Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng - Chương 12

Tác giả: HaHaoThien1

Lều của hắn là dựng nhanh nhất và rất đẹp.
- Thông báo! Nhóm nào dựng xong lều thì đi tìm nguyên liệu nấu ăn. Tìm được thì về lều nấu ăn. 2 tiếng sau sẽ có giáo viên đến từng lều chấm điểm lều và thức ăn. Lều nào thắng sẽ có phần thưởng riêng. - Cô Hiệu Phó nói lớn trong loa.
- Phải đi tìm thức ăn sao? - Vĩnh Kỳ ngạc nhiên.
- Rồi phải nấu nữa. - Trung Hiếu.
- Đi tìm thức ăn trước đi! Rồi vè em và Băng sẽ nấu cho. - Hy cười.
- Rồi Ok, đi tìm thức ăn. - Hắn
Cả đám đi vào rừng.
Đến khe suối thì Trung Hiếu thấy 1 thùng xốp đặt giữa suối. Cậu ta xoăn quần lội ra suối bê thùng xốp vào. Mở thùng ra cả đám ngạc nhiên vì trong đó nào là tôm, mực, ghẹ, thịt bò, cá hồi, trứng...
- Hay quá Hiếu ơi. - Vĩnh Kỳ khen.
- Tao không ngờ mày nha. - Thế Huy.
- Thôi! Lấy hết đi, rồi đi tìm tiếp. Không lẽ ăn nhiêu đây không? - Hắn.
Cả đám đi tiếp thì gặp 1 bà cô. Bên cạnh cô ấy là một đống chén, dĩa, nồi, xoong, chảo, dao, muỗng nĩa,...
- Tụi em lấy được chứ cô? - Hy hỏi.
- Muốn lấy thì tụi em phải trả lời 1 câu hỏi. - Bà cô tươi cười.
- Vậy cô hỏi đi. - Vĩnh Kỳ.
- Có 1 cây lê! Trên cây có 2 cành, 1 cành có 2 nhánh, 1 nhánh có 2 lá, 1 lá có 2 hoa, 1 hoa có 2 quả. Hỏi trên cây có bao nhiêu quả lựu. - bà cô ra câu hỏi và cười.
- Trên cây không có quả lựu nào hết. - Nó trả lời.
- Đúng! Bây giờ các em có thể lấy đồ mà các em cần thiết. Cả nhóm hắn lấy xoong, nồi, chén, dĩa, bát, đũa, muỗng, dao,... lấy hơn 1/2 đống đồ ở đó khiến bà cô trợn tròn mắt.
Cả 6 tiếp tục đi tìm thêm nguyên liệu, trên đường đi, Hy hỏi nó.
- Ê, Băng sao mày biết là trên cây không có quả nào vậy. - Hy tò mò.
- Sao mày ngu quá vậy? - Nó cười.
- Không biết thì tao hỏi thôi.
- Bà cô nói cây lê mà hỏi là trái lựu. Em nghĩ thử coi cây lê nào mọc ra lựu không? - Thế Huy cười.
- Ờ há! Sao mình không nghĩ ra. - Hy ngớ người.
Cả đám cười rần rần.
Sau 30p tụi hắn về lều với đầy đủ thịt, cá, rau củ, gia vị, nồi chảo. Các nhóm khác thì thiếu đồ tá lả. Lấy tốt nhất chỉ là thịt heo và trứng thôi vì tụi hắn đã lấy nguyên thùng rồi còn gì. (dã man con vịt ^^)
Nó và Hy bắt tay vào nấu.
Sau 30p, đánh lộn với nồi chảo nó và Hy đã làm xong 3 món ăn trông cực kì thích mắt và thơm cực kì.
Các thầy cô đi chấm điểm từng lều và khen lều nó hết lời.
Kết quả cuối cùng lều hắn đạt số điểm tuyệt đối. Và lều hắn được trường phát cho 2 tấm nệm.
- Yeahh! Tưởng bữa nay phải ngủ dưới đất chứ. - Vĩnh Kỳ cười.
- Sướng qua đi. - Hy cười ngã mình lên tấm nệm
- Tất cả các em chú ý! Kể từ giờ các em sinh hoạt tự do. Chú ý không nên lên núi một mình vì như vậy sẽ rất nguy hiểm. - Thầy HT thông báo qua loa.
- Tới lúc hành động rồi đó. - Tuệ Nhi cười ma mị
- Lần này nhất định đã thành công. - Thùy Linh cười nham hiểm.
Hắn, Hy, Vĩnh Kỳ và Trung Hiếu ngồi ở 1 gốc cây nơi có cái bàn đá ngồi nói chuyện. Thế Huy ra suối rửa chân, còn nó thì ở trong lều nghịch điện thoại.
*Ting*
Điện thoại nó báo có tin nhắn, nó mở ra coi. Nội dung tin nhắn là
"Hạ Băng! Em ra sau suối giúp anh với! Anh bị té trật chân rồi. Em đi một mình thôi. Số này anh mới mua, Thế Huy"
Cùng lúc đó Thế Huy cũng nhận được 1 tin nhắn.
"Anh Huy! Em bị té trật chân ở sau suối. Anh đến giúp em với, anh đi một mình thôi. Đây là số mới của em. Hạ Băng"
Nó thấy tin nhắn vậy vội vã chạy ra sau suối. Thế Huy cũng thế, Thế Huy đọc xong tin nhắn cũng xám mặt vội vàng chạy ra sau suối.
___________Ở Nơi Nào Đó________________
- Mày làm vậy liệu có ổn không Nhi? - Thùy Linh.
- Không sao. Để có được Hạo Thiên tao làm gì cũng được. - Tuệ Nhi.
- Vậy giờ tao ra suối để thực hiện bước 2. Mày bảo trọng. - Thùy Linh nói rồi đứng dậy đi.
Tuệ Nhi lúc này thì ướt sũng, chân bị xước 1 đường dài máu chảy ra rất nhiều.
Tuệ Nhi đi về phía tụi hắn ngồi, cô ta vừa đi vừa khóc.
Hắn, Trung Hiếu, Vĩnh Kỳ và Hy thấy Tuệ Nhi như vậy thì hơi ngạc nhiên. Tuệ Nhi vừa đến thì cất giọng.
- Hic...hic...anh...anh...Thiên...hic.
- Có chuyện gì? - Hắn chau mày.
- Em...em... thấy Hạ Băng và Thế Huy ôm nhau nói chuyện thân mật với nhau ở sau suối...hic... - Tuệ Nhi vừa khóc vừa nói.
- Cái gì? - Hy và Vĩnh Kỳ ngạc nhiên.
- Vậy bộ dạng này là sao? - Trung Hiếu nghi ngờ.
- Lúc đó, em lại hỏi Hạ Băng tại sao lại phải bội anh Thiên... hic... cái rồi cô ta nói là có yêu thương gì anh đâu mà phản bội chứ... rồi em... - Tuệ Nhi ngập ngừng.
- Nói tiếp đi. - Hắn nói.
- Em dọa sẽ nói cho anh biết cái Thế Huy nói là em có nói thì bọn anh cũng sẽ không tin em và sẽ nghe lời Thế Huy và Hạ Băng thôi và...và... - Tuệ Nhi ấp úng.
- Cô nói lẹ đi. - Nhược Hy bực.
- Và Hạ Băng đẩy em xuống suối, may mà em không sao. - Tuệ Nhi giả tội nghiệp.
- Tin được cô ta không? - Vĩnh Kỳ nghĩ ngờ.
- Không tin em thì ra sao suối xem thử đi, học còn ngoài đấy đó. - Tuệ Nhi nói tiếp.
- Vậy đi thôi. - Hắn đứng dậy bước đi.
Trong đầu hắn đang có 1 mớ hỗn độn.
"Không! Tuệ Nhi nói dối, em không thể như vậy được. Tôi tin em. Em không được phản bội tôi."
Thế Huy và nó gặp nhau ở sau suối.
- Ủa em/anh nói bị trật chân mà. - Cả 2 hỏi nhau.
- Không phải em nhắn tin bảo trật chân sao? - Thế Huy.
- Không! Mà anh cũng bảo là trật chân mà. - Nó hỏi.
- Anh bình thường mà. - Thế Huy vừa nói vừa lôi điện thoại ra đưa cho nó coi tin nhắn..
- Em cũng có 1 tin nhắn y như vậy này. - Nó cũng lôi điện thoại mình ra rồi đưa cho Thế Huy coi.
- Chắc chuyện này có người sắp đặt. - Thế Huy nhíu mày.
- Nhưng làm vậy có lợi ích gì và ai là người đứng sao chuyện này. - Nó hơi khó hiểu.
- Cho dù ai đứng sau cũng là người có ý đồ không tốt. - Thế Huy.
- Thôi giờ về lều đi. - Nó
Cả 2 quay ra định bước về thì ở đâu cát bụi bay lên mù mịt (Nhỏ Linh làm đó ạ). Thế Huy kịp nhắm mắt lại, còn nó thì lỡ bị bụi bay vào mắt. Thế Huy thấy vậy cuối xuống thổi bụi cho nó.
Cùng lúc đó tụi hắn vừa tới, đứng xa ở góc độ của hắn thì Thế Huy và nó giống như là đang hôn nhau.
Hắn thấy cảnh đó khuôn mặt vẫn lãnh đạm nhưng ánh mắt hằn lên 1 tia đỏ, tia đỏ của sự giận dữ. Hy, Vĩnh Kỳ và Trung Hiếu hết sức ngạc nhiên. Tuệ Nhi khẽ nhếch mép cười, Thùy Linh đứng ở bụi cây cười nham hiểm rồi nhanh chóng chuồn lẹ về lều.
Thế Huy thổi bụi cho nó xong thì định bước đi. Vừa lui lại thì bị mất thăng bằng và ngã xuống, theo quán tính thì nó ngã theo và đè lên Thế Huy. KHoảng cách của cả 2 lúc này rất gần.
Nhược Hy toan bước lại chỗ nó nhưng hắn níu tay Hy lại.
- Về lều.
- Nhưng mà. - Hy nhìn hắn.
- Đi về lều. - Hắn không đợi Hy nói hết và kéo Hy về lều.
Cả 5 người bước về lều. Tuệ Nhi thầm mừng vì kế hoạch đã thành công. Đang đi vài bước thì trong đầu Tuệ Nhi lóe lên 1 ý nghĩ. Nghĩ giả vờ quỵ xuống.
- Ây da! Đau quá. Anh Thiên em đi không nổi nữa. - Tuệ Nhi giả vờ khóc.
Hắn thấy vậy bế xốc Tuệ Nhi lên đi về lều. Nhược Hy, Vĩnh Kỳ và Trung Hiếu cảm thấy có gì uẩn khúc ở đây.
Hy hiểu con người của nó mà. Nó tuyệt đối không phải người như vậy.
Tuệ Nhi được hắn bế mừng ra mặt. Hắn thì đầu óc suy nghĩ ௱ôЛƓ lung, toàn là hình ảnh của Nó và Thế Huy.
Nó vội vã đứng dậy. Thế Huy cũng ngồi dậy phủi bụi trên người mình.
- Em xin lỗi anh. - Nó mặt đỏ như trái cà chua chín.
- Không sao đâu! Về lều đi trời chuyển mưa đen kịt rồi kìa. - Thế Huy vừa nói vừa chỉ tay lên trời.
Lúc này nó mới nhận ra là trời đang kéo mây đen. Nó có cảm giác bất an trong lòng.
Nó và Thế Huy cất bước về lều.
__________TẠI LỀU__________
Hắn đang ngồi trước lều suy nghĩ cái gì đấy. Tuệ Nhi và Thùy Linh đang ngồi cạnh hắn. Thùy Linh đang bôi thuốc cho Tuệ Nhi. Hy, Vĩnh Kỳ và Trung Hiếu đang đứng ở 1 gốc cây nói chuyện gì đó.
Thế Huy và nó vừa về đến thì nó cất giọng hỏi Hy.
- Ê Hy. Anh Thiên đâu. - Nó tươi cười.
- Anh...Anh ấy ở đằng lều kìa. - Hy ngập ngừng.
Nó bước lại lều kiếm hắn.
Thế Huy đứng lại nói chuyện với bộ 3(Hy, Vĩnh Kỳ và Trung Hiếu)
- Tại sao mày lại hôn Băng. - Vĩnh Kỳ.
- Tao á, Tao hôn cô ấy hồi nào? - Thế Huy ngạc nhiên.
- Lúc nãy ở sau suối đó. - Trung Hiếu nhíu mày.
- À! Hôn gì đâu mày ơi! Băng bị bụi bay vào mắt tao thổi ra giúp em ấy thôi. - Thế Huy cười.
- Thật không? - Vĩnh Kỳ.
- Tao có bao giờ nói dối bây chưa? - Thế Huy.
- Vậy anh với nhỏ Băng ra đấy làm gì? - Hy hỏi.
- Anh với Băng nhận được tin nhắn bảo ra đấy có chuyện. Nhưng ra xong chả thấy chuyện gì hết. Anh nghĩ là chắc có người sắp đặt. - Thế Huy vừa nói vừa đưa điện thoại cho Hy xem tin nhắn.
Bộ 3 xem xong tin nhắn nhìn nhau.
- Hình như chuyện này có vấn đề. - Trung Hiếu nói.
- Là sao? - Thế Huy khó hiểu.
- Là vầy nè... bla...bla... - Hy kể hết mọi chuyện cho Thế Huy nghe.
Kể xong cả 4 người bước lại lều để tìm hắn và nó.
Nó bước đến gần lều thì thấy hắn ngồi cạnh Tuệ Nhi và Thùy Linh., nó hơi ngạc nhiên.
*Rầm*
Sét đánh rạch ngang bầu trời như báo hiệu một điều chẳng lành sắp xảy đến.
Nó chỉ hơi giật mình.
Tuệ Nhi ngồi cạnh hắn nhân cơ hội đó nhảy lên người hắn ngồi và ôm hắn sát rạt.
- Em...em...sợ! - Tuệ Nhi làm nũng.
Hắn chả nói gì cũng chả đuổi Tuệ Nhi xuống.
Nó thấy cảnh đó tim nhói lên từng đợt. Nó bước lại.
- Chuyện này là sau chứ. - Nó mím chặt môi cho khỏi tuôn nước mắt.
- Cô đi theo trai mà còn dám vác mặt về đây sau? - Tuệ Nhi mĩa mai.
- Cô ăn nói cho cẩn thận. - Nó lườm Tuệ Nhi.
- Cái đồ con gái lẳng lơ, đã có người yêu rồi mà còn đi theo trai, đồ mặt dày. - Tuệ Nhi lấn tới.
Nó tức giận không kìm được nên giơ tay định tát Tuệ Nhi.
*CHÁT*
Tuệ Nhi nhắm nghiền mắt lại để đón nhận cái tát của nó, nhưng dường như nhỏ không cảm thấy đau.
*Tua lại thời gian*
Nó giơ tay định tát Tuệ Nhi nhưng vừa giơ tay lên hắn đã cằm chặt tay nó. Hắn giơ tay lên tát mạnh vào má nó 1 cái, 5 ngón tay in hằn trên khuôn mặt trắng xinh, Nó nhìn hắn, mắt rưng rưng. nó đứng như trời trồng. Nó không ngờ có ngày hắn tát nó mà không có lí do.
*Trở về hiện tại*
Cả 4 người còn lại vừa bước đến đã thấy hết cảnh đó.
- Em...em...làm gì sai? - Nó mím chặt môi đến bật máu.
- Cô làm gì thì cô tự hiểu đi! Cô đi ૮ɦếƭ đi. - Hắn quát mắt hắn đỏ ngầu.
- Anh mới là người sai. Anh ôm cô gái khác trước mặt em. Anh coi em là gì hả? Không khí sau? - Nó quát lớn.
- Vậy cô coi tôi ra gì không? Cô không coi trọng tình cảm của tôi. Cô hôn người con trai khác sau lưng tôi. Cô có hiểu cảm giác của tôi không. Chính cô là người phản bội tôi trước mà. - Hắn quát lớn. cả trường tò mò tập trung lại chỗ của hắn.
- Anh sai mà anh còn viện lý do. anh là đồ tồi. tôi đã lầm khi yêu anh. - Nó bực tức, đến lúc này thì nó đã không kiềm chế được nữa, nước mắt nó vô thức rơi.
Hắn nghe câu nói của nó xong vô cùng tức giận, hắn không kìm chế được mình nữa. Hắn giơ tay định tát nó thêm 1 cái nữa. Thế Huy bay lại đỡ tay hắn.
- Mày điên hả? - Thế Huy tức giận, mắt hằn lên 1 tia giận dữ.
- Anh 2! Anh bị gì vậy. - Hy hơi ức chế.
- Chính em cũng thấy Hạ Băng phản bội anh 2 em mà Hy. - Tuệ Nhi chêm vào.
Thế Huy đứng trước mặt hắn cả 2 nhìn thẳng vào mặt nhau.
- Mày điên sao mà đánh Hạ Băng. - Thế Huy tức giận.
- Mày và cô ấy làm gì sao lưng tao? - Hắn tức giận.
- Tao hỏi mày? Mày có thật sự yêu Hạ Băng không?
- Tao yêu cô ta nhưng tại sau mày và cô ta lại lén lút sau lưng tao. Bạn bè chơi với mày 10 mấy năm đến giờ tao mới biết được bộ mặt của mày. - Hắn quát.
- Tao và cô ấy sao chứ? Tao không làm gì có lỗi với mày hết.
- Ừ! Không có lỗi. Vậy ai xô Tuệ Nhi xuống suối? Ai ôm Hạ Băng? Ai hôn Hạ Băng?
- Tao không có. - Thế Huy quát.
- Mày đừng chối. - Hắn.
- Thôi 2 người dừng lại đi. - Vĩnh Kỳ can ra nếu không sẽ có đổ máu.
- Mày tránh ra để tao giải quyết. - Hắn quát Vĩnh Kỳ.
- Tao nói cho mày biết. Tao từng yêu Băng. Nhưng vì tình bạn của tao với mày nên tao từ bỏ Băng. Mày nói yêu cô ấy? Yêu mà ôm con Tuệ Nhi và đánh cô ấy như vậy sau? - Thế Huy nói ánh mắt đầy căm phẫn.
- Vậy tại sau mày lại hôn Hạ Băng chứ? - Hắn quát, hắn đang thực sự rất nóng giận.
- Tao không có. Mà mày còn nhớ lúc trước nói gì với tao không? - Thế Huy hằn giọng.
- Tao hứa gì? - Hắn hơi hạ giọng.
- Mày nói là mày làm cho Hạ Băng hạnh phúc, không để cô ấy rơi nước mắt. Mày nói mày yêu cô ấy rất nhiều. Chính vì tao nghĩ mày sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc hơn là tao nên tao mới nhường cô ấy cho mày. Xem ra tao đã sai. - Thế Huy nói vẫn giữ nguyên khuôn mặt lãnh đạm.
- Cả 2 người thôi đi. Có gì từ từ giải quyết. - Vĩnh Kỳ.
- Ủa con Băng đâu rồi? Hy hốt hoảng.
- Lúc nãy Hạ Băng cô ấy chạy lên đường núi rồi. - 1 nữ sinh nói. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc