Nó bước vào nhà đi thẳng lên lầu. Mấy cô người làm trong nhà hơi ngạc nhiên vì thái độ của nó. Lên lầu nó ghé ngang phòng rượu để lấy 2 chai Vodka. Nó rất ít khi uống rượu nhưng hôm nay lại uống. Nó muốn mình quên hết đi tất cả. Nó xách 2 chai rượu lên phòng. Nó mở cửa và bước vào phòng của mình. Tuy nó không ở nhiều nhưng vẫn rất sạch sẽ vì hằng ngày đều có người đến dọn dẹp.
*Rầm*
Nó đóng cửa lại bằng 1 lực rất mạnh khiến cho cánh cửa sắp gãy ra.
Ns ngồi vào 1 góc khuất nhất của phòng, nó không bật đèn, nó thu mình 1 góc trong bóng tối. Nó khui 1 chai rượu và nốc gần nữa chai. Nó không thích mùi của men rượu cho lắm, bây giờ mùi rượu nồng nặc xông lên cánh mũi. Đầu óc nó cứ lặp đi lặp lại cái hình ảnh của hắn với Tuệ Nhi. Nó lại khóc. Nó tự nghĩ rằng tại sao mình lại có thể khóc nhiều đến vậy. Nó không muốn khóc nhưng nước mắt cứ chực chờ rơi xuống. Rơi một cách mất tự chủ. Nó đưa chai rượu lên uống tiếp. Nó muốn mình thật say, say cho quên hết những đau buồn.
________________________________________
*Xoảng*
Chai Calvados đã vỡ tan tành trên nền. Cả bar đổ dồn ánh mắt về phía hắn. Hắn đang ngồi 1 góc của bar. Thấy cả bar đang nhìn mình hắn vô cùng khó chịu.
- Nhìn cái gì? Nhìn nữa tao móc mắt hết cả đám. - Hắn quát.
Tất cả quay đi chả dám liếc mắt đến hắn.
Hắn đưa chai Whisky lên miệng uống cạn.
*Xoảng*
Chai Whisky đã vỡ tan tành trên nền cùng chai Calvados lúc nãy. Mọi người lại hướng mắt về hắn.
Hắn trừng mắt. Mắt hắn đỏ ngầu. Hắn chả khác gì 1 con thú dữ. Tất cả những người trong bar đều rùng mình vì hắn. Trong Thế Giới Ngầm hắn nổi tiếng đáng sợ và tàn ác. Bây giờ họ có thể thấy được 1 góc trong sự đáng sợ của hắn.
Hắn đã uống liên tục 3 chai rượu. Men đã thấm dần trong người hắn. Hắn mơ màng. Tim hắn đau thắt lại. Hắn hận bản thân mình tại sao cứ 3 lần 7 lượt làm nó buồn, làm nó khóc. Hắn không xứng đáng được nó yêu. Hắn ghê tởm bản thân mình.
Từ xa 1 cô gái ăn mặt hở hang chỗ che không chịu che. chỗ không cần che lại che. Ả ta bước đến chỗ của hắn. Biết bao ánh mắt đổ dồn vào cô gái đó: Những ánh mắt thèm thuồng của tụi sói già, những ảnh mắt thương hại xen lẫn kinh tởm. Nhỏ mới tới nên không biết về tiếng tăm của hắn. Nhỏ bước tới ngồi lên đùi hắn cất giọng.
- Anh ơi! Sao anh ngồi ở đây có 1 mình vậy? - Ả ta dẽo nhẹo.
- Biến!! - Hắn nói rồi đẩy nhỏ xuống.
- Thôi mà anh. Hôm nay anh chơi với em nha. - Ả ỏng ẹo.
- Cô nhiêu tuổi rồi? - Hắn nhìn nhỏ đó.
- EM mới 24 à. - Nhỏ đó cười.
- Tôi mới 16 đó. - Hắn nhếch môi.
- Thì cứ mặc kệ đi. - Ả nhào tới ôm hắn.
Hắn đẩy ả ra, ả ta suýt chúi nhũi.
- Biến Lẹ. Nếu không muốn ૮ɦếƭ. - Hắn lãnh đạm.
- Mẹ nó. Mày đừng có được nước làm tới nha. - Nhỏ đó lật lọng.
- Rồi sao. cô làm gì được thằng này. - Hắn hất mặt.
- Trong đây có đàn em của tao đấy. - Nhỏ đó nhếch môi.
- Kêu ra đi. - Hắn cười nửa miệng.
- Tụi bây ra đây xử thằng này cho chị. - Nhỏ hét lên
Tất cả mọi hoạt động của bar dừng lại. Tất cả lắc đầu thương hại cho số phận của ả ta.
Vài tên đứng sau ả thấy hắn nên dè chừng.
- Tụi bây xử nó cho chị. - Ả ta cười đểu.
Cả bar im bặt.
Ả ta quay lại nhìn tụi đàn em của ả và quát lên.
- Tụi bây bị gì vậy? Lên xử thằng đó cho tao.
Cả đám đàn em ả cuối đầu xuống, 1 tên trong đám lí nhí.
- Đó...là...là...H...Hạo...Thiên...đó...chị...hị
- Hạo Thiên là thằng nhãi nào.
Hắn đứng dậy loạng choạng tiến đến chỗ ả ta. Trên người hắn tỏa ra sợ ૮ɦếƭ chóc khiến người khác rùng mình.
Hắn đứng cạnh ả nâng cằm ả lên và nói.
- Cô biết bar này của ai không? - Hắn nhìn ả bằng ánh mắt ૮ɦếƭ chóc.
- Của Bang The Win quản lí. - ả ta hơi rùng mình.
- Vậy biết ai đứng đầu The Win không? - Hắn Ϧóþ cằm của ả khiến cho ả ta đau nhức tưởng chừng như xương hàm của ả vỡ vụn ra.
- Tôi...tôi... không biết. - Ả hơi run sợ.
- Đứng đầu The Win chính là Hà Hạo Thiên này đây. - Hắn nói mắt lóe lên 1 tia ૮ɦếƭ chóc. Nói rồi hắn đưa tay ra sau túi quần lấy khẩu súng ngắn ra.
A ta nghe hắn nói tay chân rụng rời.
Ả cất giọng định nói.
- Tôi...
*Pằng*
Ả ta trợn mắt lên nhìn hắn và từ từ cuối xuống. Lồng иgự¢ của ả bị 1 viên kẹo đồng khoét sâu vào. Máu ứa ra, ả ta khụy xuống ૮ɦếƭ ngay lập tức.
Cả bar đứng hình. Không ai dám hó hé gì. Ai cũng phải run sợ trước hắn.
- Thái Duy. - Hắn hét lên.
Thái Duy từ trong đám đông hớt hải chạy ra.
- Dạ! Đại ca.
- Mày dọn dẹp cho sạch sẽ đi. Rồi chuẩn bị cho tao phòng V.I.P 1
- Nhưng mà đại ca. Phòng V.I.P 1 có người ở đó rồi.
- Đuổi ra.
- Dạ.
Thái Duy dặn dò mấy tên đàn em dọn dẹp chỗ đó. Thái Duy thì đi vào phòng V.I.P 1 để sắp xếp cho hắn.
Trong phòng V.I.P 1 toàn là mấy tên choi choi, tập tành làm dân chơi, không sợ ai cũng không ai sợ chúng.
Bọn chúng bước ra với vẻ bất mãn. Thấy hắn thì bọn chúng nhìn chằm chằm rồi nhanh chóng ra khỏi bar.
Hắn vào phòng V.I.P 1 ngồi 1 mình. Hắn khui thêm 1 chai rượu và nốc cạn.
________________________________________________
6 người tụi của Hy giờ đang đứng trong phòng khách nhà nó. Hy định hỏi mấy người làm trong nhà về nó thì 1 âm thanh vang lên.
*Choang*
Và tiếp sau đó là vô số tiếng đỗ vỡ.
Cả bọn hoảng hồn phi thẳng lên phòng nó. Thế Huy gõ cửa rồi đến đập cửa cũng không thấy động tĩnh gì.
Cuối cùng Thế Huy đạp cửa để vào.
*Rầm*
Cánh cửa đổ sập xuống. cả 6 người bước vào. Đập vào mắt cả 6 là nó đang ngồi ở 1 góc tường khóc ngây dại. Phía đối diện nó là cái tivi màn hình phẳng 100 inch đã vỡ tan tành cùng với chai rượu.
Hy thấy nó vậy vội vàng chạy vào.
- Băng! Hạ Băng sao mày thành ra nông nỗi này.
- Hay là đưa Hạ Băng đến nhà anh Huy đi, ở đó ah Huy có bac sĩ riêng sẽ tốt cho nó hơn. - Chio nói.
- Được đấy. - Thế Huy.
Thế Huy bế xốc nó ra xe và phóng thẳng xe về nhà mình. Nhà Thế Huy được xây theo kiến trúc châu Âu rất tráng lệ, khuôn viên nhà Thế Huy rất rộng. Thế Huy bế nó lên phòng, 5 người còn lại cũng chạy theo lên. Lúc lên Vĩnh Kỳ không quên dặn người làm là gọi bác sĩ đến.
10p sau.
- Bác sĩ. Cô ấy có sau không - Trung Hiếu.
- Cô ấy không sau nhưng đừng để cô ấy uống rượu và bị kích động nữa.
- Cảm ơn, ông có thể về. - Thế Huy
Jen, Chio và Hy ngồi bên cạnh giường của nó mà thở dài.
- Tội nghiệp Băng quá. - Jen nói.
- Chắc em ấy sock lắm. - Trung Hiếu
- Haizz... - Chio thở dài.
"Còn hát còn múa còn ca...hút cần và hút shisha... còn bay còn chưa tỉnh[đêm tàn]"
Chuông điện thoại Trung Hiếu lại vang lên.
- Alo.
"Đến khu đường vắng ở đường yy giúp tao, tao gặp chút rắc rối nên không thể cử động và lái xe được"
- Hả? Mày bị làm sao?
"tút...tút...tút..."
- Alo.. alo
Trung Hiếu nhận được cuộc gọi của hắn thì hơi hoảng.
- Có chuyện gì vậy chồng? - Jen hỏi.
- Thằng Thiên gặp chuyện gì rồi nó nhờ anh đến đón.
- Để tao với Hy đi cho. - Vĩnh Kỳ.
- Ok, nhờ mày vậy. Thằng Thiên ở đường vắng YY đó.
Hắn đang ngồi trên xe gục đầu vào vô lăng, chiếc áo trắng của hắn đã nhuốm đỏ. Trên lưng hắn lãnh trọn 1 nhát chém.
*Tua lại thời gian*
Hắn uống cạn gần 10 chai rượu rồi bước ra đi về. Xe hắn đang phóng nhanh trên đường thì bị 1 đám choi choi khoảng 30 tên chặn lại.
Hắn loạng choạng bước ra xe.
- Muốn gì? - Hắn tựa lưng vào xe.
- Muốn lấy mạng mày. Ai bảo lúc nãy mày giành phòng bar của tụi tao. - Tên cầm đầu lên tiếng.
- À thì là làm đám trẻ trâu tụi bây. - Hắn nhếch mép.
- Mày nói ai trẻ trâu hả? Hôm nay mày tới số rồi.
- Tao đang bực. Tụi bây coi như là bao cát cho tao trút giận vậy. - Hắn nhếch môi và rút súng ra.
1 chọi 30 đối với người khác thì là quá sức nhưng với hắn thì không thành vấn đề. Nhưng hôm nay hắn đã uống gần 10 chai rượu nên cũng hơi bị đuối sức.
Hắn lao vào 30 tên đó. 30 tên đó tên nào cũng cần gậy, côn vào dao. Cả đám tấn công hắn tới tấp nhưng hắn né từng đòn rất điệu nghệ.
*Pằng...Pằng...Pằng...*
Tiếng súng của hắn vang lên. Gần 15 tên quỵ xuống.
*Cạch...Cạch...*
Súng của hắn hết đạn.
Hắn cười đểu 1 cái rồi vứt súng và đánh tay không với tụi kia. Từng đòn hiểm hóc của hắn tung ra là 1 tên lìa đời. Cả đám gần như nằm hết trên đất mẹ. Bỗng từ phía sau hắn 1 tên lao tới.
*Xoạt*
1 tên chém vào lưng hắn. Hắn quay lại tung 1 cước khiến cho tên đó ngã ngửa ra sau và ૮ɦếƭ ngay lập tức. Mùi máu tanh xộc lên mũi hắn. 30 cái xác nằm la liệt trên nền đất. Dám đối đầu với hắn cũng đồng nghĩa là đối đầu với tử thần.
*Trở về Hiện Tại*
Vĩnh Kỳ và Hy đến thấy hắn như vậy hết sức lo lắng. Cả 2 vội vã đưa hắn về nhà.
Lúc này đã 3 giờ sáng Tuệ Nhi không thấy hắn về nên vô cùng lo lắng. Vĩnh Kỳ và Hy đỡ hắn vào nhà. Tuệ Nhi thấy hắn như vậy hết sức lo lắng. Cô ta chạy lại.
- Hạo Thiên có sau không?
- Gọi bác sĩ giùm được không? - Hy lạnh lùng.
Được, để tôi gọi. - Tuệ Nhi.
Vĩnh Kỳ và Hy đỡ hắn lên phòng.
Bác sĩ đến khám và băng bó cho hắn.
- Anh 2 tôi có sau không bác sĩ. - Hy lo lắng.
- Tạm thời thì không sao nhưng không được để cho thiếu gia cử động nhiều, nếu cử động nhiều thì sẽ ảnh hưởng xấu đến vết thương.
- Cảm ơn bác sĩ.
Vĩnh Kỳ và Hy ngồi phịch xuống ghế sô fa bên cạnh giường của hắn.
Tuệ Nhi từ ngoài vào khóc lóc.
- anh Thiên, Anh có sau không? Em lo cho anh lắm đó, anh không được có gì đấy.
- Cô im giùm cái đi, anh ấy cần nghĩ ngơi. - Hy nhíu mày.
Tuệ Nhi lắm lấy tay hắn.
Hắn đang mơ màng. Cảm nhận có hơi ấm từ tay cứ nghĩ người đó là nó.
- Hạ Băng! Anh yêu em. anh xin lỗi em vì mọi chuyện, tất cả là do anh sai.
Hắn mơ màng thốt ra làm Tuệ Nhi đứng hình.
Vĩnh Kỳ và Hy nghe hắn nói vậy nhìn nhau cười.
Tuệ Nhi tức tối trong lòng. Tại sao đến nước này mà hắn vẫn nghĩ đến nó mà không đếm xỉa đến mình. Chả lẽ bản thân Tuệ Nhi chẳng có chỗ đứng gì trong tim hắn sao.
*Ta gặp nhau 1 chiều thu tháng 10 vì nụ cười ấy cho em nhớ mong từng ngày...[Say You Do - Tiên Tiên]
Chuông điện thoại Hy vang lên.
- Alo
"Hy. Tao Chio này mày lấy cái máy Canon trên bàn trong phòng anh 2 mày giùm tao. Rồi đem về phòng bỏ vào vali tao giùm nha"
- Ok
"Ừ mà Hạo Thiên sao rồi"
- Anh ấy bị người ta chém 1 nhát ngay lưng
"Cái gì? Rồi anh ấy có sao không?"
- Anh tao không sao đâu, ọi bác sĩ đến khám rồi.
" Ờ vậy thôi nha. Chăm sóc Hạo Thiên cho tốt vào tụi tao sẽ lo cho Hạ Băng, bye"
- Ờ Bye.
------------------------2 tuần sau-----------------------
Do không yên tâm về nó nên Jen và Chio đã dọn sang nhà nó để canh chừng nó. Trung Hiếu và Thế Huy thì về nhà của mình để ở riêng. Vĩnh Kỳ và Hy ở nhà hắn vì hắn chưa khỏe và để canh chừng Tuệ Nhi.
Nó thì vẫn chưa hết sock. Nó cứ thẫn thờ như người mất hồn, mặc dù Jen và Chio lúc nào cũng cố gắng làm cho nó vui nhưng dường như từ hôm sinh nhật đến giờ nó chưa hề nở 1 nụ cười. Nó chỉ ở trong nhà và tách biệt với thế giới bên ngoài. Nó thật sự đã tổn thương. Nó yêu hắn rất nhiều nhưng nó không thể tha thứ cho hắn. Nó biết hắn bị thương nhưng nó muốn đến thăm hắn và chăm sóc hắn nhưng nó sợ mình là người thừa, nó sợ thấy cảnh hắn và Tuệ Nhi 1 lần nữa. Nó sợ mình không kìm chế được cảm xúc của bản thân mình.
Còn hắn, Vết thương của hắn chưa lành hẳn, chỉ cần cử động mạnh là sẽ động đến vết thương. Hắn cũng như nó, cũng rất đau khổ, hắn thật sự chả nhớ mình đã làm gì đêm hôm đó. Hắn cảm thấy mình rất là có lỗi với nó. Hắn buồn vì nó không đến thăm mình nhưng cũng phải thôi, hắn đã làm nó tổn thương quá nhiều. Nếu bây giờ nó đến thăm hắn thì hắn cũng chả biết phải làm như thế nào. Tươi cười nói chuyện với nó ư? Chắc chắn không được. Ôm nó vào lòng và nói rằng mình không có cố ý, đó chỉ là 1 sự cố ư? Liệu nó có tin không? Tâm trí hắn rối bời. Đã hơn 2 tuần không gặp hắn nhớ nó rất nhiều nhưng hắn không dám gọi hay nhắn tin cho nó vì hắn sợ sẽ dấy lên đau khổ trong nó. Hắn đành nhìn những bức ảnh của nó mà thôi. Trong 2 tuần đó Tuệ Nhi tiếp cận hắn rất nhiều lần. Nào đem vô cho hắn thuốc bổ, đồ ăn, vân vân và mây mây. Nhưng đều bị hắn lạnh nhạt.
Tuệ Nhi vào phòng hắn không quá 5 phút thì đã bị hắn đuổi ra. Tuệ Nhi tức tối lắm nhưng vẫn lì không chịu buông tha hắn. Cả 6 người còn lại thì cũng mất ăn mất ngủ vì chuyện của hắn và nó.
__________________________________________________________________________
Hôm nay là chủ nhật.
Jen và Chio đang ngồi dưới phòng khách. Nó từ trên lầu đi xuống. Nó mặt áo thun trắng quần jogger cùng với đôi giày bata.
- Ê Băng đi đâu vậy. - Jen hỏi.
- Đi dạo. - Nó cộc lốc.
- Để tụi này đi chung nha. - Chio cười.
- Không cần. Mình đi 1 mình được. - Nó nói rồi bước ra ngoài.
Jen và Chio ngồi trong nhà mà khó hiểu.
- Sao tự nhiên con Băng lại ra ngoài. - Jen hỏi.
- Thôi kệ đi, nó như vậy thì tốt thôi.
- Ờ. Cũng mong là nó hết buồn.
Nó ra ngoài lang thang. Nó không biết mình đi đâu nữa. Nó cứ đi 1 cách vô thức. Nó lang thang hết nơi này đến nơi khác. Nó nhớ hắn, nó thật sự rất nhớ hắn. Nếu như bây giờ hắn xin lỗi thì nó chắc chắn sẽ tha thứ. Ai bảo nó yêu hắn quá nhiều chi. Nó đi, cứ đi. Nó giật mình nhận ra rằng mình đang đứng trước nhà hắn. Tại sao nó lại ở đây? Có phải vì tiếng gọi trái tim của nó chăng.
Hắn trên phòng, hắn cảm thấy ngột ngạt. Hắn tiến lại phía rèm cửa và vén rèm lên. Từng tia nắng soi rọi vào phòng hắn làm căn phòng sáng bừng. Hắn nhìn xuống phía dưới thấy nó đang đứng trước cổng. Hắn hết sức ngạc nhiên và cố chạy xuống. Hắn cố chạy ra nhanh nhất có thể, hắn sợ nó lại biến mất khỏi hắn 1 lần nữa.
Nó quay lưng cất bước đi thì hắn từ trong nhà lao ra ôm lấy nó.
- Hạ Băng.
Nó sững người, nước mắt nó chực chờ tuôn rơi, nó đã dặn lòng không được khóc mà nước mắt cứ trào ra.
- Hạ Băng! Anh xin lỗi em.
- Buông tôi ra đi.
- Anh không buông.
- Buông ra.
- Anh xin lỗi em mà. Anh biết là mình sai, nhưng anh thật sự không muốn như vậy. Người anh yêu là em không phải cô ta. Anh rất hối hận. Anh đã làm em tổn thương. Anh xin lỗi. Em muốn phạt anh sau cũng được. - Hắn tuôn 1 tràng.
Nó sững người, nó cảm thấy vui vui trong lòng, cảm giác đau khổ trong nó dường như tan biến.
- Đồ đáng ghét. Anh biết em buồn như thế nào không? Lần này em tha. Nếu làm em buồn khóc lần nữa thì anh coi chừng... ưm...ưm
Nó đang nói thì hắn nhân cơ hội đó phủ môi mình lên môi nó. Trong tim cả 2 đang cảm nhận vị ngọt. Lưỡi của nó và hắn đang nhảy múa trong khoang miệng cả 2. Cả 2 đang đắm chìm trong biển tình.
Trên tầng 2, có 1 con người đang trừng mắt nhìn cả 2. Tay nắm chặt thành nắm đấm. Môi cắn chặt lại với nhau. Trong đầu dấy lên 1 ngọn lửa hận thù. Cô ta chính là Tuệ Nhi. Cô ta tức tối bỏ vào phòng và buông rèm cửa xuống.
Ở 1 góc trong vườn nhà hắn.
- Anh anh chụp lẹ đi. Góc này đẹp nè, đừng bỏ lỡ.
- Từ từ đi, anh đang cố chụp nè.
- Chụp nhanh đi, họ nghĩ kiss bây giờ.
- Anh biết rồi nãy giờ chụp 1 đống rồi nè, toàn góc chụp đẹp.
- Lần này họ ૮ɦếƭ.
- Đúng vậy hố hố công nhận anh chụp hình đẹp hố hố
Vâng. Cặp đôi đó không ai khác chính là cặp đôi trời đánh Vĩnh Kỳ, Nhược Hy.
- Chồng post facebook lẹ. Mình đã đặt làm ảnh bìa của trang cá nhân tụi mình luôn.
- Ok vợ. Để chồng kêu mấy đứa ôn hoàng đặt chung cho vui nha.
- Chồng là nhất