"Ông nói cái gì? Lâm Tịnh đi đâu rồi?"
Hắn hét lớn qua điện thoại, tay Thiên Ngạn chợt run rẩy, tâm trạng trong hắn rối bời. Hắn đang sợ hãi, lo lắng và cả đau đớn.
"Bằng mọi giá phải tìm được cô ấy cho tôi"
Thiên Ngạn quay đầu, hắn toan bước ra xe thì bị một lực mạnh phía sau níu lại.
"Ngạn, đừng đi, coi như em xin anh, xin anh ở bên em một ngày......có được không?"
Ả thả lọ nước hoa trên tay xuống, chiếc bình bể tan làm những giọt nước màu hồng lan tỏa. Ả ngã xuống đất như những con nhỏ thấp hèn cố níu hắn lại. Thiên Ngạn không chút do dự, hắn gỡ tay ả ta ra và nói.
"Xin lỗi Ngọc Nhung, cô ấy....cô ấy mất tích rồi. Em muốn mua gì cứ mua, thẻ của em đây"
Lưu Ngọc Nhung ngồi đó, tay ả siết chặt lấy tấm thẻ bạch kim trong tay rồi vứt nó sang một bên.
"Số tiền ít ỏi này, tôi cần nó sao? Thứ tôi cần là chức vị Thiên phu nhân kia kìa. Tôi mong con điếm đó ૮ɦếƭ quách đi rôi cái gia sản đó tất cả sẽ vào tay tôi"
Ánh mắt ả ta trở nên thâm độc, suy cho cùng ả ta cũng chỉ là một con tình nhân bị bao nuôi có phải không? Không, Lưu Ngọc Nhung ả không muốn như vậy. Ả muốn hắn, muốn danh vọng, muốn những thứ đáng ra phải thuộc về ả. Ả ta muốn thế chỗ của cô, muốn được hưởng những thứ như cô đã từng và sẽ có được trái tim của người đàn ông đó.
Ngọc Nhung đứng dậy né tránh ánh mắt của người xung quanh rồi bước thẳng ra ngoài.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Lâm Tịnh, cô cút ra đây cho tôi, ra đây.........làm ơn xuất hiện trước mặt tôi, Tịnh...."
Thiên Ngạn bước từng bước dài trên đường lớn, tay hắn cầm chặt chiếc áo mưa màu xanh lục, gió thổi mạnh, từng người từng người đổ xô về nhà.
Hắn đi dọc theo bờ sông nơi có những cây cỏ lao trắng muốt, gió thổi mạnh làm đung đưa cành cây khẳng khiu.
Tách....tách.....
Hắn ngước mặt lên trời, mưa rồi, mưa thấm đẫm áo hắn, hắn tự hỏi không biết bây giờ cô đang ở đâu.
Lòng hắn như đang ngồi trên đống lửa, ngoài trời rất lạnh, bão đã tràn về, vợ hắn có phải đang chờ hắn đến đón hay không?
"Tịnh nhi ra đây đi, em ra đây đi được không?"
Hắn hối hận rồi, nam nhân tự cao như hắn cuối cùng cũng hối hận rồi, hối hận vì lúc sáng đã rời đi, hối hận vì không chăm sóc chữa trị cho cô. Lâm Tịnh của hắn yếu đuối lắm, mỏng manh lắm. Khi mưa về, cô ấy cần một bờ vai chở che khỏi những cơn sấm lớn. Cần một vòng tay ấm ôm cô vào lòng xoa dịu sự lạnh lẽo, u uất của màn mưa.
Thiên Ngạn lê từng bước dài vào sâu trong thành phố, mỗi một nơi, một con hẻm hắn đều quan sát kĩ, cuối cùng hắn dừng chân tại một ngã ba sầm uất, nơi có nhiều tòa nhà lớn và đô thị tấp nập.
Nơi này thạt quen thuộc, hắn nhớ....Lâm Tịnh của hắn rất thích chỗ này. Nơi đây là nơi đầu tiên cô gặp hắn, nơi họ làm đám cưới, nơi họ từng hứa hẹn với nhau sống đến trọn đời.
Hắn hy vọng sẽ tìm thấy bóng dáng nhỏ bé ấy ở đây, hắn sợ rồi, sợ mất cô một lần nữa, giá như đêm ấy hắn không về nhà thì tốt biết bao. Giá như hắn không biết cái bí mật ấy của cô, sống trong sự giả dối của Lâm Tịnh còn hơn là mất đi người con gái ấy, mất đi người mà hắn yêu thương. Nhưng mãi sau này Thiên Ngạn mới biết, hóa ra những gì hắn chính mắt thấy chưa chắc là sự thật, hóa ra người con gái hắn yêu không bao giờ phản bội hắn.
(...)
"Tịnh nhi"
"Chồng ơi?"
Sâu trong con hẻm tối đèn, cô gái yếu ớt ngồi bó gối run rẩy nhìn lên bầu trời. Tiếng gọi cô vang vẳng đâu đây, âm thanh quen thuộc mà xa lạ khiến Lâm Tịnh bối rối.
Cô cất bước đi ra ngoài, giữa dòng đời tấp nập, bóng dáng ấy lướt qua cô một cách nhẹ nhàng. Người với người hòa lẫn với nhau trong phút chốc. Giây phút ngắn ngủi khi Thiên Ngạn quay lại, bóng dáng thân thuộc ấy lọt vào tầm mắt hắn rồi mất hút sau hàng cây.
"Tịnh nhi, Tịnh nhi"
Hắn vô thức gọi lớn, đôi chân nhanh nhẹn chạy đến chỗ lúc nãy nhưng....người đâu rồi? Lâm Tịnh lại biến mất hay hắn đã sinh ra ảo giác? Thiên Ngạn cố gắng đưa mắt về phía ngã ba, cô biến mất thật rồi.
Phía xa Lâm Tịnh bước đi vội vã, cô đứng trước cửa hàng váy cưới to lớn, lộng lẫy. Những chiếc váy được trưng bày trong tủ kính trông mới đẹp làm sao, hạt pha lê lấp lánh, kiêu sa được đính dài trên viền áo, màu đỏ lộng lẫy khoe sắc giữa dàn váy trắng tinh như một bức tranh dụ hoặc.
Cô vô thức khóc, giọt nước mắt trong suốt rơi dài trên khuôn mặt lấm lem.
"Chồng....vợ muốn về nhà"
"Nè con vợ này, cãi nhau với tao rồi bỏ nhà đi à?"
Hai tên thanh niên mặt mũi bặm trợn tiến về phía cô. Lâm Tịnh giật bắn người khi chúng túm lấy cổ tay cô.
"Bỏ ra....Tịnh Tịnh không quen các người"
"Á à....con này giỏi, về nhà rồi mày biết tay tao"
Gã đàn ông hung tợn siết chặt eo Lâm Tịnh toan kéo cô đi nhưng bị Lâm Tịnh chống cự. Cô đưa mắt nhìn xung quanh cầu mong sự giúp đỡ, thế nhưng không một ai....không một ai mảy may quan tâm cô gái nhỏ. Họ chỉ biết rằng trời đang rất lạnh và cố gắng chạy thật nhanh về nhà.
"Buông Tịnh Tịnh ra, chồng dặn không được đi với kẻ xấu....hu oa....oa"
Cô khóc rất nhiều khi nhận ra bản thán đã bị lôi vào một căn nhà cũ, tiếng khóc thảm thương ngân dài trong gió, ai làm ơn đến giúp cô đi.
"Con điếm này bẩn quá, nhưng mà tắm sạch sẽ thì không đến nỗi nhỉ?"
Tên đàn ông to cao thì thầm với gã còn lại. Cả hai tên đó nhìn cô rồi cười, bọn chúng lúc nãy thấy cô si si ngốc ngốc lại đi một mình nên cố ý tiếp cận để bán cô.
"Ôi xem này, viên đá này đem bán chắc cũng được cả tỷ chứ chẳng chơi"
Gã đàn ông nắm lấy tay cô, hắn thèm thuồng nhìn vào chiếc nhẫn màu đỏ trên tay Lâm Tịnh.
"Không không....của chồng Tịnh Tịnh cho....kẻ xấu không được lấy nó"
Cô vùng vẫy dùng bàn tay còn lại ôm chặt lấy ngón tay đeo nhẫn. Lâm Tịnh cuối cùng cắn vào tay gã kia nhưng bị hắn đấm vào bụng.
"Mẹ nó con chó điên, mày lấy cây dao ra đây để tao chặt cho nhanh, mấy tên biến thái đó dù sao cũng thích hàng độc lạ mà"
"Bỏ Tịnh Tịnh ra.....bỏ ra đi mà"
Lâm Tịnh khuỵu gối, cô sợ chiếc dao đó, nó to lắm, sáng lắm và cũng đáng sợ lắm. Cô chưa từng sợ như vậy kể cả khi hắn đánh cô. Lâm Tịnh hoảng loạn, cô bần thần hét lớn.
"Chồng cứu em"
Cây dao bóng loáng vun lên, khoảnh khắc ấy khắc sâu vào lòng Lâm Tịnh đến cuối đời.