Tập đoàn Mặc thị…
Vì cuộc hẹn giữa hai người nào đó đã tác động đến tinh thần của một người phụ nữ, nên hôm nay cô bất ngờ chủ động tìm tới tận phòng làm việc của “chồng” mình.
Mặc dù không biết là do ghen ăn tức ở, đố kỵ ganh ghét, hay vì yêu nên muốn giữ chân người ta ở bên mình. Tóm lại, Thập Thất chỉ biết không muốn nhìn thấy Mặc Phi hả hê ở cùng người phụ nữ khác, nên mới cố tình lặn lội tới đây.
“Này cô ơi, cô tìm ai vậy?” Lúc này, Thập Thất vừa định vào thang máy, thì bị lễ tân của công ty gọi lại.
“Tìm chủ tịch, có vấn đề gì sao?” Thập Thất quay lại, bình thản nhìn cô gái.
“Cô có hẹn trước không? Nếu không, phiền qua ghế ngồi chờ, để tôi báo lên đã nha!”
“Tôi là người nhà của anh ấy, không cần báo trước.” Nói xong, cô liền ấn nút mở thang máy.
Vừa vặn lại đúng lúc tình cờ chạm mặt nữ Trợ lý của Mặc Phi từ trong thang máy đi ra. Trước từng va chạm, nên giờ gặp lại đương nhiên không hề thiện cảm.
Thập Thất vốn không muốn xảy ra tranh chấp, nhưng đối phương lại không ngại gây sự, cô vừa định bước vào đã bị chắn đường.
“Đi đâu vậy?” Giọng điệu ngạo mạn của nữ trợ lý vang lên.
“Tôi nghĩ, mình không nhất thiết phải trả lời câu hỏi của cô. Phiền tránh đường cho.” Thập Thất lạnh lùng đối đáp.
Sau đó, Thập Thất tiếp tục bước tới. Nhưng lần này, trực tiếp bị nữ trợ lý nắm tay kéo lại.
“Tôi là Trợ lý của Tổng giám đốc, đương nhiên phải có trách nhiệm quản lý những người vô phép vô tắt tự ý xông vào công ty. Nếu cô không có hẹn trước, mời qua ghế ngồi chờ.”
“Nếu tôi vẫn đi thì sao?” Thập Thất khoanh tay trước иgự¢, lạnh giọng hỏi.
“Vậy thì tôi không khách khí nữa. Thiệu Hân, ra gọi bảo vệ vào đây.”
Nữ trợ lý ra lệnh xong, cửa thang lần nữa trùng hợp mở ra. Nhìn thấy người xuất hiện là Mặc Phi, cô lễ tân liền cúi đầu, chào hỏi:
“Tổng giám đốc!”
Nghe vậy, nữ Trợ lý cùng Thập Thất cũng đưa mắt nhìn qua. Gặp anh, ai là nhân viên lập tức dè dặt, riêng cô gái càng lạnh lùng, cáu kỉnh khi thấy bên cạnh Mặc Phi còn có Trình An Nhã.
Từ bao giờ, mà họ đi đâu cũng có đôi có cặp như này vậy chứ?
“Có chuyện gì vậy?” Anh nghiêm giọng tra hỏi.
“Dạ, cô gái này không có hẹn trước, mà tự ý xông vào, nên em ngăn cản thôi ạ!” Trợ lý hạ giọng.
Mặc Phi nhìn qua Thập Thất, anh thừa biết cô đang ấm ức, nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ hỏi:
“Em tới đây làm gì?”
“Muốn đi ăn trưa cùng anh.” Cô trả lời nhanh chóng.
“Tôi có hẹn trước với An Nhã rồi.”
“Không sao! Đi chung cũng được, nếu anh dám từ chối, tôi sẽ gọi điện thoại mách mẹ.” Thập Thất vênh mặt, thái độ kiêu ngạo, khiến mấy cô gái ở đó đều nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Mặc Phi, không ngờ anh lại sợ mẹ đến vậy nha! Công nhận, anh hiếu thảo thật.” Người đàn ông còn chưa nói, Trình An Nhã đã chen ngang.
Anh lập tức cười nhẹ với cô một cái, rồi nói:
“Tất cả cũng vì sức khỏe của mẹ thôi.”
Xong, anh lại nhìn qua Thập Thất, điềm đạm tiếp lời:
“Em muốn đi chung hay riêng?”
“Chung!” Một từ vỏn vẹn và vô cùng chắc nịch.
Sau đó, Mặc Phi đi trước, hai cô gái liền nối bước theo. Thập Thất tinh nghịch, nhanh nhẹn tranh được ghế phụ lái ngay bên cạnh người đàn ông.
Nhìn Thập Thất như trẻ con như vậy, Trình An Nhã bất giác cười thầm. Trong đầu đang nghĩ gì, cũng chỉ có cô mới biết.
…----------------…
Tới nhà hàng, Thập Thất lại giành ghế ngồi cạnh Mặc Phi. Xong thủ tục chọn món, Trình An Nhã mới ôn tồn mở màn cuộc nói chuyện.
“Nghe Mặc Phi nói, hai người bị ép cưới nên đã thực hiện hợp đồng hôn nhân, đúng không?”
Câu hỏi của Trình An Nhã, lập tức khiến sắc mặt Thập Thất sượng trân. Tâm tình nhanh chóng trở nên bực bội, liền nhìn qua Mặc Phi, đanh giọng hỏi:
“Sao anh lại tiết lộ với người ngoài về chuyện đó vậy?”
“An Nhã không phải người ngoài, cô ấy là bạn tôi. Trong hợp đồng cũng không có điều khoản, không được tiết lộ cho bạn bè biết mà. Huống hồ, người yêu cũ và bạn thân Lý Gia Ân của em, cũng biết chúng ta kết hôn giả đấy thôi.”
“Anh…” Thập Thất bị đáp trả tới mức cứng họng. Cơm trưa còn chưa ăn, thì cô đã bị cục tức chắn ngay cổ họng rồi.
“Em yên tâm đi, tôi sẽ không nói với hai bác đâu.” Trình An Nhã lại niềm nở cất lời.
Cái giọng điệu thảo mai của đối phương, Thập Thất càng nghe càng chán ghét, nên bắt đầu vặn vẹo:
“Cô bao nhiêu tuổi, mà xưng chị gọi em ngọt vậy?”
“Anh Phi nói em nhỏ hơn chị hai tuổi, nên xưng hô như vậy là đã đúng với lễ độ rồi em.”
Một tiếng Mặc Phi, hai tiếng anh Phi, cô nghe mà tức cái Ⱡồ₦g иgự¢. Tự hỏi, sao con người này lại có thể nói chuyện điệu đàng đến thế chứ? Trừ khi có ý đồ không trong sáng…
Không thích nói chuyện với Trình An Nhã, Thập Thất lại đanh mặt nhìn qua Mặc Phi, hỏi:
“Sao cái gì anh cũng nói cho chị ta biết vậy?”
“Vì cô ấy là bạn rất thân của tôi.” Người đàn ông nhàn nhã đáp.
Lúc này, phục vụ cũng mang thức ăn ra tới. Anh liền phô trương tính cách tinh tế của mình, bằng cách gắp ngay cho Trình An Nhã một miếng sashimi ngon nhất.
“Em ăn đi!”