh, cảnh vật mát mẻ dễ chịu thật!
Thì ra hai thiếu niên đang lên núi này chính là Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong.
Tân Tiệp nghe nói chỉ nhướn mày mỉm cười. Chỉ thấy phía trước chừng mười trượng, sơn đạo bị cắt ngang bởi một con suối không rộng cũng không hẹp, duy nhất một chiếc cầu gỗ bắc ngang để qua, bên kia đầu cầu là một cánh rừng tươi xanh bạt ngàn chẳng biết kéo dài đến đâu.
Hai người tiếp tục đi đến bên cầu, nhìn dòng suối trong xanh, không khí râm mát mà tĩnh mịch, đúng là một cảnh đẹp khiến người ta khó lòng bỏ qua được.
Nghỉ lại một chút, hai người qua cầu rồi đi sâu vào trong rừng.
Đột nhiên từ xa vẳng lại tiếng ì ầm kéo dài khiến hai người ngạc nhiên, liền thúc ngựa tìm theo nơi phát ra tiếng ồn kia, đến nơi không gian mở rộng ra, bất giác cả hai đều ngỡ ngàng.
Nguyên trước mắt là một vách núi cao sừng sững, một dòng thác từ trên cao hơn hai mươi trượng đổ xuống một cột nước trắng xóa, đám bụi nước tung bay trong gió phả tới mang theo một luồng không khí mát lạnh dễ chịu.
Hai người thất thần đứng nhìn sự thần kỳ của thiên nhiên, Ngô Lăng Phong nhanh mắt vừa nhìn đã giơ tay chỉ lên trên cao, miệng lắp bắp :
- Thác Thiên Thân!
Tân Tiệp theo tay nhìn lên, quả nhiên nhận ra ở lưng chừng vách núi đá bên trái khắc ba chữ lớn “Thác Thiên Thân” rồi quay đầu nhìn Ngô Lăng Phong chỉ thấy mặt tím tái lại, hai mắt ngầu đỏ lên... Tân Tiệp là người linh mẫn, lại gần như có cùng một cảnh ngộ, nên vừa nhìn đã nhận ra ngay tâm tình của Ngô Lăng Phong lúc này.
Dòng thác Thiên Thân như một dòng ngân hà từ trên không đổ xuống sáng bạc, dưới ánh nắng chiều chiếu lấp lánh lên ánh ngũ sắc trông tuyệt đẹp, nếu như lúc khác thì chàng có lẽ đã cùng Ngô Lăng Phong chiêm ngưỡng vẻ đẹp tạo vật này. Nhưng lúc này đây, nhìn thần thái ૮ɦếƭ lặng của Ngô Lăng Phong, tự nhiên chàng chỉ nén tiếng thở dài...
Ngô Lăng Phong hai hàm răng nghiến chặt, lắp bắp gì trong miệng, rồi đột nhiên thúc ngựa tiến lên trước, Tân Tiệp đành cho ngựa chạy theo, mãi cho đến trước ngọn thác chừng ba trượng bọn họ mới ngừng lại. Ngô Lăng Phong nhảy xuống ngựa, bước nhanh đến trước một mỏm đá nhô ra, Tân Tiệp cũng xuống ngựa chạy theo nhìn, thấy trên mỏm đá dấu ấn kiếm thép chém vào còn ăn sâu ở đó.
Tân Tiệp không nén nổi tiếng thở dài, trước mắt chàng tự nhiên hiện lên một cảnh tượng tàn sát: Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân một mình độc chiến với năm tay cao thủ Ngũ đại kiếm phái, rồi cuối cùng tiễn huyết dưới con thác cuồng nộ gào thét!
Ngô Lăng Phong ngưng mắt nhìn xuống dưới thác như cố tìm chút gì sót lại của phụ thân mình, rồi gào lên một tiếng, tiếng thét của hắn hòa cùng tiếng gầm rú của ngọn thác như trút cuồng nộ căm phẫn. Cuối cùng cơn phẫn uất trong người hắn bộc phát ra bằng một chưởng đánh thẳng vào không gian trước mặt, chưởng kình tuy cách không đẩy tới mà cũng đủ làm cho nước thác đổ xuống phải dạt ra một khe nhỏ.
- Chưởng lực siêu phàm!
Đột nhiên phía bên trái có giọng người thét lớn lên, bọn Tân Tiệp hai người giật mình quay lại nhìn, bấy giờ mới thấy từ xa hai người đi tới, chỉ vừa nhìn hai người cũng đã nhận ra chính là Vu Nhất Phi cùng một hán tử khác của phái Không Động.
Đến gần, giờ đã nhìn rõ hán tử kia chính là tay cao thủ họ Sử lần trước tra tay cản Kim lão đại ngay trước ngôi miếu hoang. Vu Nhất Phi vừa bước đến đã cất tiếng cười nói lớn :
- Tân huynh lâu nay vẫn khỏe!
Tân Tiệp mỉm cười đáp :
- Khỏe! Cám ơn!
Rồi lại nói tiếp :
- Vu đại hiệp lần này đến đây hẳn tham dự đại hội?
Vu Nhất Phi cười ha hả chẳng đáp thẳng mà nói lại :
- Tân huynh có hứng thú nhỉ, chẳng ngờ còn đến trước ta một bước!
