Tề Bắc úp bát lên kệ, vắt đũa vào ống, xong xuôi mọi việc anh liền tiến lại bàn ăn ngồi đối diện Mạc Nhu.
Mạc Nhu vẫn kiên nhẫn chờ anh trả lời, không gấp gáp.
"Thật ra trước khi vụ án Gi*t người do Mạc Giai gây ra thì tôi đã vừa phá xong một vụ án hốc 乃úa. Chỉ vừa cho phạm nhân đóng dấu xác nhận tội trạng thì lại đến vụ án của Dương Thiếu.
Nhưng mà trước vụ án của Dương Thiếu xảy ra tôi đã gặp một chút khó khăn trong việc điều tra, không những tôi mà cả đội hình sự đều bị xoay mòng mòng bởi lời khai của những kẻ tình nghi.
Ba ngày ba đêm không ngủ nghỉ cuối cùng cũng đã tìm ra chứng cứ buộc tội tên phạm nhân kia đồng thời cũng cứu được hai người sắp ૮ɦếƭ. Lúc đó tôi rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi. Vào phòng nghỉ nằm xuống chưa được ba giây thì Mạc Giai gọi điện thoại báo án, tuy cực kì khó chịu nhưng tôi vẫn phải đến bắt người.
Cả người tôi lúc đó đã sức cùng lực kiệt nhưng vì nhiệm vụ nên cố chịu mà tiếp tục điều tra, tôi cũng là con người thôi, mất ngủ ba ngày thì sao có đủ tỉnh táo vậy nên đã vô tình trách cứ em."
Đơn giản là vậy, cũng nhờ vì thế mà Tề Bắc mới rút được kinh nghiệm quý báu, là : dù có mệt mỏi cách mấy thì cũng không được cẩu thả.
Cũng nhờ vậy mà anh gặp được Mạc Nhu, đây có lẽ là duyên phận.
Mạc Nhu gật gù cái đầu, thì ra là vậy, thì ra cái gì cũng có nguyên nhân của nó. Tề Bắc phá án như thần không phải tự nhiên mà hồ đồ.
Cô đã hiểu rồi, rất được!
"Ba ngày ba đêm không ngủ nghỉ anh vẫn có thể trụ nổi, vậy mà chỉ đói một chút mà anh đã đi không được rồi?"
Lúc nãy Tề Bắc vì đói bụng mà mặt mày nhăn nhó, tuy anh không biết nhưng thật sự là Mạc Nhu quan sát anh rất kĩ.
"Biết sao giờ, cứ đói thì cả người tôi mệt nhừ." Chịu thôi, không còn cách nào để khắc phục.
Mạc Nhu chỉ cười nhẹ mà không nói gì nữa, ăn uống nãy giờ cũng đã một lúc, Mạc Nhu xem đồng hồ đeo tay, bây giờ cũng gần tám giờ rồi.
Tề Bắc tức nhiên cũng biết đã muộn, vậy nên cũng không muốn ở lại lâu, anh cất giọng cáo từ : "Cũng muộn rồi, tôi về trước đây."
"Tôi tiễn anh." Mạc Nhu đứng dậy, theo chân Tề Bắc ra ngoài.
Ra tới phòng khách Tề Bắc bỗng nhiên đứng lại, vì không để ý nên Mạc Nhu đã đâm vào người anh một cái.
"A ui." Cô bất ngờ xoa xoa trán, không hiểu vì sao Tề Bắc lại dừng chân.
Tề Bắc xoay người đối diện Mạc Nhu, ánh mắt ôn nhu nhìn cô chăm chú.
Mạc Nhu hơi giật mình vì cái nhìn này nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên.
"Tôi có thể theo đuổi em không?"
Tề Bắc đã quyết định, anh muốn theo đuổi Mạc Nhu.
Anh không biết vì sao mình lại động lòng với cô nhanh như vậy, Tề Bắc chỉ biết mình thật sự đã thích cô.
Đôi mắt của Mạc Nhu rất sáng, chỉ cần nhìn vào đó là lòng anh lại cảm thấy yên bình hẳn lên. Cũng có lẽ anh thích Mạc Nhu vì điểm này, nhớ lần đầu gặp cô, lúc đó tuy bị bắt đi nhưng Mạc Nhu vẫn không nao núng, trong mắt cô ngoài sự bình tĩnh ra thì không còn một điều gì nữa.
Đối với câu hỏi của Tề Bắc, quả thật Mạc Nhu không biết trả lời thế nào mới phải.
Theo đuổi cô sao, vì sao anh lại muốn làm như vậy?
Những ngày tiếp xúc với Tề Bắc Mạc Nhu đều cảm thấy rất thoải mái, anh và cô lại vô cùng ăn ý trong vụ án tại quán cơm, vả lại cô cũng có thiện cảm với anh. Nhưng điều đó có phải thích không Mạc Nhu cũng không biết.
Năm nay cô chỉ mới 23 tuổi thôi, vậy có phải còn quá sớm để yêu đương không?
Tề Bắc vẫn còn chăm chú đợi câu trả lời của cô, thái độ của anh vô cùng nghiêm túc.
"Tôi..." Thật ra Mạc Nhu vẫn còn rất phân vân, vấn đề tình cảm này cô chưa từng bao giờ nghĩ đến. Suốt mấy năm đi học và đi làm Mạc Nhu chưa từng trải qua mối tình nào, bởi vì chưa có ai thật sự khiến cô rung động.
Nhưng còn Tề Bắc thì sao, có phải cô đã để ý đến anh rồi không?
"Hãy thử cảm nhận bằng cả trái tim mình, tôi tin em sẽ tìm ra đáp án."
Mấy ngày nay không gặp Mạc Nhu thật sự Tề Bắc có chút nhớ mong, lúc đầu óc anh rãnh rỗi một chút thì lại nhớ đến cô, tối cũng vì nhớ cô mà không thể ngủ được.
Vậy nên Tề Bắc đã dốc hết sức điều tra án, đến khi vừa phá án xong liền gọi Mạc Nhu muốn cùng cô đi ăn trong ngày.
Suy nghĩ thật kỹ cuối cùng Tề Bắc đã nhận ra anh thật sự thích Mạc Nhu. Nếu đã thích thì anh không muốn chờ đợi nữa, vậy nên đã thẳng thừng đưa ra đề nghị theo đuổi cô.
"Mọi chuyện đến quá nhanh, thật xin lỗi tôi không thể thích ứng được."
Mạc Nhu biết mình thích Tề Bắc nhưng việc bắt đầu mối quan hệ tình cảm đối với anh là điều mà cô chưa từng nghĩ.
Công việc tuy đã có nhưng vẫn chưa ổn định lắm, cô còn muốn tự tay mình đưa Mạc thị lên tầm quốc tế có thể sánh với các công ty lớn khác. Vậy nên trong thời gian này cô không muốn yêu đương, để công việc thật sự ổn định mà không hề có bất trắc nào thì lúc đó Mạc Nhu mới có thể suy nghĩ lại chuyện tình cảm.
Tuy có cảm tình với Tề Bắc là thật nhưng cái Mạc Nhu cần là một mối quan hệ lâu dài, tốt nhất là đưa đến hôn nhân chứ không phải chỉ tìm hiểu thử về nhau sau đó mỗi người một ngã.
Cô không muốn như thế!
"Không sao, tôi đợi em." Câu trả lời của Mạc Nhu đã nằm trong dự liệu của Tề Bắc, cô không thích ứng được cũng là việc hiển nhiên, tính tình của Mạc Nhu kì lạ thế kia mà.
"Ngủ ngon." Tề Bắc mỉm cười với Mạc Nhu sau đó đi nhanh ra ngoài, bước nhanh vào xe sau đó nhấn ga rời đi.
Mạc Nhu nhìn bóng lưng vội vã kia thì trong lòng không hiểu sao lại có chút mất mát. Có lẽ Tề Bắc sẽ buồn lắm vì bị cô từ chối.