Sáng hôm sau, có một đôi vợ chồng trẻ tung tăng dắt tay nhau xuống phòng khách. Hiện tượng này, khi lọt vào mắt ông bà Mặc là lần đầu tiên được nhìn thấy, mà không cần hỏi thì cả hai cũng ngầm xác nhận được chuyện vui đang tới.
“Chào buổi sáng, ba mẹ!” Thập Thất vui vẻ chào hỏi.
“Chào con! Đêm qua chắc ngủ ngon nhỉ, mẹ thấy sắc mặt hai đứa đều tốt.” Bà Mặc niềm nở bắt đầu câu chuyện.
Mặc Phi cùng vợ mình ngồi xuống, rồi anh mới nói:
“Đầu hôm có hơi bận một chút, nhưng đến nửa đêm thì ngủ rất ngon.”
“Bận gì nhỉ?” Bà Mặc trưng ra điệu bộ khó hiểu, nhìn sang chồng mình, rồi lại nhìn qua đôi trẻ.
“Bận tìm cháu cho ba mẹ.” Mặc Phi nhanh chóng trả lời.
Ngay lập tức, khiến Thập Thất ngại đỏ cả mặt. Ông bà Mặc cũng một phen ngỡ ngàng. Hoang mang nghi vấn, lẽ nào kế hoạch của con trai mình đã thành công như mong đợi chăng?
Để giải đáp cho nỗi nghi hoặc trong lòng, bà Mặc liền ngập ngừng dò hỏi:
“Vậy là hai đứa…”
Lần này, đến lượt Thập Thất bẽn lẽn trả lời:
“Vâng ạ! Vợ chồng con đã chính thức động phòng.”
Nhận được thông tin, bà Mặc xúc động tới rưng rưng nước mắt, vội nhìn qua ông Mặc để lan tỏa niềm vui mừng đang tràn ngập trong Ⱡồ₦g иgự¢.
“Cuối cùng thì bấy nhiêu mong chờ của mình cũng trở thành hiện thực rồi ông à!”
“Ừm!” Ông Mặc gật đầu cùng nụ cười trên môi, rồi nắm tay vợ mình.
Sau đó, ông nhìn sang con trai và con dâu, ôn hòa hỏi: “Hai đứa đã suy nghĩ kỹ rồi đúng không?”
Đối với câu hỏi này, Mặc Phi chọn im lặng. Bởi vì, anh muốn nghe cô gái của mình trả lời.
Chỉ hy vọng, ở giây phút quan trọng được nghe lời quan trọng, là một câu nói chân thành…
“Dạ! Con nghĩ kỹ rồi ạ! Và con cũng muốn gửi đến ba mẹ một lời xin lỗi, vì suốt thời gian qua đã lừa dối mọi người.” Thập Thất kính cẩn cúi đầu nhận lỗi.
Hành động của cô nhanh chóng được bà Mặc nắm tay, thể hiện lòng bao dung của một người mẹ.
“Hiểu được lòng mình là tốt rồi, hai đứa yêu nhau lại càng tốt hơn. Ba mẹ không trách hờn gì đâu con!”
Tình yêu thương của ba mẹ, khiến Thập Thất cũng xúc động theo. Cô liền dành cho mẹ chồng mình một cái ôm ấm áp.
“Con cảm ơn mẹ đã luôn yêu thương và khoan dung tất cả cho con!”
…----------------…
Ba tháng sau…
Thập Thất cầm trên tay giấy siêu âm với kết quả đã mang thai hơn hai tháng, trong lòng vừa mừng vừa lo.
Mừng vì bản thân đã được làm mẹ, Mặc Phi lên chức ba. Bên cạnh đó lại lo vì lần đầu mang thai có quá nhiều điều không biết, sợ không may ảnh hưởng tới con cưng trong bụng.
Tạm gác lại lo âu, cô quyết định lái xe về Thập gia báo tin cho ba mẹ biết trước. Sau đó, sẽ chuẩn bị riêng một bất ngờ cho người đàn ông của mình.
Không ngờ, chỉ mấy lần “cấy cày” trước đó, mà thai nhi đã tượng thành hình hài, là minh chứng cho một tình yêu ngọt ngào!
Cùng lúc này, Mặc Phi đang ở một nhà hàng sang trọng chuẩn bị gặp mặt đối tác lớn. Anh đi cùng trợ lý của mình, Chu Thái An.
Phải, là nam trợ lý tên Chu Thái An chứ không phải cô trợ lý cũ, có tâm tư bất chính với người đàn ông của Thập Thất.
Nếu chưa biết nguyên nhân, thì ai cũng sẽ cho rằng do cô tác động để Mặc Phi sa thải nữ trợ lý ấy. Nhưng thật ra từ hôm Thập Thất bị cô ta tỏ thái độ ở trước cửa thang máy tại Tập đoàn, thì trong ngày hôm đó người đã bị đuổi, mà thân phận của Thập Thất cũng được tiết lộ.
Vậy mới nói, đừng trông mặt mà bắt hình dong. Sớ rớ tới người phụ nữ của anh, là không thể yên thân.
“Tổng giám đốc, phía đối tác đã trễ hẹn năm phút rồi.” Trợ lý Chu cẩn thận nhắc nhở.
Mặc Phi xem đồng hồ, đúng thật đã quá năm phút.
Trong công việc, anh ghét nhất là chờ đợi và thái độ thiếu trách nhiệm, nên lúc này đã trực tiếp đứng dậy. Vừa định về nhà sớm với vợ, thì phía đối tác đã xuất hiện.
Người này, là một cô gái vô cùng quý phái và sang trọng. Đặc biệt, đối với Mặc Phi còn là người từng quen biết.
Cô ấy bước tới, trên môi nở nụ cười thật ngọt ngào với anh, rồi dịu dàng cất tiếng:
“Còn nhớ em là ai không, Mặc Phi?”