*Cạch *
Y tá bước ra từ phòng cấp cứu.
- Cô ấy sao rồi? - Hắn đứng dậy hỏi.
- Cô ấy có sao không bác sĩ? - Thế Huy cũng quan tâm
- Ở đây, ai là người nhà của bệnh nhân? - Y tá hỏi.
- Chúng tôi là bạn thân của bệnh nhân. - Hy lên tiếng.
- Hiện tại bệnh nhân đang rất nguy kịch vì mất máu. Cần truyền máu gấp. - Y tá nói.
- Vậy thì truyền máu đi chứ. - Hắn cáu.
- Nhưng bệnh nhân thuộc nhóm máu O hiếm có. Và hiện tại kho máu của bệnh viện đã hết. Cần người nhà bệnh nhân hiến máu để truyền cho cô ấy. - Y tá nói.
- Tôi máu O. - Hắn và THế Huy cùng lên tiếng.
Vĩnh Kỳ và Nhược Hy ngạc nhiên nhìn hắn và Thế Huy.
Hắn cũng ngạc nhiên nhìn Thế Huy.
- Được rồi, Cả 2 đi theo tôi để làm các xét nghiệm và lấy máu. - Y tá dắt hắn và Thế Huy đi.
Bóng của 3 người vừa khuất.
- Anh! Anh thấy chuyện gì lạ không? - Hy hỏi Vĩnh Kỳ.
- Có! Thế Huy và Hạo Thiên rất là quan tâm đén Hạ Băng! - Vĩnh Kỳ.
- Đây là lần đầu tiên anh 2 em quan tâm một cô gái như vậy, Kể cả Tuệ Nhi cũng không được quan tâm như Hạ Băng. - Hy nói.
- Còn thằng Thế Huy nữa. Từ trước tới giờ nó lạnh lùng băng cốc mà bây giờ lại quan tâm Hạ Băng như vậy... - Vĩnh Kỳ vừa nói vừa ngồi xuống ghế.
- Haizz! Tùy duyên thôi. Cầu trời cho Hạ Băng qua khỏi. - Hy thở dài ngồi xuống cạnh Vĩnh Kỳ.
_____________________________________
Hắn và Thế Huy lấy máu xong trở lại trước phòng cấp cứu.
Môi của hắn thì nhợt nhạt vì không quen việc mất máu. Còn Thế Huy mặt mày xanh lè.
--------------------------------------------------------
Bỗng từ phòng cấp cứu y tá chạy ra.
- Bác sĩ!
- Có chuyện gì? - 1 bác sĩ chạy tới.
- Huyết áp cô ấy đang tuột rất nhanh. Nhịp tim không ổn định và rất yếu. Máu chạy ra không cầm lại được. - Y tá hốt hoảng.
- Cái gì? Bác sĩ Tâm chuyên khoa nội đâu? Sau không để ông ta phẩu thuật. - Bác sĩ hốt hoảng.
- Bác sĩ Tâm hôm nay nghĩ phép rồi. - Y tá mặt mày xanh lè.
Hắn nghe vậy chạy lại tên bác sĩ.
- Cái gì chứ! Bác sĩ kiểu gì mà như vậy hả? Không lẽ cả cái bệnh viện lớn này không có được 1 bác sĩ giỏi? - Hắn túm cổ tên bác sĩ trợn mắt.
- Dạ... dạ... tôi sẽ cố gắng! - Tên bác sĩ ấp úng.
Thế Huy, Vĩnh Kỳ và Nhược Hy thấy vậy chạy lại.
- Lo mà cứu cô ấy đi! Cô ấy có MỆNH HỆ gì thì chính ĐỖ THẾ HUY này sẽ ĐỐT CHÁY CÁI BỆNH VIỆN NÀY. - Thế Huy nhấn mạnh từng chữ.
- Hay là kêu viện trưởng xuống đi bác sĩ. - Y tá nói.
- Liệu ông ta có chịu xuống. - Bác sĩ nói.
- Lên nói với thằng viện trưởng là HÀ HẠO THIÊN kêu xuống để phẩu thuật. - Hắn quát lớn.
Bác sĩ và Y tá tức tốc chạy lên phòng viện trưởng.
Viện trưởng nghe 3 chữ "HÀ HẠO THIÊN" đã tức tốc chạy xuống.
