Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng - Chương 15

Tác giả: HaHaoThien1

___________7H30\'______________
Khách mời đã đến gần hết. Đa số là bạn của hắn và nó. Cả bọn của hắn đang đứng nói chuyện rất vui vẻ.
Vườn nhà hắn được trang trí rất là đẹp. (Công sức của Jen và Hiếu mà). Bàn được sắp xếp rất hợp lí. Dòng chữ "HAPPY BIRTHDAYS HẠ BĂNG" được xếp bằng nến đã được thắp lên trông cực kì lung linh. Dây đèn màu được giăng khắp nơi trong vườn. Chỗ nào cũng đầy ắp bong bóng. Còn có tiếng nhạc du dương từ dàn loa hiện đại bật nhất hiện nay.
Từ cổng Tuệ Nhi bước vào, hôm nay nhỏ mặt chiếc váy ngắn màu hồng phấn trông rất dễ thương, tay cầm hộp quà lớn trên môi vẽ 1 nụ cười có thể cho là thân thiện. (Giả tạo thì có). Tuệ Nhi cất bước đến gần nó.
- Hạ Băng! Mình xin lỗi vì đến trễ! Tại kẹt xe quá. Đây là quà mình tặng bạn. Chúc bạn sinh nhật vui vẻ. Ngày nào cũng như hôm nay nha. - Tuệ Nhi thân thiện và nhấn mạnh câu cuối (CÓ hàm ý đấy ạ).
- Cảm ơn nha. - Nó nhận phần quà của Tuệ Nhi và đặt lên bàn.
Tuệ Nhi cầm trên tay ly rượu vang đỏ từ phục vụ.
- Nào mình cùng nâng ly chúc mừng sinh nhật Hạ Băng nha. - Tuệ Nhi cười nói.
Cả đám bọn hắn tuy không ưa gì Tuệ Nhi nhưng cũng nâng ly vì sợ nó mất mặt.
Đồng Hồ Điểm 8h
Hắn kéo cả 7 người còn lại lên sân khấu.
- Xin chào tất cả các bạn! Cảm ơn các bạn đã đến dự buổi tiệc sinh nhật của Hạ Băng. Các bạn hãy vui chơi thỏa thích nhé. Và bây giờ chúng ta cùng nâng ly chúc mừng sinh nhật cho Hạ Băng 1 lần nữa. - Vĩnh Kỳ đảm nhiệm vai trò MC.
Tất cả mọi người nâng ly và đồng thanh.
"HAPPY BIRTHDAYS HẠ BĂNG"
Cả đám 6 người còn lại đều tặng quà cho nó rồi. Đến lượt hắn, hắn tặng nó 1 cái hộp quà nhỏ.
- Quà bất ngờ của mày đấy hả? - Thế Huy nhíu mày.
- Gì mà nhỏ xíu vậy? - Hy hỏi.
- Từ từ đi rồi biết. - Hắn cười rồi quay sang nó. - Em mở đi.
Nó từ từ mở phần quà của hắn. Trong đó là 1 chiếc chìa khóa xe.
Nó hơi ngạc nhiên. Cả 6 người còn lại ồ 1 tiếng. Nó chợt nhớ đến chiếc Lamborghini Aventador của hắn hồi sáng.
- Anh tặng em chiếc xe hồi sáng hả? - Nó ngu ngơ.
- Đúng vậy! Chiếc xe hồi sáng bây giờ là của em. - Hắn nhìn nó cười cười.
- Thôi! EM qua cắt bánh kem đi. - Trung Hiếu.
Nó bước lại cái bánh kem 3 tầng và cắt ra 1 miếng nhỏ.
Trong lúc nó không chú ý hắn quẹt tay và bánh kem và chét lên mặt nó. Tụi còn lại cũng thừa cơ hội đó chét bấy bá lên mặt nó. Tuệ Nhi cũng vậy. Tuệ Nhi lấy 1 mảng bánh kem lớn chét lên đầy mặt nó.
Cả đám ai cũng bánh kem đầy mặt nhưng chỉ có Hắn và Tuệ Nhi là không bị.
Cả 7 người tụi nó đi tìm chỗ lau mặt.
Tuệ Nhi lại chỗ của phục vụ lấy 2 ly rượu. Đặt 2 ly rượu xuống 1 bàn gần đó rồi lấy từ ví ra 1 gói bột màu trắng đổ vào ly rượu bên tay phải rồi lắc đều cho bột tan đều ra. Mọi chuyện của nhỏ đã bị Jen thu vào tầm mắt. Jen có chút nghi hoặc nhưng cũng bỏ qua không chú ý đến Tuệ Nhi.
Tuệ Nho bưng 2 ly rượu lại chỗ của hắn. Hắn đang ngồi 1 mình tại cái bàn gần hòn non bộ.
- Mời anh! - Tuệ Nhi đưa ly rượu trước mặt hắn.
- Hắn theo phép lịch sự cầm lấy ly rượu.
- Anh cho em xin lỗi chuyện hôm trước nha! - Tuệ Nhi nhỏ nhẹ.
- Ừ. - Hắn lạnh nhạt.
- Đừng giận em nha. - Tuệ Nhi ngọt ngào.
- Tôi không rảnh để giận. - Hắn nhìn Tuệ Nhi.
- Vậy thì anh uống với em 1 ly nha. - Tuệ Nhi nâng ly lên.
Hắn nâng ly, uống 1 hơi hết sạch ly rượu. Tuệ Nhi thấy vậy nở 1 nụ cười nham hiểm. Hắn đặt ly rượu xuống bàn và bước đến bàn của nó.
- Bữa nay em vui chứ! - Hắn nhìn nó cười.
- Em rất vui. - Nó cười tươi.
- À... mà mọi người lúc nãy em thấy Tuệ ... - Jen định nói gì đó.
- Cô chủ! Có người đến tìm cô. - - 1 tên bảo vệ nói cắt ngang lời củ Jen.
- À được rồi! Tôi biết rồi. - Nó cười. 1 cái rồi bước ra.
Hắn ngồi trên ghế đầu óc hơi choáng. Nhìn 1 mà ra 3. Hắn cảm thấy mình không ổn.
- Tao hơi mệt. Tao vào trong trước nha. - Hắn nói rồi đứng dậy.
- Mày có sao không? - Thế Huy lo lắng.
- Anh không khỏe hả? Có cần gọi bác sĩ riêng không? - Hy quan tâm.
- Không sao đâu. Lên nghĩ xíu thôi. Chắc tại uống hơi nhiều. - Hắn gượng cười rồi bỏ vào trong
Tuệ Nhi đứng từ xa cười 1 cái rồi lẳng lặng đi theo sao hắn. Hắn loạng choạng đi không vững. Hắn cố gắng lê lên phòng. Hắn cảm thấy rất khó chịu. Hắn chả biết được là Tuệ Nhi đang đi theo sao mình. Đến trước cửa phòng mình hắn dựa lưng vào tường cố gắng mở cửa bước vào.
*RẦM*
Hắn vừa bước vào đã té ngã xuống sàn gỗ. Hắn đang mê man chả biết chuyện gì.
Tuệ Nhi từ từ bước vào phòng và đóng cửa lại nhưng không khóa chốt (có ý đồ ==")
- Hạo Thiên đâu? - Nói trở lại và ngồi xuống bàn.
- Thằng Thiên nó nói hơi mệt nên vào trong rồi. - Vĩnh Kỳ.
- À mà nãy ai kiếm em vậy? - Thế Huy hỏi.
- Là Thiên Tuệ, cô ấy đến gửi quà cho em và nói 2 thằng anh họ của em sắp về thăm em. - Nó cười. (nhân vật Thiên Tuệ và 2 thằng anh họ sẽ giới thiệu sao).
- Anh ấy gần về rồi hả? - Trung Hiếu hào hứng.
- Đúng vậy! Mà chưa biết khi nào thôi. - Nó cười.
- Ủa nãy giờ đang nói về ai vậy. - Chio hỏi.
- Là anh họ tao. Nào mấy ổng về tao giới thiệu cho mày 1 anh. - Nó nhìn Chio cười.
----------------------------------------------------------------
Khách mời cũng đã về gần hết.
- Ê lát đem quà qua phòng tao mở đi Băng. - Hy gợi ý.
- Được được đấy. - Nó tán thành.
- À mà mày đem ly nước cam lên cho Hạo Thiên đi, tao nghĩ như vậy sẽ tốt cho Hạo Thiên hơn. - Jen nói.
- À quên nữa. - Jen quay sang nhìn 3 người con trai còn lại.
- Hôm nay 4 nữ tụi em sẽ ngủ chung 1 phòng. Tụi anh ngủ ở phòng Hạo Thiên đi nha. - Jen cười.
Trung Hiếu và Vĩnh Kỳ mặt méo xệch.
----------------------------------------------------------------
Tiệc tàn - Khách về hết
Thế Huy ra lệnh cho người hầu dọn dẹp.
Cả 7 người bước vào trong nhà. Nó chạy tọt vào bếp lấy 1 ly nước cam cho hắn.
Thế Huy, Vĩnh Kỳ, Trung Hiếu ngòi ở phòng khách xem phim.
Nó phi thẳng lên lầu, theo sau nó là Hy, Jen và Chio. Cả 3 đi theo nó để bê quà qua phòng của Hy. Cả 3 cô nàng đi phía sau nó cười nói vui vẻ.
*Cạch*
Nó mở của phòng toan bước vào, trên môi nó lúc này còn vẽ 1 nụ cười tươi tắn.
*Xoảng*
Ly nước cam trên tay nó vô thức rơi xuống sàn. Nó khuỵ ngồi bệt trên nền đất. Nó nhìn trân trân vào cái cảnh trước mắt mình. Nó lấy tay bụm miệng lại để khỏi bật ra tiếng hét. Mắt nó phủ lên 1 lớp sương mờ dày đặt.
1 giọt
2 giọt
3 giọt
Nước mắt nó rơi xuống 1 cách vô thức. Ngay lúc đó tim nó đau thắt lại, nó chả biết phải làm gì. Nó không tin được cảnh tượng trước mắt mình.
Nó đứng dậy quay đi và chạy xuống dưới nhà. 3 chằng trai nghe có tiếng đỗ vỡ thì cũng chạy lên xem. Vừa chạy đến cầu thăng thì gặp nó chạy xuống với khuôn mặt thất thần. Nó chạy ra cổng mở cổng và chạy đi trong đêm. Thế Huy thấy vậy chạy theo. 2 chàng trai còn lại chạy vọt lên lầu xem chuyện gì đang xảy ra.
Hy, Jen và Chio thấy biểu hiện của nó không biết chuyện gì xảy ra nên bước vào phòng của hắn.
Đập vào mắt cả 3 nhỏ lúc này là cảnh hắn và Tuệ Nhi đang trên giường với tình trạng không mảnh vải che thân. Quần áo của cả 2 thì vương vãi khắp sàn nhà. Cả 3 nhỏ rất sốc. Cả 3 hiểu được rằng nó đã đau khổ như thế. Ai mà thấy người mình yêu lên giường với người con gái khác lại không đau.
-HÀ HẠO THIÊN! ANH ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY? - Hy hét lên.
Vĩnh Kỳ và Trung Hiếu vừa bước vào thấy cảnh đó cũng khá bàng hoàng.
Hắn và Tuệ Nhi bị tiếng hét của Nhược Hy làm tỉnh giấc.
- Á Á Á Á Á......... - Tuệ Nhi hét toáng lên mắt mũi nhỏ tèm nhem nước mắt.
- Chuyện này là sao? - Hắn ngỡ ngàng trước sự việc, đầu hắn thì đau như 乃úa bổ.
- Hic...hic...tại sao vậy...hic...hic...Em đã không chịu...hic...mà anh vẫn ép em...hic...hic... - Tuệ Nhi thút thít.
- Cô nói cái quái gì đấy. - Hắn cáu.
- Cho mày 15p. 15p sau xuống phòng khách gặp tụi tao. - Trung Hiếu nói. Cả 5 người bước xuống phòng khách, vẻ mặt của cả 5 người thì rất là tức giận. Tức vì hắn đã làm tổn thương nó, tức vì tại sao hắn lại đối xử với nó như vậy ngay ngày sinh nhật của nó. Trong lòng ai cũng có 1 suy nghĩ riêng.
Hắn lườm Tuệ Nhi 1 cái rồi vớ lấy cái khăn bên cạnh rồi bước vào nhà tắm. Đợi hắn vào nhà tắm Tuệ Nhi ngồi ở ngoài nở 1 nụ cười mãn nguyện.
Trong Nhà Tắm.
Nước từ vòi hoa sen xối thẳng vào mặt hắn. Đầu óc của hắn rối bời.
- Mình đang làm cái quái gì vậy. Mình đã tổn thương cô ấy 1 lần nữa sau. Tại sao mình có thể làm như vậy. Mình thật sự không nhớ gì hết. Tại sao vậy chứ. Mình đã làm gì cũng không nhớ nữa.
Hắn tức quá đánh mạnh tay vào tường.
______________________________________________________
Nó chạy ra khỏi nhà hắn và lang thang trong đêm. Gió thổi vào người nó lạnh tê tái. Nó run bần bật. Thế Huy chạy theo ngay sau nó. Nó cứ thẫn thờ đi. Nước mắt vẫn cứ rơi. Bộ váy màu đỏ mỏng manh chẳng che chở được gì cho nó. Thế Huy đã nhận được điện thoại của Vĩnh Kỳ và biết hết mọi chuyện. Thế Huy bên cạnh nó nhẹ nhàng nói.
- Em ổn không?
"..." Nó im lặng.
- Biết đâu đó chỉ là hiểu lầm thì sao.
"..." Nó vẫn im lặng.
Thế Huy thấy vậy cũng không nói nữa. Cả 2 tiếp tục đi trên con đường thẳng tắp. Gió lạnh thổi nhẹ nhàng. Từng đợt, từng đợt gió phả vào người của nó và Thế Huy. Màn đêm bao trùm lên cả 2 con người đang đi.
- Tại sao? - Nó cất giọng.
Lúc này nước mắt của nó cũng không rơi nữa. Son phấn trên mặt của nó đã bị lem vì nước mắt.
- Ý em là... - Thế Huy tỏ vẻ khó hiểu.
- Tại sao Hạo Thiên lại phản bội em chứ. - Nó cười nhạt.
- Chưa chắc là Hạo Thiên như vậy. Có thể có hiểu lầm. - Thế Huy ôn tồn.
- Chả lẽ ngủ với người con gái khác là hiểu lầm. Chả lẽ như vậy là không có gì? Em làm gì mà bị đối xử như vậy chứ? Em yêu anh ấy rất nhiều nhưng tại sao chỉ nhận lại được đau buồn. Tại sao chứ? Anh nói em nghe đi. - Nó nhìn Thế Huy, nước mắt lại ứa ra không kiềm chế được.
Thế Huy nhìn nó lòng anh đau như cắt. Anh không thể kiềm lòng khi nhìn người con gái mình yêu rơi lệ. Nhưng anh phải làm sau chứ. Anh đâu thể ôm cô vào lòng an ủi cô. Lấy tư cách gì chứ? Lòng anh như có ngàn mũi dao đâm vào tim.
- Em...em.. đừng khóc nữa. Chuyện gì cũng có cách giải quyết thôi. - Thế Huy nhẹ nhàng. lau nước mắt trên mặt của nó.
Nó ôm chằm lấy Thế Huy. Thế Huy sững người nhưng cũng không đẩy nó ra.
- Em định ở... - Thế Huy gỡ tay nó ra khỏi người mình, và nói.
- Em sẽ về biệt thự của mình! Dù sao nơi đó cũng không dành cho em nữa rồi. - Nó cười nhạt.
- Được rồi để anh đưa em về. Con gái buổi tối đi 1 mình không nên đâu. - Thế Huy toan lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Nó hiểu Thế Huy định gọi lấy xe.
- Mình đi bộ đi anh. Nhà em cũng gần đây mà. - Nói rồi nó bước đi Thế Huy lẳng lặng đi bên cạnh.
_______________________________________________________
- Tại sao mày lại làm như vậy. - Trung Hiếu tức giận.
- Tao... - Hắn định biện hộ nhưng biết nói gì bây giờ, nói rằng hắn không biết xảy ra chuyện gì, nói rằng hắn không có ư? Ai chịu tin hắn hả?
- Mày có biết Hạ Băng sock lắm không? - Vĩnh Kỳ.
- Anh 2! Tại sao anh lại như vậy chứ. Hạ Băng đã bị anh làm tổ thương rất nhiều. - Hy tức giận.
- Hôm nay sinh nhật Hạ Băng đó anh. Anh cũng biết cách làm nó tổn thương quá đấy. - Chio cười nhạt.
- Mọi người.. đừng trách Hạo Thiên mà. - Tuệ Nhi nãy giờ thút thít giờ mới lên tiếng.
- Cô câm lại! Tại sao cô lại có mặt ở phòng Hạo Thiên lúc đó hả? - Jen trừng mắt.
- Tại ... tại ... anh ấy...nhắn tin bảo... tôi...tôi...lên phòng...anh ấy. - Tuệ Nhi run sợ.
- Cái gì? - 5 con người còn lại hét lên.
- Tôi bảo cô hồi nào chứ? - Hắn tức giận.
- Rõ ràng là anh nhắn tin bảo em mà... hic...hic...- Tuệ Nhi khóc, cô ta vừa khóc vừa lôi điện thoại ra.
- Đây mọi người xem đi. - Tuệ Nhi đưa điện thoại cho mọi người.
Cả đám truyền tay nhau cái điện thoại cuối cùng là đến hắn. Hắn hết sức ngỡ ngàng. Trong điện thoại có 1 tin nhắn với nội dung là.
"Tuệ Nhi! Em lên phòng anh nha. Anh có chuyện muốn nói với em."
Tin nhắn được gửi từ chính số điện thoại của hắn.
Hắn tức giận quăng điện thoại lên bàn nhưng không làm cái điện thoại hư. Có 5 cặp mắt hình viên đạn đang nhìn hắn.
Hắn ôm đầu cuối xuống. Hắn chả nhớ chuyện gì hết. Hắn đầu đau như 乃úa bổ.
- Hạ Băng đâu rồi? - Hắn ngẩng đầu lên hỏi.
- Lúc nãy em ấy chạy ra ngoài, Thế Huy đuổi theo rồi. - Vĩnh Kỳ.
- Cái gì? Hạ Băng ra ngoài ư. Tao phải đi tìm cô ấy. - Hắn hốt hoảng toan đứng dậy.
- Mày ngồi xuống! Bây giờ cô ấy không muốn gặp mày đâu. - Trung Hiếu.
Hắn ném người xuống ghế sô fa lại.
- Còn...còn em... Anh tính sao. - Tuệ Nhi ấp úng hỏi hắn.
- Hừ... - Hy thở dài 1 tiếng rồi dựa lưng vào thành ghế sô fa.
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm, sau này cô cần bao nhiêu tiền cứ nói. tôi cho. - Hắn
- Em không cần tiền. - Tuệ Nhi nói.
- Chứ cô muốn cái gì? - Chio tức giận.
Tuệ Nhi cuối mặt xuống.
Không gian yên tĩnh bao trùm lên căn biệt thự của hắn, mới mấy tiếng trước còn vui vẻ rôm rả vậy mà bây giờ lại ãm đạm như vậy.
"Còn hát còn múa còn ca... Hút cần và hút shisha...Còn bay còn chưa tỉnh...Công việc để mai tính...tao muốn mình uống thêm... bởi vì chưa hết đêm...[Đêm tàn]\'
Nhạc chuông điện thoại của Trung Hiếu vang lên. Trung Hiếu bắt máy và mở loa ngoài.
- Alo.
"Nói với mọi người tao đưa Hạ Băng về nhà cô ấy rồi, không cần lo, À ,à tao về nhà tao luôn, tao cũng không ở nhà thằng Thiên được nữa rồi."
- Rồi, ok lát tụi tao qua nhà Hạ Băng mày cũng qua nha.
"Ok"
Nói rồi Trung Hiếu cúp máy
- Tao đi với. - Hắn đứng dậy.
- Mày ở nhà. Mày nên cho Hạ Băng 1 khoảng thời gian để suy nghĩ đi. - Vĩnh Kỳ.
Nói rồi cả 5 người bước ra xe của Vĩnh Kỳ phóng thẳng đến nhà nó.
- Anh Thiên. Em ở nhà anh được không? - Tuệ Nhi.
- Tùy cô. - Hắn chả thèm nhìn mặt nhỏ.
Tuệ Nhi cười thầm.
- Cô ở phòng dành cho khách. Cách xa phòng của tôi ra. - Hắn nói rồi lên lầu.
Tuệ Nhi cười cười rồi lên lầu.
Hắn vào phòng thay 1 cái áo thun trắng với quần jeans mài. Hắn xuống gara lấy chiếc Mercedes phóng thẳng đến bar. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc