Nó là một hồn ma,lang thang khắp nơi.
Nó khóc rất nhiều...biết đau mà!..hắn tất cả đều gạt nó,hắn không yêu nó!..hôn nó là giả.,ôm nó là giả,nói yêu nó là giả,...ngồi dưới góc cây to co người lạnh lẽo,nó đối..giờ này trước đây là hắn sẽ nấu mì xào bích tết cho nó..sẽ ôm nó xem tivi,nhưng giờ chắc hắn đang ôm cô ta,đang ở bên cô ta rồi đâu còn nhớ tới nó,
khóc rất nhiều,trời lại đỗ mưa nó lạnh lẽo một mình,tại sao ông trời cho nó tồn tại,tồn tại con người không phải con người hồn ma lại không giống ma,tại sao cho nó gặp hắn sao cho nó hạnh phúc,cho nó chìm trong hạnh phúc rồi lại lấy đi....mưa vẫn không ngừng xối,nó nhỏ bé co ro trong góc lạnh lẽo,nó muônd nằm trong lòng hắn,ní muôn được hắn yêu thương,nhưng hắn có người mới rồi,nó không làm phiền hắn,nó không gặp hắn nữa,mãi mãi không gặp..
------------
Còn hắn bị nó hiểu lầm bỏ đi,nó đâu biết hắn kím nó khắp nơi,sợ nó lạc,...hắn đau lòng,sợ nó bỏ hắn đi luôn không ngừng tìm kiếm..hắn ra chỗ hắn và nó gặp nhau ngồi đợi nó.đợi cho đến trời sậm tối...đến khuya hắn không dám về...hắn sợ nó ở một minh đói còn mua sẳn đồ ăn nó thích ngồi đợi..đợi cho đến khuya,trời rớt hạt..hắn không về lại càng lo lắng hắn sợ nó sẽ lạnh...sợ nó cô đơn nhưng không biết nó ở đâu? hắn chỉ biết ngốc nghết đợi...hắn yêu nó!..nó không phải con người..mặc cho nó nghịch phá,bướng bỉnh hắn vẫn yêu nó...hắn chưa bao giờ gạt nó,nó vô cùng quan trọng với hắn...từ lúc nó xuất hiện hắn chưa bao giờ để nó rời hắn nữa bước..,làm gì cung mang nó theo,nhưng giờ nó đi,bỏ hắn rồi...nó nhẫn tâm quá,hắn yêu nó vậy?..chả lẽ nó không hiểu?..hắn nhớ nó nhiều lắm,giờ nó có bj ước có bị lạnh không?...có ai nó ăn không?..hắn ôm đồ ăn trong lòng mặt dù cũng chưa ăn gì nhưng hắn không đói một lòng chờ nó...!..cả đêm như thế hắn dầm mưa rồi bị sốt nặng,hắn rất khó chịu ,nhưng hắn không muôn về hắn sợ nó về hắn sẽ không gập nó,..
"Tối qua mưa lớn quá...ông có nghe tiếng khóc ở cái cây ở ngã ba không?..khóc cả đêm tui ám ảnh không ngủ được...không có ai mà có tiếng khóc...".
"Ukm nhóc nhà tui nghe khóc cả đêm không ngủ mặt mài sợ xanh cả lên không biết tối nay còn không?..tui sợ quá bà ơi..!"
Hắn nghe mọi người nói,liền nghĩ đến nó lảo đảo đi tới ngã ba tìm nó..hắn hi vọng,hi vọng được gặp nó,hắn biết lỗi rồi hắn sẽ không mắn nó,tuyệt đối không tức giận,chỉ cần nó về bên hắn...muốn hắn làm gì hắn cũng làm!...hắn nhích cơ thể mệt mỏi đi tìm nó...
Đến nơi hắn gặp nó đang co ro ngồi dưới góc cây,nó đang ngủ,hắn mừng rỡ chạy lại bên nó cuối cùng hắn tìm ra nó rồi...tim hằn vui vừa sót,bảo bối hắn cả đêm mắc mưa rồi....hắn đến gần nó định ôm nó vào lòng nhưng không thể hắn không thể chạm vào nó...nó đang dầng tang biến...hắn hoảng sợ cố gắn ôm nó,nhưng nó đã tan biến hết,đôi mắt hắn cay xòe,nó tan biến sao?..mãi mãi biến mất,hắn không còn cơ hội sao?...hắn biết lỗi rồi mà!..làm ơn hãy trở về với hắn đi...hắn ngồi quỵ xuống không còn đủ sức lực ngất lịm đi...