Viện trưởng vừa xuống thì hắn chặn ngang.
- Các người đã lấy máu tôi thì nhất định phải cứu cô ấy bằng được. Còn không ông chuẩn bị ĐỔI HỘ KHẨU XUỐNG ÂM PHỦ đi. - Hắn nhấn mạnh từng chữ.
- Dạ...dạ Thưa thiếu... thiếu gia. Tôi sẽ...sẽ cố hết sức. - Viện trưởng lắp bắp.
Nói xong tên viện trưởng chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
1 tiếng trôi qua.
Hắn ngồi trước phòng cấp cứu vô cùng lo lắng.
Thế Huy đi đi lại lại trước phòng cấp cứu nhìn chóng cả mặt.
2 tiếng...
...
3 tiếng ...
...
4 tiếng...
Đã 9h tối.
Phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn.
Bác sĩ y tá hối hả ra vào quần áo tay chân ai cũng lấm lem máu.
Hắn và Thế Huy ngồi trên ghế chờ vẻ mặt lo lắng.
Vĩnh Kỳ và Nhược Hy ngồi một góc.
Lúc này bama Hạ Băng đã về, vừa xuống sân bay đã chạy ngay đến bệnh viện.
Thấy bama Hạ Băng cả 4 người đứng dậy.
- Chào bác. - Cả 4 đồng thanh
- Các cháu cho bác hỏi, Hạ Băng nhà bác có sao không? - Papa nó hỏi.
- Hạ Băng nó sao rồi hả Nhược Hy. - Mama nó hỏi Hy.
- Dạ Hạ Băng nó đanh ở trong phòng cấp cứu á bác. - Hy trả lời.
- 2 bác đừng quá lo, cô ấy sẽ không sau đâu. - Hắn trấn an bama nó.
Đèn phòng cấp cứu tắt. Bác sĩ và y tá bước ra. Tên viện trưởng cũng bước ra, hắn lao lại hỏi.
- Cô ấy sao rồi? - Hắn lạnh lùng.
- Con gái tôi sao rồi bác sĩ - Mama nó hỏi.
- Cô ấy hiện giờ đã qua cơn nguy hiểm, nhưng có tỉnh lại hay không phụ thuộc vào đêm nay. - Viện trưởng.
- Ông tạm thời giữ được cái mạng đấy. - Hắn
- Vậy chúng tôi có thể vào thăm được không ạ? - Papa nó hỏi
- Được chứ! Cô ấy đang ở phòng chăm sóc đặt biệt. - Viện trưởng.
- Dạ, c\'ơn bác sĩ - Hy
Tại phòng bệnh.
- Hạo Thiên, Thế Huy, Vĩnh Kỳ và Nhược Hy các cháu đi về đi để 2 bác chăm sóc nó được rồi. - Mama nó nói.
- Dạ không sao. Để các cháu ở đây với cô ấy cũng được. - Vĩnh Kỳ nói.
- Vậy các cháu về thay đồ đi, quần áo các cháu lấm lem hết cả rồi. - Papa nó nói.
- Dạ vâng. - Cả 4 cùng nói.
Cả 4 bước ra về để lại bama nó tại bệnh viện.
Hắn và Hy phóng về nhà, Vĩnh Kỳ và Thế Huy cũng về.
Hắn vừa về tới nhà thì đã lập tức chạy lên lầu để tắm và thay đồ, cả người hắn toàn là máu của nó. Tắm xong hắn lên xe phóng thẳng tới bệnh viện.
Tại bệnh viện.
- 2 bác về nghĩ ngơi để cháu chăm sóc cô ấy được rồi. - Hắn nói với bama nó.
- cảm ơn cháu. 2 bác lo được mà. - Mama nó.
- 2 bác mới đáp máy bay đã vội đến đây rồi. 2 bác nên nghĩ ngơi đi - Hắn.
- Thôi được rồi cháu chăm sóc cho Hạ Băng giùm 2 bác. - Papa nó.
Bama nó vừa về hắn vào phòng bệnh ngồi xuống cạnh nó.
Nó nằm bất động, khuôn mặt nhợt nhạt. Hắn nắm tay nó nói.
- Hạ Băng, em nhất định phải tỉnh lại, tôi yêu em lắm. Rất rất là yêu em. Tôi mong em cũnh vậy...!
Hắn cứ thế mà nói, hắn có lẽ vì mệt mỏi quá nên đã gục xuống ngủ ngay cạnh nó.
Sáng hôm sau.
Nó đã tỉnh, cặp mi cong vút của nó đã mở, nó mở mắt ra, cảm nhận được mùi sát trùng nồng nặc. Nó cảm thấy tay mình rất ấm, nó quay lại, tay hắn đang nắm lấy tay nó. Hắn gục ngay bên cạnh nó. Khuôn mặt hắn lúc ngủ rất là dễ thương, khác với vẻ mặt lạnh lùng lúc bình thường.
HẾT BỆNH Hắn cảm nhận sự cử động, hắn mở mắt ra thấy nó đang nhìn hắn chằm chằm.
- Nhìn gì dữ vậy?
- À à, không gì.
Hắn đứng dậy bước vào nhà tắm để VSCN.
Hắn bước ra với vẻ mặt lạnh lùng.
- Em đói không? - Hắn hỏi.
- Đói! Em rất đói. - Nó vẻ mặt ngây thơ.
- Đợi tí đi Hy đem vào cho ăn. - Hắn
- Ơ. Tưởng có sẵn chứ. - Nó lầm bầm.
- Nói gì đó. - Hắn nhìn.
- Không gì. - Nó xụ mặt.
- Tình cảm dữ bây. - Vĩnh Kỳ trêu.
Vĩnh Kỳ nói cắt ngang không gian yên tĩnh.
Hy bước vào xách theo một cà mên cháo tổ yến. Thế Huy thì xách một giỏ trái cấy.
- Chắc tỉnh hẳn rồi hén. - Hy cười.
- Hy! Tao đói! - Nó nhìn Hy bằng ánh mắt long lanh.
- Rồi rồi, để tao đút cho mà ăn.
- Em khỏe hắn chưa vậy? Có đau chỗ nào không? - Thế Huy quan tâm.
- EM cũng khỏe hẳn rồi. - Nó nhìn Thế Huy cười.
Hy bê chén cháo tổ yến lại chỗ nó đút từng thìa cháo.
- Hy!!! Anh 2 em cũng đói, hôm qua tới giờ anh có ăn gì đâu.! - Hắn tỏ vẻ bất bình.
- Anh Thiên!!! Anh ăn không em đút cho anh ăn. - Vĩnh Kỳ trêu hắn.
- Thôi, tao lại mày nhìn mặt mày hết muốn ăn. - Hắn cười.
- Trời trời. tao đẹp trai quá mà. - Vĩnh Kỳ đắt chí.
- Thôi nè! Tao mới đẹp trai này. - Thế Huy vừa nói vừa vuốt tóc.
- 3 Người xuống giùm cái. - Hy cười.
Cả 5 người cười sặc sụa.
- Chuyện gì mà vui thế. - Mẹ nó mở cửa bước vào.
- Cho bác góp vui với được không? - Papa nó cười hiề.
- A!! Baba mama, con nhớ 2 người quá. - Nó reo lên.
- Con gái lì quá . báo hại mọi người phải cực khổ. - Baba nó trêu.
- Con có muốn đâu. - Nó phồng má làm thái độ giận dỗi.
- Em chỉ giỏi gây rắc rối thôi. - Hắn chen vào.
- Em có đâu.
- À. mà ba mẹ chỉ về được một vài ngày thôi, công chuyện đang ngập đầu, nên mai ba với mẹ phải bay qua Úc nữa rồi. Con ở nhà một mình được không? - Mẹ nó lo.
- Không sao đâu. Con ổn mà. - Nó cười.
- Ổn thật không đó. - baba nó lo.
- Hay là 2 bác cho Hạ Băng ở lại nhsf cháu đi! Cháu với Hy lo được cho cô ấy mà! - Hắn nói.
- ĐƯợc đấy 2 bác, như vậy thì vui quá còn gì. - Hy nói theo.
- Vậy có phiền các cháu không? - Mama nó nói.
- Không gì đâu... - Hy cười.
- Vậy thì nhờ 2 cháu. - Baba nó cười.
Nó cũng chỉ biết ngồi cười.
- Hạo Thiên, cho tao ở chung với. - Vĩnh Kỳ nói.
- Nếu mày muốn. - Hắn
- Nhà hết phòng rồi. - Hy trêu Vĩnh Kỳ.
- Hết thì ở chung với em. - Vĩnh Kỳ nháy mắt.
- Có cho anh lắm. - Hy liếc.
- Còn mày? Ở chung không? - Hắn quay sang Thế HUy.
- SAo cũng được. - Thế Huy cười.
- Chắc thành trại tâm thần quá. - Nó lên tiếng.
Đi Biển.2 tuần sau.
Lúc này nó đã được ra viện.
Ở nhà hắn.
- Chời ơi! Sao chán quá dị. - Vĩnh Kỳ nằm dài trên giường hắn.
- Đi đâu chơi đi, ở nhà chắc điên mất. - Thế Huy ngồi cạnh Vĩnh Kỳ.
- Con Hạ Băng khỏe rồi này, đi chơi xả xui đi. - Hy nói.
- Nhưng mà biết đi đâu? - Hắn hỏi.
- Ơ! hay đi biển đi. - Nó nói.
- Được đó. - Thế Huy và Vĩnh Kỳ nói.
- Đi liền đi. - Hy giục.
- Ok, sửa soạn rồi đi, 10p sau gặp dưới nhà. - Hắn nói.
Hy kéo nó về phòng soạn đồ.
10p sau tại phòng khách tất cả đã có mặt.
Hắn, Vĩnh Kỳ và Thế Huy có 1 styte duy nhất: quần jean rách với áo sơ mi đen trong lãng tử vô cùng. còn Hy thì quần bò, áo thun, tóc cột cao, mang giày Nike trông rất là năng động. Nó thì quần sort áo sơ mi trắng tóc cột lệch mang giày Vans nhìn cực cá tính.
- Đi thôi. - Hắn giục.
- Let\'s - Vĩnh Kỳ và Thế Huy đồng thanh.
- Gay. - Hy và nó đáp.
- Gì vậy 2 cô. - Vĩnh Kỳ ngạc nhiên.
- Nhầm... nhầm... - Hy cười lém lĩnh.
Cả 5 bước ra chiếc xe mui trần màu đỏ của Hy (Mới mua)
Hắn ngồi vào tay lái, Thế Huy ngồi ghế cạnh. Vĩnh Kỳ, Nhược Hy và nó ngồi ở ghế sau. Xe bắt đầu chạy.
Xe chạy nhanh trên đường tóc của nó và Hy bay phấp phới như cờ. Hắn bật nhạc. Hy và nó hát theo.
Nó đứng bật dậy đón gió. Hy thấy vậy đứng theo.
- Cẩn thận đấy 2 cô. - Thế Huy cười.
- 2 cô mà bay là không ai đỡ nổi đâu nha. - Hắn trêu.
- Hứ. Kệ người ta. - Hắn bĩu môi.
- Không chắc à! Em mà bay Vĩnh Kỳ đỡ em lại rồi sao? Hy quay sang Vĩnh Kỳ cười.
- Đúng, đúng còn tao đỡ Hy, sao tao bỏ Hy được.
- Ồ ồ ồ. - Hắn, nó, Thế Huy đồng thanh.
Hy và Vĩnh Kỳ cười sặc sụa.
- À. Vĩnh Kỳ biết ai đứng đằng sau chuyện Hạ Băng không? - Hắn hỏi.
- Biết rồi. - Vĩnh Kỳ?
- Ai?? Hy và Thế Huy đồng thanh.
- Là Tuệ Nhi sai khiến. - Vĩnh Kỳ ấp úng.
- Cô ta không yên với tôi đâu. - Hắn nói.
- Thôi. Thôi đang đi chơi. Mất vui hết. - Nó lên tiếng.
Biển đã hiện ra trước mắt 5 người. Xe dừng lại, cả 5 người bước ra. Mọi ánh mắt đổ dồn vào họ.
Cả 5 người bước vào khu thay đồ.
Hy và nó bước ra. Hy mặt bộ bikini màu hường trông cực kì quyến rũ, thân hình chuẩn không cần chỉnh. Nó mặt bộ bikini màu đỏ, tôn làn da trắng không tì vết của nó lên, đường cong S-Line chuẩn như moder. Cả 2 bước ra biết bao cặp mắt muốn rớt xuống. Còn bộ 3 hotboy cũng không kém. Mặt duy nhất chiếc quần bơi để lộ ra thân hình 6 múi vạm vỡ, khiến các cô gái ở đó mém xỉu.