Tân Tiệp thấy Vu Nhất Phi chẳng đề cập đến chuyện tỷ võ, trong lòng cười thầm biết nói cũng không đến đâu, bấy giờ chỉ nhún vai cười nói :
- Nào dám, chẳng qua chỉ nhân đại hội này để mở mang kiến thức, biết thêm nhiều anh hùng hào kiệt mà thôi.
Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi ngửa cổ cười dài nói :
- Tân huynh đi trước mà cũng không báo cho ta một tiếng, báo hại tại hạ ta phí công một chuyến đi Vũ Hán.
Nên biết, tháng trước Tân Tiệp từng giao ước với Vu Nhất Phi gặp nhau tại Vũ Hán rồi cùng đi chung đến Thái Sơn, nào ngờ Tân Tiệp lộ trình vội vàng lại gặp nhiều chuyện, nên vốn quên khuấy đi chuyện này. Giờ nghe Vu Nhất Phi nhắc lại, chàng cảm giác ra trong lời nói họ Vu có nguyên nhân, mặt hơi đổi sắc, nhưng cũng may Vu Nhất Phi chẳng kịp nhận ra.
Tân Tiệp định mở miệng nói lảng vài câu thì Vu Nhất Phi đã nói tiếp :
- A, đúng rồi, lão chưởng quầy kia nói ngươi cả nửa tháng không thấy quay trở lại...
Tân Tiệp nét mặt giãn ra, mỉm cười tiện mồm nói :
- Tại hạ gần đây nhận được một cuộc mua bán rất quan trọng, bận đến ngựa cũng bở hơi tai, may mà còn đến đây kịp thời gian, nếu không thì lỡ mất cơ hội mươi năm mới có một lần này. À... Vu huynh có biết trong chuyến làm ăn này có một viên hồng ngọc nhé, thực có thể nói tiểu đệ hành nghề mấy năm nay chưa từng nhìn thấy đâu ra một viên hồng ngọc lớn đến thế!
Những câu sau cùng này chỉ là chàng nhìn thấy sắc mặt của đối phương đã nhẹ đi ý trách cứ, cho nên mới nói bịa ra một chuyện như thế. Nào ngờ Vu Nhất Phi lại tin “A” lên một tiếng, tròn mắt nói :
- Có viên hồng ngọc lớn thế sao? Lần sau có dịp ta nhất định đến kiếm lão đệ ngươi thưởng thức bảo vật kia!
Tân Tiệp vui vẻ gật đầu đáp một tiếng, lại nói :
- Vị này là bằng hữu của tiểu đệ, họ Ngô tên Phong.
Vừa nói chàng vừa chỉ tay vào Ngô Lăng Phong, đồng thời cũng giới thiệu Vu Nhất Phi cho Ngô Lăng Phong biết.
Ngô Lăng Phong thấy Tân Tiệp có cơ trí linh mẫn như thế thì không khỏi thán phục trong lòng, lúc ấy cũng làm như chưa từng biết qua Vu Nhất Phi, ứng thanh đáp :
- Vạn hạnh!
Vu Nhất Phi thần thái hào sảng, giới thiệu hán tử họ Sử với hai người.
Nguyên người này họ Sử, tên Hòa Khang, là sư đệ của Vu Nhất Phi. Vu Nhất Phi lại nói tiếp :
- Vị Ngô huynh này công lực cũng không kém...
Tân Tiệp mỉm cười nói :
- Ngô huynh đây là vị bằng hữu tiểu đệ vừa quen, thân thủ cũng kha khá...
Vu Nhất Phi gật đầu nói :
- Chỉ bằng vào một chưởng vừa rồi cũng đủ thấy xứng liệt vào hàng cao thủ nhất lưu!
Ngô Lăng Phong vội nói :
- Quá khen, quá khen!
Song trong lòng cảm phục nhãn lực và kinh nghiệm của Vu Nhất Phi.
Chuyện phiếm thêm vài ba câu nữa, Vu Nhất Phi nhìn trời rồi nói :
- Tiểu đệ lần này đến tham dự đại hội là theo sư phụ và sư huynh...
Tân Tiệp “A” lên một tiếng. Vu Nhất Phi lại nói tiếp :
- Thế nhưng, theo tiểu đệ thấy thì kiếm hội lần này khả năng dẫn khởi một trường quyết đấu trong võ lâm, đến lúc ấy e rằng rất hỗn loạn, Tân huynh không tinh võ nghệ cần phải thật cẩn thận mới được.
Tân Tiệp mỉm cười nói :
- Tiểu đệ cũng nghe nói đến chuyện xuất thế của Thất Diệu Thần Quân, nhưng khó mà tin được bọn họ lại vượt qua quý vị hội sư.
Vu Nhất Phi cười khổ gật đầu nói :
- Hy vọng như thế.
Nói rồi thở dài một hơi ôm quyền tiếp :
- Tiểu đệ đi trước một bước đến hội trường để gặp gỡ tinh anh hào kiệt các phái, chúng ta tạm biệt!
Tân Tiệp gật đầu, cũng ôm quyền hoàn lễ. Đưa mắt tiễn bọn Vu Nhất Phi hai người đi khuất rồi, Tân Tiệp mỉm cười nhìn Ngô Lăng Phong nói :
- Chẳng ngờ kế này của ta lại hữu hiệu, đến lúc ấy Thất Diệu Thần Quân và Hà Lạc Nhất Kiếm sẽ cho bọn Ngũ đại kiếm phái một phen thất kinh hồn vía!
Nói rồi cười vang ha hả hai người liền phóc lên ngựa tiếp tục đi lên núi.
Hội trường Thái Sơn kiếm hội thiết lập ngay trên đỉnh ngọn Nhật Quán Phong, hai người quan sát kỹ địa thế rồi phóng ngựa chạy tiếp, bất thần từ phía sau vang lên tiếng người lướt gió, cứ nghe thì cũng biết người này khinh công chẳng tầm thường chút nào. Hai người thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi nghĩ có lẽ là một nhân vật của phái khác lên xem kiếm hội, nên cũng không để ý làm gì.
Người kia cước trình thần tốc, mặc dù bọn Tân Tiệp ngồi ngựa, nhưng chỉ chớp mắt thì người kia đã chạy theo đến phía sau lưng, bọn Tân Tiệp không khỏi chấn động. Đường lên núi càng cao thì càng hẹp lại,bọn họ hai người sóng ngựa mà chạy xem như kín cả con đường, thế mà người kia chạy tới chẳng hề nói tiếng nào hay là giảm tốc độ, khiến hai người hơi lúng túng chắn biết nên tránh qua hay không? Nhưng khi hai người còn chưa quyết, đã nghe tiếng người kia thét dài một tiếng, tung người vọt qua đầu hai người rồi phóng chạy tiếp mà đầu chẳng hề quay nhìn lại.
Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong rất tinh mắt vừa nhận ra ngay chính là Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh, chỉ nhìn nhau cười một cái rồi thúc ngựa chạy tiếp.
Đến trước Nhật Quán Phong đã thấy bóng người chen nhau thành lớp, hai người sợ xuất hiện trước đám đông quần hùng thế này dễ bị sơ hở, bấy giờ hội ý nhanh rồi quyết định đi vòng sang hướng bắc lên ngọn Trượng Nhân Phong cao hơn để quan sát.
Trượng Nhân Phong thế núi hiểm trở mà nhiều quái thạch lởm chởm hai người cũng phải khá vất vả mới lên đến đỉnh. Từ trên đỉnh núi cao đầy gió nắng, khiến người ta thấy vũ trụ thì bao la mà thiên hạ thì nhỏ bé, Tân Tiệp phóng mắt nhìn một vòng bất giác trong lòng cảm khái vạn phần.
Hốt nhiên nghe có tiếng người quát tháo nhau vọng lại, hai người ngạc nhiên, liền nằm phục thấp người nhìn xuống, lúc này mới thấy lưng chừng núi có hai bóng người đang đứng đối diện tranh cãi nhau điều gì.
Tân Tiệp phất tay ra hiệu, hai người liền nhẹ chân lần theo các phiến đá xuống gần hơn, nép mình sau một tảng đá lớn cách chừng năm trượng, giờ có thể nhìn thấy người bịt kín mặt và một lão nhân tuổi chừng lục tuần đang tranh cãi với nhau. Chỉ nghe loáng thoáng giọng lão già nói :
- Hừ! Lão phu hảo ý mới khuyên can người đừng tự sát, ngươi lại ngoan cố không nghe ư?
Lão nói chưa dứt câu, người bịt mặt giơ tay lên cản lời không để lão ta nói tiếp, mà tân thân người này cũng chẳng nói gì, cứ thế đứng trầm ngâm một lúc chỉ nghe thấy người này hét một tiếng nho nhỏ, rồi phất tay áo quay người bỏ đi.
Nhưng có thể nghe thấy được tiếng nấc lên như tiếng khóc vọng lại.
Lão già rủa lên :
- Thật là đồ điên.
Bọn Tân Tiệp hai người nhìn thấy rất rõ, còn nhìn thấy dưới đất trước mặt lão già còn một thanh trường kiếm, hai người đã hiệu ra hết chuyện, hẳn là người bịt mặt kia định tự tử bằng kiếm nhưng lão già này kịp thời xuất hiện can ngăn lại.
“Nhưng người bịt mặt kia là ai? Vì sao lại đi tự tuyệt?”
Bấy giờ lão già nhìn thấy người kia bỏ đi rồi, lão lắc đầu thở dài một hơi, cúi người nhặt kiếm lên rồi đi tới...
Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong nấp sau phiến đá thấy thế giật mình, thì ra lão già chẳng biết vô trình hay cố ý mà vừa khéo đi tới ngay phiến đá bọn họ ẩn nấp.
Tân Tiệp rất tỉnh táo, kịp phán đoán ngay lão già này chỉ vô tình chứ không cố ý, chàng định bước ra chủ động chào hỏi. Chẳng ngờ Ngô Lăng Phong nôn nóng phát hoảng, thấy lão già lăm lăm trường kiếm trong tay đi đến thì ngỡ sắp tấn công mình, nên nhảy ra vung kiếm tấn công trước...
Lão già đang bước tới, bỗng nhiên nghe tiếng người vọt ra, rồi ánh kiếm loáng lên thì chấn động vội nhảy thoái lùi theo bản năng tự vệ.
Ngô Lăng Phong kiếm vung lên phát chiêu, chỉ thấy ánh kiếm sáng ngời tỏa khắp không gian.
Nghe tiếng lão già kinh ngạc thất thanh la lên :
- Ái! Đoạn Hồn kiếm...
* * * * *
Mặt trời vừa lên, sương mai thành lớp bao phủ cả núi rừng, nhưng rồi chẳng mấy chốc cũng nhanh chóng biến mất dưới ánh nắng, bắt đầu ngày chính thức của “Thái Sơn đại hội”.
Trước Nhật Quán Phong quần hùng tề tập rất đông.
Thái Sơn địa thế rất cao, cảnh mặt trời mọc ban mai từ đỉnh núi nhìn xuống là một thắng cảnh kỳ tuyệt thiên hạ.
Chỉ thấy ánh hồng rực rỡ phủ lên trên những đám sương trắng tạo nên một màu sắc huyền bí mê hoặc, vừng thái dương như chiếc đĩa khổng lồ từ từ lên cao, quần hào đều chìm say trong kỳ cảnh này.
Thái Sơn kiếm hội lần này do Thiên hạ đệ nhất tông phái Võ Đương chủ trì, trong tiếng vỗ tay đón chào nhiệt liệt, Chưởng môn nhân Võ Đang là Xích Dương đạo trưởng đạo mạo uy nghi bước ra giữa hội trường.
Thái Sơn kiếm hội vốn dùng võ kết hữu, không hạn chế tông phái, nhưng thử hỏi trong thiên hạ có được mấy người có thể vượt qua được cao thủ của Ngũ đại môn phái? Cho nên mỗi lần tuy danh nghĩa là anh hùng thiên hạ quần tụ luận võ, nhưng kỳ thực chỉ là người của Ngũ đại kiếm phái tỷ đấu với nhau.
Xích Dương đạo trưởng thần thái hiên ngang bước đến giữa hội trường, cúi nhẹ đầu chào quanh rồi cất tiếng nói :
- Mười lăm năm trước, “Thái Sơn đại hội” lần đầu tiên tổ chức tại đây, kết quả thiên hạ công bố tuyển cử Lệ đại hiệp của Không Đông là “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm”...
Lão nói đến đó thì ngừng lại, đám đệ tử Không Động lập tức vỗ tay reo lên hoan hô.
Xích Dương đạo trưởng mỉm cười, chậm rãi nói tiếp :
- Ngày hôm nay sau mười lăm năm, anh hùng thiên hạ lập quần tập nơi đây cũng là tuyển cử ra một vị tân “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm” nhưng có quy luật... hễ vị anh hùng nào đã tham gia đại hội trước thì giờ không được tái tham gia!
Lão nói chậm rãi trong tiếng hoan hô của đám đệ tử Không Động, thế mà từng tiếng tiếng lọt vào tai mọi người nghe rất rõ, đủ thấy nội lực của lão thâm hậu đến chừng nào rồi.
Xích Dương đạo trưởng nhìn quanh một vòng rồi hắng giọng nói tiếp :
- Chúng ta là người trong võ lâm, không quen dùng các tục lệ khách sáo thái quá, bần đạo thay mặt đại hội có vài lời trước như vậy, giờ xin chư vị anh hùng tứ giáo!
Nói rồi lão cúi đầu chào đoạn quay người thoái lui.
Bao nhiêu nhân vật trên giang hồ võ lâm quần tụ về đây đương nhiên ít nhiều đều mang vọng tưởng tham gia kiếm hội, bấy giờ vừa nghe Xích Dương đạo trưởng nói xong lập tức nghe tiếng bàn tán xì xầm nổi lên.
Đầu tiên đáng để mọi người chú ý nhất vẫn là đám cao thủ của Nga Mi, Côn Luân, thứ đến là Điểm Thương phái có mặt “Thiên Thủ kiếm khách” Lục Phương nhưng ba phái này vẫn còn kém xa về nhân thủ so với hai phái Võ Đương và Không Động.
Chính lúc này đột nhiên nhìn thấy một vị lão hòa thượng và hai hòa thượng trẻ từ dưới núi lướt nhanh lên, quần hùng vừa thấy đã đổi sắc cung kính. Vị lão hòa thượng lên đến phong đỉnh, cao giọng tuyên Phật hiệu :
- A Di Đà Phật! Lão nạp đến chậm một chút!
Xích Dương đạo trưởng liền đơn thủ để trước иgự¢ thi lễ nói :
- Khổ Am Thượng Nhân, mười năm không gặp...
Thì ra vị lão hòa thượng này chính là Khổ Am Thượng Nhân của phái Nga Mi.
Nghe nói thế Khổ Am Thượng Nhân cất tiếng cười sang sảng nói :
- Đạo huynh bất tất khách khí, bần tăng lần này xuất sơn chỉ là vì không muốn thất ngôn với lời ước mười lăm năm trước mà thôi!
Xích Dương đạo trưởng mặt nóng lên, chỉ im lặng không nói.
Chúng nhân Nga Mi thấy Khổ Am Thượng Nhân đến kịp lúc thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, bất giác xầm xì to nhỏ khiến không khí tại trường xem ra sôi động hẳn.
Xích Dương đạo trưởng chờ một lúc cho tiếng bàn tán lắng xuống mới lên tiếng nói :
- Thái Sơn kiếm hội bắt đầu chẳng biết vị anh hùng nào xuất diện trước tiên...
Lão còn nói chưa hết câu, bỗng nhiên trong đám quần hùng có tiếng quát lớn, một người vượt ra khỏi đám đông tiến thẳng vào giữa hội trường cắt ngang lời Xích Dương đạo trưởng nói lớn :
- Mười lăm năm trước Thái Sơn kiến hội chính do Hồng lão tiền bối anh hùng lục lâm của chúng ta xuất kiếm trước tiên, chẳng lẽ cao thủ của Ngũ đại kiếm phái chỉ chờ đợi khi biết hết hư thực của đối phương rồi mới ra tay chăng?
Một câu nói hết sức cuồng ngạo, mở miệng khinh thị một lúc cả năm đại kiếm phái, thực là không kể trời cao đất dày!
Xích Dương đạo trưởng chau mày nhìn đối phương bất giác cả kinh, cất giọng oang oang nói :
- Thì ra là Sơn Tả song hào Lâm thí chủ, bần đạo thất kính!
Nguyên người vừa nhảy ra chính là một trong Sơn Tả song hào Thần Kiếm Kim Chùy Lâm Thiếu Tể, hắn ngửa cổ cười dài nói :
- Lâm mỗ chỉ bằng vào thanh kiếm trong tay nguyện cầu giáo chư vị anh hùng thiên hạ!
Hắn nói ra lời thẳng thắn bộc trực, nhưng chỉ vì lời lẽ thiếu nhã, giọng nói lại ồm ồm như sấm, khiến người ta có cảm nghĩ hắn cậy mạnh uy Hi*p người, tự nhiên khiến cho ai nấy chẳng thấy hảo cảm với hắn. Nhưng hắn vốn danh đầu không nhỏ, người yếu bóng vía dù có tức giận cũng nín trong lòng, chẳng ai dại gì lên tiếng đốp chát lại gây hiềm khích với hắn.
Đột nhiên một bóng người từ trong đám đông vọt nhanh ra, chỉ tay thét lớn :
- Các hạ xuất khẩu cuồng ngôn, ắt hẳn sở học có chỗ tinh tuyệt hơn người?
Mọi người nhìn lại mới nhận ra là Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi của phái Không Động. Vu Nhất Phi xuất hiện, mọi người biết ngay kiếm hội đã chính thức bắt đầu, bất giác ai nấy tự động thoái lui mấy bước giãn rộng vòng đấu cho song phương thi thủ.
Vu Nhất Phi vừa nói xong, Lâm Thiếu Tể cất tiếng cười kha khả. “Soạt” một tiếng rút phắt trường kiếm hoa lên, chẳng thèm nói lời thêm tiếng thứ hai kiếm đã phát ra điểm tới một chiêu “Tiên Nhân Vấn Lộ”. Hắn dụng kiếm bằng tay trái, cho nên chiêu kiếm tuy bình thường, nhưng hắn ra chiêu lại ngụy dị khác thường.
Vu Nhất Phi cười nhạt một tiếng, trường kiếm vung lên tạo ra một vầng ánh hồng chém tới hướng bên sườn trái của Lâm Thiếu Tể chính là chiêu “Thiếu Dương Tái Dẫn” hóa giải một chiêu kiếm đầu tiên của đối phương.
Vu Nhất Phi vốn nhận lệnh của Thần Kiếm Lệ Ngạc mà ra đấu, đã ngầm chỉ cho hắn cách khống chế đối phương. Cho nên kiếm hơi thu lại là đã trổ ra chiêu khác, vẫn nhằm vào иgự¢ trái đối phương mà tấn công.
Lâm Thiếu Tể nguyên thức bất biến, tay phải đột nhiên hạ xuống bằng một chiêu “Khổng Tước Khai Bình” định bắt thế kiếm của đối phương, rồi kiếm trong tay trái sẽ ra chiêu phản công.
Nào ngờ Vu Nhất Phi thế kiếm nửa chừng thì thay đổi vòng lên ra chiêu “Vạn Phụng Triều Dương”, chính là lấy công đối công.
Lâm Thiếu Tể chẳng ngờ đối phương lớn gan như thế, cứ đạp trung cung chiếm lấy trung lộ tấn công, bất giác cả kinh ngửa người ra sau, tay phải hoán cầm nã thành chưởng đánh thốc một thức “Bạt Thoái Đồ” ra.
Phản xạ của Lâm Thiếu Tể cực nhanh khiến cho chiêu kiếm của Vu Nhất Phi bị hẫng, ngược lại một chưởng của hắn đã đến trước người, Vu Nhất Phi vội tung người lên không đồng thời tay kiếm rung lên bần bật tạo thành một màn kiếm ảnh từ trên đổ xuống có đến mười kiếm.
Lâm Thiếu Tể thân trên đã gần như nằm ngang nên muốn tránh cũng không còn tránh được, trong cơn nguy cấp tay kiếm vòng lên rung kiếm phát chiêu “Thái Công Tán Cương”, chỉ thấy kiếm ảnh tạo thảnh một màn che kín trước иgự¢ hắn, chân khí trong người cũng theo kiếm mà tuôn ra.
“Keng, keng, keng...” Chỉ nghe một loạt tiếng kiếm thép chạm nhau vang lên đinh tai nhức óc.
Vu Nhất Phi kiếm bị dội ngược, thân hình còn lơ lửng không trung nên chẳng có thế, chao đảo bắn ra ngoài cả trượng.
Lâm Thiếu Tể cũng không dám chậm chân nửa bước, tự động nhảy lùi sau một bước dài mới đứng trầm ổn lại.
Danh kiếm giao thủ quả phi phàm thần tốc, chỉ trong nháy mắt có thể nói song phương ra đến mười chiêu kiếm, mà chiêu nào cũng đều cao thâm kỳ ảo.
Nhất là Lâm Thiếu Tể, từ trong nguy khốn ra chiêu cầu thắng, kiếm pháp điêu luyện tinh tế. Quần hùng chung quanh ngưng mục xem đấu đều là hành gia, nhận ra chỗ huyền ảo tuyệt diệu của từng chiêu thức, bất giác đều đồng thanh reo hò lên cổ vũ.
Nếu luận một trường đấu vừa rồi thì song phương ngang ngửa bình thủ, nhưng tinh tế nhận xét một chút thì thấy Lâm Thiếu Tể kiếm pháp điêu luyện hơn, đồng thời kinh nghiệm chiến đấu và phản ứng mau lẹ hơn một chút.
Vu Nhất Phi vừa rồi rõ ràng thấy đã chiếm thượng phong, vậy mà không ngờ Lâm Thiếu Tể phản kích suýt nữa còn nguy, bất giác kinh động chẳng còn dám coi thường đối phương.
Lâm Thiếu Tể trong lòng tự nhận xét được võ công mình hơn đối phương, nhưng tay kiếm này tinh anh cao cường, quyết không dễ gì trong một hai kiếm mà có thể thủ thắng được, khi ấy cũng cẩn trọng hơn.
Bấy giờ song phương xáp vào đấu tiếp lần này chiêu kiếm ra chậm hơn mà thận trọng hơn, tuy thế tính kịch liệt thì càng lúc càng cao, phút chốc kiếm hội sôi động hẳn lên.
Chính tại lục này, từ trong quần hùng nhảy ra một vị lão nhân tuổi chừng lục tuần, cất tiếng thét lớn :
- Ngừng tay! Ngừng tay!
Vu Nhất Phi và Lâm Thiếu Tể đang đấu nghe thế tự thâu kiếm đứng đối lập với nhau, nhưng vẫn không dám để phân tâm.
Lão già lớn tuồi bước nhanh ra giữa đầu trường, quần hùng bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào người lão già này, chỉ thấy lão già tướng mạo kỳ quái, nét mặt âm trầm đầy khủng bố. Nhất là tiếng cười quái đản cứ xoáy vào tay người nghe khó chịu, may mà giữa thanh thiên bạch nhật, nếu nghe trong đêm tối nhất định nghĩ đến tiếng cười của quỷ sứ.
Xích Dương đạo trưởng nhíu mày nhìn lão già lạnh giọng :
- Lão thí chủ cũng định tham dự luận kiếm chăng?
Lão già đột nhiên dừng chân, quay đầu lại nhìn Xích Dương đạo trưởng trừng mắt một cái đầy cay độc.
Xích Dương đạo trưởng là nhân vật võ công thâm hậu đến chừng nào, vậy mà bị một cái trừng mắt của người này cũng thấy rúng động không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Đương nhiên, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.
Nên biết rằng, Xích Dương đạo trưởng tuy là người trong Huyền môn tu đạo, nhưng trong đời lão từng làm nhiều chuyện chẳng quang minh lỗi lạc, cho nên cái trừng mắt của lão già này cứ như nhìn xoáy vào tâm can lão ta, có tật giật mình là điều đương nhiên.
Lão già thâu hồi ánh mắt quy đầu lại nhìn vào Thần Kiếm Lệ Ngạc cất tiếng cười quái dị, rồi từng bước từng bước tiến lại trước mặt Lệ Ngạc.
Lão già này thần thái, cử chỉ đều hết sức kỳ dị, có chút gì hơi khác thường.
Thần Kiếm Lệ Ngạc nhìn thấy lão ta tiến tới trước mặt mình, chẳng biết sao trong lòng tự nhiên run lên, nhưng lão cố trấn tĩnh chẳng biểu hiện ra ngoài mặt. Thần Kiếm Lệ Ngạc thành danh “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm”, tất nhiên chẳng bao giờ tỏ ra khi*p sợ trước bất kỳ một nhân vật nào, huống gì hôm nay tại kiếm hội này lão được xem là người danh vọng cao nhất, bấy giờ chỉ ngưng mắt nhìn thẳng vào mắt lão già chờ xem chuyện gì xảy ra.
Lão già đi thẳng đến trước mặt Thần Kiếm Lệ Ngạc, khi chỉ còn cách chừng một trưởng thì đột nhiên dừng lại, hai mắt lão cứ trừng trừng đầy phẫn hận nhìn Lệ Ngạc, cuối cùng mới run giọng hỏi :
- Ngươi có phải là Thần Kiếm Lệ Ngạc?
Lệ Ngạc trong lòng đã có chút hoảng, nhưng nhanh chóng lấy lại thần thái ngạo nghễ của nhân vật đỉnh danh nhất võ lâm, thân hình bất động, miệng cũng không thốt thành lời, chỉ có đầu hơi gật nhẹ để đáp lời đối phương.
Lão già đột nhiên lại ngửa cổ cười dài lanh lảnh kèm theo chút bi tráng, cất tiếng nói lớn :
- Mười bốn năm nay, lão phu không một giây phút nào quên được ngươi!
Toàn trường kể từ sau khi lão già kia xuất hiện bỗng im phăng phắc, tiếng cười quái dị của lão già vang lên chấn động không trung khiến cho ai nấy nghe không khỏi rúng động, chẳng lạnh mà cũng rùng mình!
Lệ Ngạc nghe khẩu khí của người này chừng như có thâm thù huyết hải gì với mình, nhưng lão cố vắt óc để nhớ lại thì cũng không sao nhớ được từng gây thù oán với người nào mà lại phẫn hận ghê gớm đến thế?
Lão già bỗng ngưng bặt tiếng cười, rồi chìa tay phải đến trước mặt Lệ Ngạc, cất tiếng nói :
- Ngươi hãy nhìn tay ta...
Lệ Ngạc nghe nói thế nghĩ ngay có lẽ thù hận kia đều nằm trên lòng bàn tay đối phương bèn cúi đầu xuống chăm nhìn, nhưng chẳng hề nhận ra gì khác thường trong tay lão già...
Nói thì chậm lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh. Lệ Ngạc vừa nhìn xuống thì lão già vung tay trái lên để lộ một ngọn đoản đao phóng thẳng vào иgự¢ Lệ Ngạc.
Lệ Ngạc lúc này bị tay phải đối phương thu hút sự chú ý, nhưng lão là nhân vật thành danh lão luyện giang hồ, mắt chẳng những tinh mà tai còn rất thính, chẳng khi nào dễ dàng trúng kế này của lão già. Khi mắt không nhìn thấy gì khác thường thì đã sinh khi, khi nghe tiếng gió từ tay áo đối phương phất lên thì biết có biến, ngước mắt nhìn lên thì ngọn chủy thủ của lão già chỉ còn cách người ba thốn, Lệ Ngạc tay phải nhanh như chớp phất ra. Một chiêu này chính là “Huyền Ô Hoạch Sa”, Lệ Ngạc thi triển đã nhanh lại còn hàm chứa “Kim Cương Chưởng Lực”, chỉ nghe “Coong” một tiếng, ngọn chủy thủ bị kìm giữa hai ngón tay lão tay gãy ngang.
“Ồ” quần hùng chẳng ngờ đến có biến cố này, bất giác la lên kinh ngạc, phút chốc đã thấy tiếng người xao động ồn ào...
Đúng lúc ấy lại có một bóng người khác tung vọt ra, chừng như để hiệp trợ cho lão già kia.
Lệ Ngạc mắt lộ sát cơ, “Hừ” một tiếng lạnh lùng phất mạnh tay, chỉ nghe một tiếng rú thảm, cả người lão già trúng chưởng văng ra xa cả trượng.
Người vừa nhảy ra không kịp ứng cứu, thấy lão già rơi xuống đất liền ngừng chân lại bên lão già xem xét.
Chung quy Lệ Ngạc ra tay còn lưu tình, chưa đến nỗi lấy mạng lão già, cho lão ta mới còn còn ngồi dậy được.
Quần hùng nhốn nháo lên trước sự cố bất thường này.
Lệ Ngạc tuy thoát hiểm, nhưng cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, trừng mắt thét lớn :
- Lão phu nào có thù oán gì với các hạ mà lại ra tay hạ độc thủ?
Lão già gắng gượng ngồi thẳng dậy, tuy đau nhưng vẫn trừng mắt nhìn Lệ Ngạc nói :
- Tên tặc họ Lệ kia, ta thề không đội trời chung với ngươi, còn bảo là không thù oán...
Nói đến đó, lão trừng mắt cất cao giọng thét lớn :
- Hôm nay trước mắt quần hùng thiên hạ, lão phu nếu không vạch mặt tặc đồ ngươi ra thì ૮ɦếƭ chẳng nhắm mắt.
Toàn trường giờ im phăng phắc, bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu lỗ tai đều tập trung chú ý theo dõi, không biết nhân vật “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm” Thần Kiếm Lệ Ngạc làm chuyện gì mà khiến lão già này chửi rủa thậm tệ đến thế?
Chỉ nghe lão già thở phù phù tức giận nói tiếp :
- Lão tặc, mười lăm năm trước chuyện xảy ra trước thác Thiên Thân ngươi còn nhớ chứ? Hắc hắc... thật đáng thương cho chủ nhân ta ૮ɦếƭ thảm, mười mấy năm nay bọn ngươi ung dung sống nhởn nhơ pháp ngoại, nhưng trời xanh có mắt đã lưu lại cho chủ nhân ta một giọt máu giờ đã trưởng thành. Hừ... chỉ hận một đao vừa rồi ta không đâm ૮ɦếƭ tặc tử ngươi, nhưng rồi sẽ có người lấy mạng ngươi...
Quần hùng nghe nói câu chuyện mười lăm năm trước bên thác Thiên Thân, thì bất giác đều liên tưởng đến công án của Trung Châu Quái Kiệt Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân, bất giác ai nấy nhìn nhau im lặng đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.
Nên biết, chuyện mười lăm năm trước Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân bị cao thủ Ngũ đại kiếm phái vây đánh ૮ɦếƭ trước thác Thiên Thân thì không ai không biết, nhưng nội tình bên trong thế nào thì đều mù tịt.
Lão già bấy giờ thấy quần hùng đã im phăng phắc, thì nói tiếng bằng một giọng rất kỳ quái mà cũng rất bình tĩnh :
- Lão hủ Dư Trung vốn là bộc nhân của Ngô đại hiệp, mười lăm năm trước Ngũ đại kiếm phái phát thi*p mời quần hùng hào kiệt hội tụ Thái Sơn luận kiếm.
Bấy giờ Ngô đại hiệp tuổi chỉ mới bốn mươi, đương nhiên chẳng khi nào chịu nhượng, nên chuẩn bị khởi trình đi phó hội!
Lão hơi ngừng lại, hít sâu một hơi như hồi tưởng chuyện quá khứ rồi kể tiếp :
- Lúc bấy giờ Ngô đại hiệp đã có một đứa con trai lên sáu, không may Ngô phu nhân sinh hạ hai năm sau thì thụ bệnh qua đời, vì thế chăm sóc đứa trẻ đều do một tay Dư Trung lo liệu. Đứa bé kia còn nhỏ mà đã rất thông minh, quả là may mắn cho chủ nhân của ta. Ài...
Lão ngừng lời bằng một tiếng thở dài, ánh mắt ngưng nhìn trời cao xanh như hồi ức quá khứ.
Quần hùng tất nhiên lắng tai nghe chủ yếu vẫn là nguyên nhân về cái ૮ɦếƭ của Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân, lúc này chẳng ngờ lão già lại kể về những chuyện không liên quan gì, nhưng mọi người vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Dư Trung ngưng một lúc, đột nhiên thét lớn với bọn Lệ Ngạc :
- Lão tặc, ngươi nhìn cho rõ đi, đây chính là Ngô Lăng Phong, hậu duệ của Ngô đại hiệp, cũng là người đến lấy mạng ngươi...
Nói rồi chỉ tay vào người đang dìu lão ta.
Lệ Ngạc sắc mặt tái xanh, tay phải đã án lên đốc kiếm, nhưng với thân thế của lão ta há có thể hạ động thủ với một lão sất phu vô danh tiểu tốt ngay trước mặt quần hùng?
Dư Trung sắc mặt đã bị kích động mạnh, thân hình rung lên, rồi đột nhiên há mồm thổ ra một 乃úng máu tươi, run giọng nói :
- Ngô đại hiệp ngoại hiệu Đơn Kiếm Đoạn Hồn, trong Ngũ đại kiếm phái có kẻ nào đáng là đối thủ của đại hiệp? Vì thế mà Ngô đại hiệp khinh suất tự ngạo, đơn thân độc mã đến phó hội, đến thanh Đoạn Hồn kiếm cũng không mang theo.
Ngũ đại kiếm phái vốn nghĩ Ngô đại hiệp chẳng bao giờ đến phó hội, nhưng không ngờ Ngô đại hiệp đã đến phó ước, danh hiệu “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm” xem ra ngoài Ngô đại hiệp khó lọt vào tay ai được. Đây chính là nguyên nhân khiến Ngũ đại kiếm phái hạ thủ đoạn bỉ ổi...
Nói đến đó, lão nghiến răng trèo trẹo tỏ ra cơn phẫn hận đến cực điểm.
- Đương thời, lão hủ tháp tùng theo Ngô đại hiệp xuất sơn, Ngô thiếu gia thì gởi lại nhà một vị bằng hữu. Một ngày trước Kiếm hội diễn ra, lão hủ cùng Ngô đại hiệp thấy còn nhiều thời gian rảnh, nên mới đi tản bộ dưới chân thác Thiên Thân ngắm cảnh, chẳng ngờ Ngũ đại kiếm phái xuất hiện. Ngô đại hiệp chừng như không muốn lão hủ có mặt bên cạnh, nên lệnh lão hủ tránh ra xa, nhưng lão hủ làm sao mà an tâm cho được, nên cứ lưỡng lự không đi. Ngô đại hiệp nhìn thấy Chưởng môn Ngũ đại kiếm phái đã đến gần liền thét quát lão hủ bảo: “Nếu ngươi còn xem ta là chủ nhân, thì phải mau rời khỏi nơi đây”. Lão hủ đành phải cúi đầu bỏ đi, nhưng không hề đi xa mà nấp người một nơi gần đó quan sát... Lão hủ quyết không bao giờ nhìn nhầm, mà cũng không bao giờ quên được năm vị Chưởng môn ấy chính là Lệ Ngạc, Xích Dương đạo trưởng, Khổ Am tăng, Tạ Tinh và Trác Đằng...