Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng - Chương 19

Tác giả: HaHaoThien1

Tất cả đang ngồi ở phòng khách.
Tuệ Nhi từ ngoài đi vào mang theo 1 cái túi giấy đựng gì đó. Tuệ Nhi lại gần hắn nói.
- Anh lên lầu. Em có chuyện này muốn nói với anh. - Nói rồi cô ta đi thẳng lên lầu.
Đám còn lại nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên. Hắn bỏ tờ tạp chí xuống và bước lên lầu. Đám còn lại thì cũng thấy lạ nhưng vẫn bỏ qua và chú tâm đến công việc mình.
-----------------------------------------------------------
Trong Phòng Hắn.
Tuệ Nhi đưa cho hắn 1 xấp hình là hình của nó với Ken và Dark. Nó cới Ken trong những bức hình này rất thân mật với nhau. Tên chụp hình cũng rất biết lựa góc chụp. Toàn những góc khiến cho người ta dễ hiểu lầm.
- Tại sao cô lại có những tấm hình này? - Hắn cầm mấy tấm hình ngạc nhiên.
- Ở đâu em có không quan trọng. Nhưng quan trọng là cô ta đã "cấm sừng" anh kìa. - Tuệ Nhi cười mỉa.
Hắn nhìn tấm hình mà cố gắng kìm nén cơn giận xuống.
- Chưa chắc là thật. Biết đâu có hiểu lầm hoặc là cô hãm hại em ấy thì sao? - Hắn cố gắng bình tĩnh.
- Đợi cô ta về thì sẽ biết rõ thôi ha. Đến lúc đó xem anh giải quyết làm sao. - Tuệ Nhi nói rồi cất bước ra ngoài.
Hắn ở lại, tay cầm tấm hình của nó mà gân xanh nổi lên. Trong đầu hắn nghĩ thầm.
"Tôi tin em không phải như vậy. Tôi sẽ chờ em về nghe em giải thích. Em nhất định phải giải thích rõ ràng cho tôi"
Hắn ngã lưng xuống giường nhìn lên trần nhà suy nghĩ ௱ôЛƓ lung.
------------------------------------------------------------------------
Nó từ nhà của Ken trở về. Lúc về thì mây đen đã kéo đến. Mắt phải của nó thì giật liên tục. Trong lòng nó có chút bất an.
Bước vào phòng khách nó gặp được Hy, Vĩnh Kỳ, Jen và Chio còn Thế Huy và Trung Hiếu hình như đã đi đâu đó.
- Sáng giờ đi đâu vậy? - Hy hỏi.
- À tao đi công chuyện, lát tao kể cho mày nghe. - Nó cười. - Mà Hạo Thiên đâu rồi?
- Anh ấy trên lầu ấy. - Chio nói.
Nó nghe vậy chạy vọt lên lầu. Tuệ Nhi đang đứng trước cửa phòng của hắn. Gặp nó, Tuệ Nhi nở 1 nụ cười ma mãnh.
----------------------------------------------------------------------
*RẦM....Á Á Á Á Á Á Á*
Sét đánh rạch ngang bầu trời hòa lẫn cùng với tiếng hét thất thanh.
4 người ở phòng khách nghe tiếng la toan chạy lên lầu thì....
*Rầm....Hự*
Nó té từ trên cầu thang xuống. Khuôn mặt nó in hằng 5 ngón tay. Trán nó và vào tường nên bị rách 1 đường.
- HẠ BĂNG!! - Cả đám hét lên.
Từ trên lầu, hắn mắt giận dữ bế Tuệ Nhi đi xuống, cả người cô ta đầy máu. Hình như đã bị sẩy thai. Tuệ Nhi ôm lấy hắn thở hổn hển, nước mắt nước mũi tèm nhem. Mặt nó thì trắng bệch không tí cảm xúc.
*Tua lại thời gian*
Nó toan định vào phòng thì Tuệ Nhi chặn lại.
- Cô muốn gì? - Nó hỏi.
- Cô đúng là đồ trơ trẽn. - Tuệ Nhi đá đểu.
- Cô ăn nói cho cẩn thận. - Nó tức giận.
- Hừmm... nói cho cô nghe. Tôi và Hạo Thiên rất là yêu nhau. Anh ấy hứa sau khi tôi sinh đứa bé ra thì sẽ cưới tôi làm vợ và đuổi cô đi. Cô mãi mãi chỉ là kẻ thay thế, mãi mãi cũng chẳng có được anh ấy đâu. - Tuệ Nhi nói đểu và vỗ nhẹ vào vai nó.
Nó máy nóng đã dồn lên, tay nắm chặt thành nắm đấm.
- Cô là kẻ thất bại. Cô chỉ là kể thay thế của Tuệ Nhi này thôi, ĐỒ RẺ TIỀN ạ. - Tuệ Nhi thì thầm vào tay nó.
- Cô... - Nó trừng mắt với Tuệ Nhi.
*Cạch*
Hắn mở cửa phòng bước ra. Tuệ Nhi nắm bắt cơ hội vội vã nắm tay nó, miệng rối rít.
- Hạ Băng! Cô tha cho tôi đi. Dù sao trong bụng tôi cũng có con của Hạo Thiên mà. Có gì từ từ nói, Hạ Băng! Đừng. - Tuệ Nhi vừa nói vừa lùi người lại phía sau. Lùi đến bậc cầu thang thì Tuệ Nhi buông tay nó ra và té xuống dưới. Nó xanh mặt chả hiểu chuyện gì.
*RẦM....Á Á Á Á Á Á Á*
Sét đột nhiên đánh. Tuệ Nhi té xuống đó thì có 1 chất dịch đỏ từ váy cô ta chảy ra. Cô ta nức nở tỏ vẻ đau khổ.
- HẠ BĂNG. - Hắn đứng từ phía sau nghiến tên nó.
(- HẠ BĂNG. - Hắn đứng phía sau nghiến tên nó)
Nó giật mình quay sang hắn. Hắn nhìn nó bằng ánh mắt Gi*t người.
Hắn chạy xuống cạnh Tuệ Nhi đỡ cô ta. Nó đến bênh cạnh Tuệ Nhi. Tuệ Nhi tỏ vẻ sợ sệt.
- Cô...cô đi ngoại tình mà bị tôi phát hiện bây giờ cô muốn Gi*t cả tôi và con của tôi nữa à... tôi xin cô đấy... cô tha cho tôi.
- Cô nói cái quái gì vậy. - Nó ngạc nhiên.
Hắn mắt long sòng sọc nhìn nó.
- Em...em không có.
- Cô còn chối à. Chính mắt tôi thấy cô đẩy Tuệ Nhi xuống. Cô muốn Gi*t cô ấy lắm sao? Tuệ Nhi nói cô ngoại tình tôi không tin. Nhưng xem ra những điều Tuệ Nhi nói là đúng rồi. Cô là con đàn bà trơ trẽn.
- Em... không có chính cô ta mới là... - Nó tức giận nói nhưng.
*CHÁT*
Hắn tán nó 1 cái với lực rất mạnh. Nó té xuống cầu thang. Hắn chả thèm quan tâm đến nó. Hắn cúi xuống bế Tuệ Nhi đi xuống lầu. "Máu" từ người cô ta chảy ra rất nhiều, cô ta khóc như mưa.
*Trở về hiện tại*
- Mày có sao không Băng. - Chio quan tâm.
- Anh hai chuyện này? - Hy nhìn thấy nó, hắn và Tuệ Nhi như vậy nên hỏi.
- Cô ta đi ngoại tình bị Tuệ Nhi phát hiện đã vậy còn muốn Gi*t ૮ɦếƭ mẹ con Tuệ Nhi nữa. - Hắn nhìn nó bằng ánh mắt căm thù. Nó cũng nhìn hắn nhưng mắt nó lại ánh lên 1 tia giận dữ.
Thời gian như đứng lại.
*Rào...rào...rào...* Mưa rả rích rơi xuống.
- Em không có. - Nó hét lên.
- Chính mắt tôi thấy cô đừng chối. Tôi và cô hủy hôn. Biến khỏi nhà tôi. Tôi không muốn thấy bản mặt cô nữa. Trước khi đi cô dọn hết đồ của cô đi, đừng để lại thứ gì làm bẩn nhà tôi. - Hắn nói 1 tràng
- Anh hai. - Hy hét lên như muốn ngăn cả 2 lại.
Tức giận của nó dồn đến đỉnh đầu rồi cũng sẽ bùng phát.
- Hủy hôn thì hủy chứ. Tôi chẳng làm gì sai. Tôi nhẫn nhịn bao nhiêu đó đủ rồi. Trong tình cảm nếu cả 2 không tin tưởng nhau thì thôi vậy. Kể từ hôm nay cô gái tên LƯU HẠ BĂNG đã ૮ɦếƭ. - Nó quát.
- Thôi mà Hạ Băng. - Vĩnh Kỳ khuyên nó.
Hắn bế Tuệ Nhi xuống gara lấy xe phóng đến bệnh viện. Trước khi đi hắn nói 1 câu.
- Đứa nào để cô ta ở nhà tao thì biến theo cô ta luôn đi.
Hắn vừa đi khuất thì nó lên phòng để dọn đồ. Dù cho 4 người còn lại có khuyên bảo như thế nào thì nói cũng lên dọn đồ. Nó lên lầu, vừa bước vào phòng đã thấy hình nó và Ken vương vãi khắp sàn. (Nó với hắn chung phòng). Nó nhặt 1 tấm hình lên và cười nhạt. Nó dọn đồ vào cái vali. Vừa dọn đồ mà nước mắt vừa rơi. Đồ nó cũng chả có cái gì gọi là nhiều. Tất cả đã được xếp gọn gàng vào cái vali màu đỏ. Nó ngồi xuống cạnh giường lấy ra 1 tờ giấy để viết cho hắn 1 bức thư.
"Hạo Thiên. Em biết bây giờ em có nói gì thì anh cũng sẽ không tin. EM thật sự không đẩy cô ta. Còn chuyện ngoại tình, em dám khẳng định là không có, khi nào có cơ hội em sẽ giải thích cho anh nghe. Từ lúc cô ta trở về thì em biết chắc ngày này sẽ xảy ra. EM sẽ biến khỏi mắt anh. Em sẽ đi một thời gian. Nhưng em dám chắc rằng lúc em trở về em sẽ mạnh mẽ hơn. Và mọi hiểu lầm em sẽ giải quyết sáng tỏ. Anh tạm giữ giùm em chiếc nhẫn này nha. Sẽ có ngày em trở về lấy nó. Còn nếu anh không thích thì có thể vứt đi. EM không trách. Yêu anh
Hạ Băng*
Nó vừa viết mà nước mắt rơi lã chả. Nó gỡ chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống. Chiếc nhẫn có khắc kí tự *BYT*. Có lẽ đã đến lúc phải ra đi.
Nó lau nước mắt đứng dậy kéo vali đi ra khỏi phòng. Nó quay đầu nhìn lần cuối rồi bước xuống lầu.
Thế Huy và Trung Hiếu ra ngoài đã về và được nghe kể hết mọi chuyện. Thấy nó xuống cả đám túm tụm lại.
- Mày đi thật hả Băng? - Chio hỏi.
- Em ổn không? Trời đang mưa đấy, hay là đợi hết mưa rồi đi. - Trung Hiếu.
- Có gì thì từ từ giải quyết. - Jen.
- Rồi mày tính đi đâu? - Hy hỏi.
- Đợi thằng Thiên bình tĩnh rồi tính tiếp đi, chứ giờ em mà đi....- Vĩnh Kỳ.
- EM không sao. EM không còn ở nơi này nữa được rồi. Mọi người đừng lo. Em sẽ đi 1 thời gian thôi. Khi trở về em sẽ mạnh mẽ hơn. - Nó cười trấn an mọi người.
Nó ôm mỗi người 1 cái. Cuối cùng nó ôm Thế Huy và nói.
- ANh hãy tìm 1 cô gái tốt mà thương, Anh đừng đơn phương em nữa. Em biết Chio có tình cảm với anh đó, hay anh đến với nhỏ đi.
Chio thoáng dỏ mặt.
- Cho dù như thế nào, khi em quay lại thì anh luôn sẵn sàng chờ em. Em cứ tin rằng có 1 người tên Thế Huy luôn dõi theo em. - Thê Huy cười.
- Hay là tao lấy xe đưa mày đi nha, đang mưa mà. - Hy nói.
- Không cần, cảm ơn mày, tao có thể tự đi.
Nó cười rồi cầm ô bước ra ngoài. Mưa cứ rả rích rơi. Bóng người con gái ấy khuất xa dần theo làn mưa.
-----------------------------------------------------------------------
Tại bệnh viện.
30 phút trước.
- Chúng tôi xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Chúng tôi chỉ cứu được mẹ thôi còn đứa bé thì... Xin chia buồn cùng gia đình. - Bác sĩ nói rồi bỏ đi.
Hắn cười lạnh rồi ngồi xuống ghế bên cạnh. Hắn đang đau khổ. Hắn không dám tin người con gái mà hắn yêu hết mực lại đi ngoại tình và cô ta còn độc ác đến nỗi Gi*t luôn "đứa con" chưa chào đời của hắn. Hắn không biết mình có tin lầm người không nữa. Hắn đau khổ, hắn muốn Gi*t đi người con gái tên Hạ Băng. Hắn nghĩ người con gái đó là người trơ trẽn, độc ác. Hắn ngỡ mình đã tin tưởng lầm người. Hắn sợ người thật sự quan tâm và yêu thương hắn là Tuệ Nhi không phải là nó. Hắn chả biết làm sao nữa. Hắn thực sự đang rất rối bời. Hắn đến phòng chăm sóc đặt biệt. Đi vào trong nhìn thấy Tuệ Nhi đang nằm trên giường với những dây truyền dịch chằng chịt thì hắn cũng có chút lòng thương xót. Hắn ngỡ rằng Tuệ Nhi là người chịu đau khổ. Hắn trách nó, Hắn hận nó, hắn nghĩ nếu không từng yêu nó thì hắn đã Gi*t ૮ɦếƭ nó rồi. Hắn thấy Tuệ Nhi còn hôn mê thì lẳng lặng ra ngoài thuê điều dưỡng riêng cho cô ta. Hắn vừa ra thì Tuệ Nhi mở mắt ra, nở 1 nụ cười đắc thắng. Cô ta nghĩ thầm.
"Kế hoạch đã thành công. Hạo Thiên sẽ hận Hạ Băng suốt đời và trở về với mình và Hạo Thiên sẽ yêu thương mình. Mình chắc chắn sẽ là vợ Hạo Thiên. *
Tuệ Nhi vui mừng vì chiến thắng của mình thì đâu đó có 1 người lặng lẽ kéo vali đi lang thang trong mưa.
Nó vừa bước ra khỏi biệt thự Hạo Gia thì đã vứt ô đi. Có lẽ chỉ có nước mưa mới làm nó tỉnh táo hơn thôi.
Nó kéo vali đi thẫn thờ trong mưa. Mưa rả rích rơi. Con người ta ai thấy mưa cũng đi tìm chỗ trú mưa nhưng vẫn có 1 cô gái lang thang. Hôm nay nó không khóc. Có lẽ nước mắt nó đã rơi quá nhiều rồi. Nó chua xót nhận ra rằng. Tình yêu nó và hắn đã thật sự chấm dứt. Nó thấy cuộc đời mình như 1 câu truyện. Câu truyện mà nữ chính luôn bị hãm hại nhưng cuối cùng vẫn là 1 cái kết có hậu. Liệu cuộc đời nó có được như vậy, có được cái kết thúc hạnh phúc mà nó yêu thương. Nó không khóc nhưng tim nó đau như gần ૮ɦếƭ. Nó ước mình chưa gặp hắn, nếu như vậy thì nó sẽ không đau khổ nữa. Mưa cứ hỡ hững xối vào nó, quần áo ước nhẹp bám vào cơ thể nó. Nó cứ đi, đi khuất trong làn mưa trắng xóa.
Hy và Jen từ trên lầu đi xuống đem theo tấm hình của nó và Ken.
- Mọi người? Đây là ai? - Hy hỏi.
Cả đám chuyền tay nhau tấm hình. Trung Hiếu xem xong tấm hình khẽ nhíu mày.
- Đây là Ken. Anh họ của Băng mà.
- Cái gì chứ! - Đám còn lại ngạc nhiên.
- Nếu đây là anh họ của Băng thì chuyện "ngoại Tình" mà Hạo Thiên nói chắc có hiểu lầm. - Vĩnh Kỳ.
- Chắc anh ấy về rồi. Để tao gọi anh ấy hỏi thử. - Trung Hiếu.
Nói rồi Trung Hiếu lấy điện thoại ra và chỉnh chế độ video call.
Màn hình của Trung Hiếu hiện lên 2 người. (Biết ai rồi phải không?)
" Hiếu đó hả? Gọi anh có chuyện gì không?" - Ken nói.
- Anh Ken! Anh về rồi hả?
"Anh mới về lúc sáng. Mà có chi không?"
- 2 anh gặp Hạ Băng chưa?
"Venus đấy hả? Tụi anh có gặp hồi sáng nhưng nó về rồi mà." - Dark chen vào.
- Có chuyện lớn rồi
"Chuyện gì?" - Ken.
Trung Hiếu kể hết mọi chuyện cho Ken và Dark
. Nghe xong cả 2 tức giận.
"Mẹ Kiếp! Em gái tụi này mà bị ức Hi*p vậy ư?" - Ken tức giận.
"Rồi giờ Venus đâu?" - Dark hỏi.
- Cô ấy bỏ đi rồi. Em lo cho cô ấy nên gọi cho anh.
"Rồi để tụi này đi tìm. Bye em. Bữa nào ghé bar Vinzy chơi."
Ken nói xong vội vàng cúp máy.
- Ê Hiếu, Ken đó là ai vậy? - Thế Huy hỏi.
- Là anh họ của Hạ Băng. Bang chủ của Black Royal đồng thời là chủ tịch tập đoàn mĩ phẩm Angel.
- Trời. Giỏi vậy sao. - Chio ngạc nhiên.
- Ngoài ra cò có 1 người tên Dark cũng khá thương Hạ Băng.
- Mà Venus là ai vậy chồng. - Jen hỏi.
- Là Hạ Băng đấy. - Trung Hiếu giải thích.
___________________________________________________________
Ken và Dark nghe Trung Hiếu nói xong vội vã lấy xe và điều động đàn em để đi tìm nó.
- Đến chỗ công viên thành phố đi Ken, Venus đang ở đó. - Dark vừa cầm máy tính và nói.
- Rồi ok, gọi tụi đàn em ra đấy kiếm Venus đi. - Ken vừa lái xe vừa nói.
Dark móc điện thoại ra và gọi cho ai đó.
Vừa chạy đến công viên thành phố thì cả 2 đã bắt gặp nó ngồi bên ghế đá, bên cạnh là cái vali, nó đang ngồi dầm mưa.
Cả 2 vội vã chạy xe lại chỗ nó. Ken và Dark mở cửa xe và chạy lại chỗ nó. Cả 3 đang đứng giữa trời mưa.
- Venus em có sao không? - Ken hỏi.
- Venus tại sao em lại ra nông nỗi này chứ. Venus của anh đâu phải như thế này. - Dark quan tâm.
Nó gặp 2 anh của mình bỗng thấy mình nhỏ bé quá. Bao nhiêu uất hận trong lòng đột nhiên dâng lên và sắp bùng nổ. Nó ôm 2 anh của mình òa khóc.
- Anh Ken, anh Dark. EM buồn lắm, em không muốn sống nữa. Anh ấy không yêu em nữa. Anh ấy có người con gái khác, họ có con với nhau. Còn chuyện cô ta té lầu đâu phải do em mà anh ấy cứ hiểu lầm. Em rối lắm. - Nó nức nở như 1 đứa trẻ. 2 anh của nó cũng hiểu nó, cả 2 để cho nó nói hết, cho nó khóc xong thì nói.
- Nếu hắn ta không còn yêu em nữa thì buông bỏ đi. Dù sao bên cạnh em cũng có 2 anh rồi. - Ken nói và kéo nó vào xe.
Dark ngồi vào chỗ lái xe cũng nói với nó.
- Nếu 2 đứa có duyên thì đến cuối cùng cũng sẽ đến với nhau thôi.
- Em ... bây giờ em không muốn thấy anh ấy và cô ta. Em sợ mình sẽ không kiềm chế được.
- Vậy thì qua Italy với tụi anh đi. - Ken nói.
- Đúng đó. EM lúc trước được dì dượng cho học điều chế mà. Qua bên đó vừa học vừa làm ở Angel với tụi anh luôn. - Dark nói.
- Có...có được không?
- Em cứ qua đó đi. Coi như là du lịch cũng được. - Ken cười.
- EM có một điều kiện được không? -Nó ngập ngừng.
- Em cứ nói thử đi. - Dark nói.
- Em...Em muốn gia nhập Black Royal của tụi anh có được không? 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc