Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng - Chương 27

Tác giả: HaHaoThien1

Nó nằm yên bất động trong căn phòng chăm sóc đặc biệt. Nó nhợt nhạt, xanh xao không chút sức sống. Vết thương chi chít khắp người.
Đã 3 giờ sáng. Ai cũng mệt mỏi nên đã về chỉ còn lại hắn với nó. Hắn ngồi cạnh giường nó, tay nắm chặt lấy tay nó.
- Băng à. Em giận anh lắm sao mà không chịu mở mắt ra nhìn anh.
- Em mau tỉnh lại để anh còn xin lỗi em nữa chứ.
- Em tỉnh dậy trả thù cho Kir đi.
- Bọn anh bắt được Tuệ Nhi rồi đó. Em tỉnh dậy để còn xử lí cô ta nữa, bọn anh cho em toàn quyền xử lí đó.
Hắn ngồi đấy đọc thoại 1 mình, không ai trả lời hắn, chỉ có tiếng kim đồng hồ rơi xuống 1 cách não nề. Không lẽ nó bỏ hắn thật ư?
------------------------------------
Hôm sau.
Ba mẹ nó nghe nó tin nó gặp tai nạn thì tức tốc bỏ hết công việc bay về lo cho nó.
Nhìn thấy nó như vậy mẹ nó không khỏi đau lòng.
- Băng ơi. Con tỉnh lại đi. Mẹ lo cho con lắm đó. - Mẹ nó xúc động.
- Con gái. Con nhất định phải tỉnh lại đấy. Nếu không ba không nhìn mặt con nữa đâu. - Ba nó lo lắng.
Quay sang hắn, mẹ nó bảo.
- Con cũng về nghĩ ngơi đi. Bác thấy còn mệt mỏi lắm rồi đó. Để hai bác lo cho con Băng được rồi.
- Nhưng mà bác... - Hắn
- Không nhưng nhị gì hết. Về nghĩ cho khỏe rồi vào chăm sóc cho con gái hai bác. - Ba nó nói.
- DẠ. Vậy thì con xin phép về. - Hắn lễ phép bước ra về.
--------------------------------
Hắn mệt mỏi bước về nhà. Hy và Vĩnh Kỳ từ trên lầu thấy hắn về thì chạy xuống.
- Hạ Băng. Ai chăm sóc cô ấy. - Hy hỏi.
- Ba mẹ cô ấy bảo anh về nghĩ ngơi để họ chăm sóc cô ấy. - Hắn mệt mỏi trả lời.
- Mày lên nghĩ ngơi đi. Tao thấy mày mệt mỏi lắm rồi. - Vĩnh Kỳ.
Hắn không nói gì chỉ lẳng lặng bước lên lầu.
Vào phòng đóng chặt cửa lại.
Hắn bước vào nhà tắm xả nước thật mạnh xuống người dường như hắn muốn nước xóa đi tất cả những mệt mỏi đau buồn.
Hắn nhắm mắt đón nhận những giọt nước xối xuống. Hắn thật sự rất mệt mỏi. Hắn đang bế tắc chả biết phải làm sau. Bước ra khỏi nhà tắm hắn thả mình lên chiếc giường thân yêu của mình. Có lẽ do quá mệt nên vừa đặt lưng lên đã ngủ ngay.
--------------------------------------------------
2 giờ chiều
Hắn khó nhọc mở mắt ra. Hắn đứng dậy đến tủ quần áo để lấy đồ thay. Hắn đang lấy đồ thì từ trong tủ rơi ra 1 cái hộp màu đỏ nhỏ. Hắn cúi xuống nhặt lên. Mở hộp ra thì trong đó là hai chiếc nhẫn. 1 chiếc khắc chữ "BYT" chiếc còn lại khắc chữ "TYB". Hắn nhìn chiếc nhẫn suy nghĩ 1 hồi lâu thì chợt nở 1 nụ cười. Hắn lấy chiếc nhẫn khắc chữ "TYB đeo vào tay. Chiếc còn lại thì vẫn để nguyên trong hộp. Hắn vào nhà tắm để VSCN rồi lấy xe phóng đến bệnh viện.
Tại bệnh viện
Đám người Thế Huy đang ở trong phòng chăm sóc đặt biệt với nó. Bên ngoài là vô số cận vệ của Black Royal. Hắn bước vào trong. Nó vẫn không kha lên được 1 chút nào cả.
- Thiên này. - Trung Hiếu gọi.
- Hả? - Hắn nhìn Trung Hiếu.
- Nếu lỡ Băng... - Trung Hiếu ngập ngừng.
- IM. Cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại, phép màu sẽ xảy ra. - Hắn.
Cả căn phòng rơi vào không gian im lặng.
------------------------------
Trong phòng lúc này chỉ còn nó và hắn, Bọn kia thì đã đi mua đồ. HẮn nắm lấy tay nó.
- Băng à. Em tỉnh lại đi. Anh tìm được thứ em muốn rồi. Chỉ cần đợi em tỉnh dậy thôi. Em sẽ tự tay mình đeo nó vào cho em.
Hắn vẫn vậy, hằng ngày đều vào thăm nó và nói chuyện với nó mặc dù đó chỉ là đọc thoại 1 mình. Cứ mỗi ngày 1 chút, cả đám luôn bên cạnh nói chuyện động viên nó. Hắn và tất cả đang rất mong có 1 phép màu xảy ra.
Thời gian cứ trôi, trôi mãi không chờ 1 ai và không bao giờ quay lại.
6 tháng sau.
- Băng à. Tao với anh Vĩnh Kỳ đám cưới rồi đó. Sao mày chưa chịu tỉnh nữa chứ. Lúc trước mày nói khi tao đám cưới mày sẽ làm dâu phụ cho tao mà. Sao mày không giữ lời hứa hả? Mày còn không mau tỉnh dậy là tao giận mày luôn đó. - Hy nói mà sống mũi cô cay cay.
- Tao thì có con luôn rồi đấy. Nó được 3 tháng rồi. Tao định để cho mày, Chio và Hy làm mẹ nuôi của nó. Hai đứa kia thì đồng ý rồi đấy. Mày không được từ chối đâu đấy. Mau tỉnh lại để còn kịp khi con tao chào đời nghe chưa. - Jen nói.
- Mày Venus. Anh và Chio đính hôn rồi. Anh thấy em ngủ lâu quá rồi. Em phải mau tỉnh dậy đi, để còn dự đám cưới của bọn anh. À không em phải làm dâu phụ cho đám cưới anh đó. Nếu không anh sẽ cho em biết tay.- Dark.
- Này Lưu Hạ Băng tên nước ngoài là Fiction Venus. Chị Thiên Mẫn của em này. TẠi sao em dám thất hứa với chị chứ. Em từng hứa là khi chị kết hôn em sẽ tặng chị 1 món quà lớn mà. Bây giờ chị và Anh Ken của em kết hôn rồi đấy. Quà của chị đâu. EM xấu lắm biết không? EM đã làm cho mọi người lo lắng nhiều. Em mau tỉnh dậy cho chị. - Thiên Mẫn nói mà nước mắt rơi trên khóe mi (Thiên Mẫn là vợ của Ken)
- Hạ Băng. Em mà không mau tỉnh dậy thì anh giành thằng Thiên với em đó. - Thế Huy đùa.
Cả căn phòng rộ lên tiếng cười, nhưng lát sao lại trở về cảm giác yên ắng.
- BĂng ơi. Em đành lòng đối xử với anh như vậy sao. Bọn họ ai cũng có đôi có cặp hết rồi. Nhược Hy với Vĩnh Kỳ đã đám cưới rồi, Anh Ken và Chị Thiên Mẫn cũng vậy. Thằng Hiếu với Jen người ta đã có con luôn rồi kìa. Còn anh Dark với Chio thì đã đính hôn. Còn thằng Thế Huy "ế bền vững" nên không nói tới. Em phải mau tỉnh dậy, cái thứ mà hai năm trước em gửi anh thì anh đã tìm ra rồi. Em nhất định phải tỉnh dậy. - Hắn nắm lấy tay của nó.
Suốt 6 tháng ngày nào cả đám cũng vào bệnh viện để lo cho nó, động viên nó. Tất cả chỉ mong sẽ có phép màu đến với nó. Hắn thì túc trực trong bệnh viện với nó, Hắn bây giờ cứ như cái xác không hồn.
--------------------------------
Nó đang ở 1 nơi vô cùng tối tăm. Chả thấy được lối đi. Nó cố chạy, chạy thật nhanh nhưng vẫn không thể nào thoát ra khỏi đó. Nó mệt mỏi, nó muốn gục ngã và không muốn tiếp tục. Ngay trong lúc nó định bỏ cuộc thì có 1 giọng nói vang lên động viên nó, bảo nó không được bỏ cuộc, bảo nó cố lên nhưng nó chả biết là ai. Nó cố chạy, chạy về phía ánh sáng yếu ớt.
......................................
Thế Huy đang gục bên cạnh nó. Đám còn lại thì gục trên ghế. Hắn thì đã đi ra ngoài mua đồ.
Nó khẽ cử động. Cặp lông mi cong ✓út khẽ mở ra. Nó khẽ nhíu mày để thích nghi với ánh sáng. Mùi sát trùng nồng nặc khiến nó khó chịu. Nó nhìn sang bên cạnh thì thấy Thế Huy. Nó cảm thấy cả người đau nhứt kinh khủng. Cùng lúc đó Hy tỉnh dậy. Thấy nó đã tỉnh thì Hy không dám tin vào mắt mình.
- HẠ BĂNG. - Hy hét toáng chạy về phía nó.
Đám còn lại nghe tiếng hét của Hy thì cũng tỉnh dậy.
Cả đám ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Chio và Jen khẽ rơi nước mắt.
- Mày tỉnh rồi. Đây là thật hay mơ đây. - Jen khóc vì quá vui.
- EM có biết mọi người là cho em lắm không? - Ken.
Cùng lúc đó hắn về. Thấy nó thì hắn vô cùng ngạc nhiên. Hắn lao lại chỗ của nó.
- Hạ Băng. Em tỉnh rồi hả? Có phải anh mơ không? Em khỏe hẳn chưa. Mau gọi bác sĩ đến đi. - Hắn vui sướng nắm lấy tay nó.
Nó hốt hoảng gỡ tay hắn ra.
- Anh...anh là ai? Tôi không hề quen biết anh.
Câu nói của nó làm nụ cười của cả đám tắt ngắm.
- MÀy đùa hả Băng? - Chio.
- Em đừng giận nó nữa. Nó khổ lắm rồi đó, tha thứ cho nó đi. - Dark.
- EM đừng giận anh nữa. Anh hối hận lắm rồi. - HẮn ủ rũ.
- Anh...anh là ai? Tôi...tôi thật sự không biết anh... Mọi người nó em biết đi... anh ta là ai? - Nó hoang mang.
- Hạ Băng. EM nói xem bọn anh là ai? - Thế Huy nói.
- Mọi người cứ đùa. Anh là Đỗ Thế Huy, bên cạnh là Lý Vĩnh Kỳ tiếp theo là người Vĩnh Kỳ yêu nhất và là bạn thân của em Hà Nhược Hy. Tiếp theo là Triệu Trần Hạ Thảo thường gọi là Jen. Bên cạnh là anh Lữ Trung Hiếu. Tiếp nữa là anh Ken tên thật là Vương Bảo Nam, bên cạnh anh Ken là chị Vương Thiên Mẫn là người anh Ken yêu nhất. Tiếp theo là Trương Thúy Diễm tên khác là Chio, bên cạnh là anh Dark tên cúng cơm là Ưng Hoàng Bách. Mọi người tưởng em điên à. - Nó cười.
Cả đám hết sức bàng hoàng.
- Vậy em nói xem. Đây là ai? - Trung Hiếu chỉ vào hắn.
- Em đã nói là không biết mà. Đây là lần đầu em gặp anh ta đó.... Au....a...đau...đau đầu quá.... - Nó ôm lấy đầu.
Cả đám cuống cuồng gọi bác sĩ đến.
- Cô ấy tỉnh lại là 1 phép màu. Chuyện cô ấy mất trí nhớ là do não đã bị chấn thương khá nặng. Mảng kí ức mà cô ấy bị mất chắc chắn là phần kí ức quan trọng nhất với cô ấy. Nó làm cô ấy nhớ và bận tâm rất nhiều, lâu ngày thành sự dằn vặt. Nên đôi lúc muốn quên đi kí ức đó để khỏi nhớ và quan tâm nữa. - Bác sĩ nói.
Hắn hết sức bàng hoàng, trước mắt là 1 màu đen u tối. Ken nhìn sang hắn tỏ vẻ xót thương.
- Vậy làm sao để cô ấy nhớ lại ạ. - Ken hỏi.
- Nếu muốn cô ấy nhớ lại nên tái diễn lại những kí ức mà cô ấy đã mất. như thế thì xem ra có cơ hội, nhưng không nên ép cô ấy nhớ quá nhiều, có thể sẽ dẫn đến đau đầu. - Bác sĩ.
- Khi nào cô ấy có thể xuất viện. - Hắn hỏi.
- Kiểm tra tổng quát nếu không có vấn đề thì có thể xuất viện. - Bác sĩ.
Cả hai cúi đầu chào bác sĩ rồi bước ra về.
Tại phòng bệnh.
- Mày không nhớ anh hai tao thiệt hả? - Hy hỏi.
- Tao có biết Hạo Thiên là ai đâu. - Nó.
Cả đám thở dài ngao ngán nhìn nó.
HẮn và Ken bước vào.
Hắn thả người lên sô fa. Ken bước lại chỗ nó. Đám kia thì bao vây lấy hắn hỏi.
- Hạ Băng. Em ấy có sao không? - Vĩnh Kỳ.
- Bị mất 1 phần kí ức. Phần kí ức đó liên quan đến tao. Suy ra quên tao. - Hắn cười nhạt.
- Thôi anh đừng buồn. Chúng ta sẽ lấy lại kí ức cho con Băng. - Jen.
- Venus. Anh hỏi em. hai năm trước em sang Italy học làm sát thủ vì lí do gì? - Ken.
- Tại...tại...em.. - Nó cố suy nghĩ như không nhớ ra được gì, nó cảm thấy nó thiếu đi thứ gì đó rất quan trọng.
- Em không nhớ mà. - Nó.
- Em không nhớ thì đừng cố nhớ. Từ từ rồi sẽ nhớ thôi. - Thiên Mẫn.
- Em còn nhớ Tuệ Nhi không? - Thế Huy hỏi.
- Đương nhiên. Dù cô ta có hóa thành tro em cũng nhận ra. Cô ta đã hại anh Kir, em phải trã thù. - Nó phẫn nộ
- Ngoài vì Kir em còn vì thứ gì nữa không? - Trung Hiếu.
- Em...em không nhớ được. - Nó nhíu mày.
- Thôi ráng khỏe đi bọn này sẽ cho mày chơi với nhỏ Tuệ Nhi. - Chio cười trấn an.
Cả đám nói chuyện khơi gợi ý ức cho nó, cả đám cười nói. Duy chỉ có 1 người buồn bã lặng lẽ quan sát không nói 1 lời.
----------------------------------------------------
Tuệ Nhi sau khi bị bắt thì bị nhốt ở phòng giam của Black Royal. Cô ta không bị trói, hằng gày vẫn được cho ăn uống, đặc biệt mỗi tối đều làm bạn với lũ chuột và gián. Do tác động của độc dược nên cô ta bị lão hóa nhanh chóng. Da bắt đầu xuống sắc. Nhìn cô ta không ai nghĩ là 1 cô gái 22t.
- Mở cửa. - Nó lãnh đạm.
Hai tên đàn em canh gác mở cửa ra cho nó, Chio, Jen và Hy vào.
Thấy nó Tuệ Nhi rất ngạc nhiên.
- Mày...Mày chưa ૮ɦếƭ.
- Chưa trã thù xong thì làm sao tao ૮ɦếƭ được. - Nó cười đểu.
- Đến lúc mày phải trã giá rồi đó Tuệ Nhi. - Hy đá đểu.
- Bọn bây ỷ đông Hi*p yếu. Tao khinh. - Tuệ Nhi quát
- 1 mình tao chơi với mày là đủ rồi. - Nó bước đến bên cạnh Tuệ Nhi.
Nó nhận lấy cái roi từ tay Jen. Tuệ Nhi hoảng sợ lùi lại.
- Mày còn nhớ cái lần mày bảo Khả Như đánh tao đến sống dỡ ૮ɦếƭ dỡ không? Hôm nay tao cho mày trải nghiệm cảm giác của tao ngày hôm đó. - Nó cười nham hiểm.
*Vụt...Á á*
Nó quất roi tới tấp vào người cô ta. Cô ta kêu la thất thanh. Nó dùng lực tay rất mạnh, trút hết mối hận thù lên người cô ta.
- a....mày...mày...a....nhưng.....đến cuối..... cùng.....a....Hạo Thiên..... cũng...sẽ là....của ....tao....tao. - Cô ta vừa ՐêՈ Րỉ vừa nói.
Nó dừng việc đánh cô ta lại.
- Hạo Thiên là ai. - Nó nhíu mày.
- Mày quên anh ấy rồi hả? Anh ấy là chồng tao bị mày ςướק mất rồi đó. Anh ấy đáng ra là của tao đó. - Tuệ Nhi cười đểu.
- TUỆ NHI. - Ba người còn lại đồng thanh quát.
- Cô nói dối. - Chio
- Hạo Thiên và Hạ Băng là 1 cặp mới mới đúng. - Jen.
- Cô biến khỏi cuộc đời của tôi và anh ấy đi. - Tuệ Nhi lấn tới
- Câm miệng lại đi Tuệ Nhi. - Hy lườm.
- Cô đấu không lại tôi đâu. Thứ mà Tuệ Nhi này muốn thì nhất định sẽ có được anh ấy. - Tuệ Nhi.
*Chát*
Jen tát vào mặt Tuệ Nhi
- Kh...không...tôi không nhớ gì hết. Hạo Thiên là ai chứ. - Nó ngồi bệt xuống sàn. Nó ôm lấy đầu.
Hình ảnh Tuệ Nhi đang mặt đồ cưới cùng với 1 người con trai, người con trai đó là ai mà nó nhìn rất quen. Cảnh nó và anh Kir đứng đối diện 2 người đó hiện ra. (Câu nói trong *...* thì là những câu nói trong quá khứ hiện ra trong đầu nó.)
* - Mới đi mấy tháng đã với được anh giám đốc tập đoàn lớn rồi. Em giỏi quá.
- Anh quá khen. Anh cũng đã có hôn thê rồi đó thôi*
Câu nói giữa nó và ai đó xẹt ngang đầu nó, nhưng nó không nhớ được là ai.
- A...đau...đau ...đầu quá... - Nó ôm đầu
Jen, Chio và Hy thấy vậy chạy lại đỡ lấy nó.
- Băng...mày có sau không? - Hy.
- Mày đừng cố nhớ. - Cả 3 dìu nó ra ngoài. Trước khi đi Jen lườm Tuệ Nhi.
- Mày chờ đó. Bọn tao không để yên cho mày đâu.
Tuệ Nhi cười đểu. Cả 4 vừa đi thì cửa đóng lại, 1 mình Tuệ Nhi ngồi ở đó.
- Hạ Băng ơi. cuối cùng thì mày cũng không có được anh ấy đâu.
--------------------------
Phòng V.I.P 1 bar Vinzy.
Nó được đỡ vào. Đám người còn lại thấy nó như thế thì cả đám hốt hoảng.
- Hạ Băng. Em có sau không? - Hắn hốt hoảng.
- Tôi không sao. Mà anh làm gì quan tâm tôi quá vậy. - Nó.
- Anh...anh... - Hắn ấp úng.
- Hạ Băng bị gì vậy? - Dark hỏi.
Chio kể hết mọi chuyện cho mọi chuyện lúc nãy lại cho mọi người nghe.
Cả đám tức giận.
- Mọi người nói cho em biết đi. Hạo Thiên là ai? - Nó.
- Hạo Thiên là hắn đó. Hạo Thiên và em là 1 cặp nhưng vì vụ tai nạn nên em bị mất trí nhớ về Hạo Thiên, nên em không nhớ gì hết. - Ken chỉ vào hắn.
Nó nhìn hắn. Trong hắn có cảm giác gì thân quen lắm. Nhưng nó không thể nhớ là ai. Nó chỉ thấy rằng khi bên hắn thì nó bình yên và ấm áp lắm.
- Lúc em hôn mê. Hạo Thiên lo lắng cho em lắm đó. nó luôn ở bên em để động viên chăm sóc cho em đó. - Thiên Mẫn.
- Em thật sự không nhớ gì hết. - Nó ôm đầu.
- Em nhớ chiếc nhẫn này không? - Hắn lấy ừ trong túi áo ra chiếc nhẫn khắc chữ "BYT"
Nó nhíu mày nhìn chiếc nhẫn.
Hình ảnh người con trai vừa cầm đàn vừa hát bài Làm Vợ Anh Nhé hiện ra. Sau đó là pháo hoa bắn trên nền trời đêm.
* - Hạ Băng. Em làm vợ anh nhé.*
Hình ảnh nó gỡ chiếc nhẫn ra đặt lên bức thư và xách vali ra khỏi phòng của ai đó cũng hiện lên trong đầu.
- a...đau đầu....a....đau quá.... - Nó ôm lấy đầu.
- Đừng cố nhớ nữa, từ từ em sẽ nhớ. - Dark nói.
- Yên tâm, bọn tao sẽ giúp mày nhớ lại tất cả. - Hy nói.
Hắn bước lại gần nó lấy tay nó đeo chiếc nhẫn đó vào ngón áp út của nó.
- Anh..... - Nó.
- Đây là thứ em gửi anh vào hai năm trước. - Hắn cười rồi bước ra ngoài.
* - Tôi cho anh 1 cơ hội. Anh lấy thứ mà tôi gửi anh vào 2 năm trước đến cho tôi. Tôi sẽ suy nghĩ lại.
- Anh nhất định làm cho em hết giận.*
Hình ảnh ở sở thú hiện ra xẹt ngang đầu của nó.
Nó nhíu mày rồi nhìn chiếc nhẫn, rồi cũng đứng dậy đi về. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay