Ma Phu Giữa Đường - Chương 18 (hết)

Tác giả: Tử Tuyết Ngưng Yên

Tử Tuyết còn chưa kịp suy nghĩ điều gì thì đầu óc giống miệng cống được mở ra ( cái này là lời tác giả nha) , một cái gì đó không ngừng dũng mãnh cuồn cuồn tiến vào.
Lão nhân mỉm cười nhìn khuôn mặt Tử Tuyết không ngừng thay đổi, hắn biết tâm tư của hắn đã không uổng.
Đến lúc Tử Tuyết mở ta mắt, ánh mắt kia đã trở nên phức tạp khó có thể hình dung, ở đó không chỉ có khi*p sợ còn có nhiều hơn sự khó tin.
“ Ngươi không nên hoài nghi,” lão nhân mỉm cười, tựa hồ thực an tâm.
“Thì ra ngươi… ta….” Tử Tuyết trong khoảnh khắc cũng không biết nên nói cái gì , những tin tức trong đầu làm cho nàng quá mức chấn động.
“ nhắm mắt lại.” Lão nhân vẫn mỉm cười, Tử Tuyết nghe theo lời.
Chỉ thấy hai tay lão nhân khẽ nâng, một đạo bạch quang bên người hắn xoay tròn , cuối cùng hóa thành một đạo tinh tế hướng đến đỉnh Bách hội của Tử Tuyết, không ngừng rót vào cơ thể nàng, lúc này ma chi quan trên cổ tay nháy mắt cũng nổi lên ánh sáng lấp lánh.
Khi bạch quang biến mất, lão nhân cũng không biết đã đi đâu , chỉ còn lại một hạt châu trắng lớn hơn viên ngọc một chút, đang xoay tròn giữa không trong, sau đó sưu một tiếng, phá nước hướng ra phía trước phóng đi.
Nhớ kỹ, Tử nhi, nhất định phải sống thật tốt….
Bên trong dòng nước, thanh âm lão nhân từ từ mơ hồ. Mà Tử Tuyết lại vẫn còn kinh ngạc, một giọt lệ nhẹ nhàng chảy xuống, giọt vào trong ao….
Một làn nữa mở mắt, Tử Tuyết như trước vẫn ;à Tử Tuyết nhưng chính là xưa đã không bằng nay.
Vẫy tay, áo quần bên cạnh áo lâp tức bay dến, trong nháy mắt đã mặc lên thân thể của nàng. Đứng bên cạnh ao, miệng nàng niệm chú ngũ trong nháy mắt chi tinh lộ trì liên biến mất.
“ Cũng không biết bên trên như thế nào.” Khóe miệng Tử Tuyết câu lên, đây là đáy của Nhược hồ, không có biện pháp bấm đốt ngón tay vì thế nàng duỗi tay ra, nội đan màu tím vừa nuốt liền nổi lên phía trên lòng bàn tay, “ phiền ngươi dẫn ta lên trên.”. Nói xong, mặc niệm khẩu quyết, sau đó hạt châu màu tím nhất thời tỏa ánh sáng nhọn, tiếp theo liền phóng lên trên, mà Tử Tuyết cũng vội vàng đề khí đi lên.
“ Thật không nghĩ tới hồ nước này lại sâu như vậy.” Tử Tuyết vừa bay vừa thầm oán, “ bay như vậy cũng đã nửa ngày a….”
Đang nghĩ tới bỗng nhiên hạt châu trên tay chợt lóe, sau đó nghe tiếng rẽ nước, Tử Tuyết mừng rỡ cuối cùng cũng đến mặt nước, vì thế vội vàng tập trung pháp lực để nâng cao tốc độ….
Ai! Cái gì kêu vui quá hóa buồn ? có thể xem Tử Tuyết là như vậy đi.
Vừa mới thoát thai hoán cốt, vừa mới chiếm được vạn năm ma lực nhưng còn rất nhiều khẩu quyết chưa đi vào đầu óc, còn chưa vận dụng thành thạo tất nhiên sẽ đưa đến kết quả gì ? Nhìn Tử Tuyết sẽ biết.
Tử Châu sau khí rẽ nước nhanh chóng trở về trong cơ thể của Tử Tuyết, mà nàng bởi vì tốc độ quá nhanh, ma lực thi triển quá lớn cho nên trong thời gian ngắn vượt ra khỏi nước lại thấy một thân ảnh màu tím phóng lên cao, nhanh biến thành một dấu chấm đen nhỏ, sau đó biến mất không nhìn thấy.
Bởi vì nước của Nhược hồ có đặc tính cho nên khi ở trong nước mặc dù có tử châu dẫn đường nhưng khi nàng thi triển ma lực hiệu quả cũng chỉ có thể đtạ 1/3, còn lại đều bị nước trong hồ pha loãng, nhưng sau khi nàng thoát ra khỏi Nhược hồ thì sẽ không còn như vậy, cho nên….
Tử Tuyết chỉ cảm thấy bản thân mình nháy mắt dường như đã bay lên tới chín tầng mây, sau đó đầu tê rần giống như bị vật gì đánh lên, nhịn không được “ A” lên một tiếng, sau đó lại bắt đầu cấp tốc rơi xuống.
Mà lúc này trên không lại truyền đến một thanh âm hổn hển mắng to, “ Con bà nó, ai ᴆụng ௱ôЛƓ ta?”, tiếp theo bên trong tầng mây cũng có một vật kịch liệt rơi xuống….
Cũng trong lúc này, Phong Mạch Hàn vẻ mặt tức giận nhìn Tư Linh Nhi, nữ nhân này lá gan cũng quá lớn, chẳng qua hắn cảm thấy kỳ quái Tử Tuyết làm sao có thể phá vỡ kết giới, càng lo lắng hơn nữ nhân kia từ đây về sau sẽ chìm trong Nhược hồ….
Gây ra họa, Tư Linh Nhi sợ tới mức không biết phải làm sao. Vốn Tử Tuyết ૮ɦếƭ cũng chính là sự bình thường của các cuộc khiêu chiến trong ma giới, chính là khi nàng chống lại con ngươi băng lãnh của Phong Mạch Hàn, nàng biết, chính mình sai lầm rồi, cho dù Tử Tuyết có ૮ɦếƭ Phong Mạch Hàn cũng sẽ không yêu thích chính mình….
Nhận thức này làm cho Tư Linh Nhi có cmar giác suy sụp.
Phong Mạch Hàn vốn định một chưởng Gi*t ૮ɦếƭ Tư Linh Nhi, nhưng vì ngại cho mặt mũi của Tư Lãng mà cố nhịn xuống.
“ Cho dù Tử Tuyết có ૮ɦếƭ, bổn hoàng cũng không sủng hạnh ngươi.”
Lời nói của Phong Mạch Hàn làm cho Tư Linh Nhi hoàn toàn tuyệt vọng.
“ Ca, chúng ta quay về Tây Vực đi.”
“ Đường là do ngươi tự chọn.” Tư Lãng chau mày, “nếu đã quyết định, về sau không được hối hận.”
“ Ta sẽ không hối hận.” Tư Linh Nhi lắc đầu.
“ Vậy là tốt rồi.” Tư Lãng nói xong, vung tay lên, một đạo lam quang hiện lên, nháy mắt hai người đã không thấy bóng dáng.
“ Bệ hạ, việc này có hay không có chút qua loa ?” Huyền Băng không phải không lo lắng nhìn Phong Mạch Hàn, dù sao Tư Lãng cũng là nhất quốc chi quân của Tây Vực, như thế lại không cho hắn mặt mũi, việc kia….
Phong Mạch Hàn lắc đầu, Tư Lãng cũng tự rõ là muội muội của hắn tình nguyện, lúc này cũng là kết thúc hi vọng của hắn.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một hào quang yếu ớt kì dị hiện trên mặt hồ, mọi người ngạc nhiên nhìn mặt hồ yên lặng đã rất lâu của Nhược hồ.
Chỉ nhifnt hấy một đạo bạch quang hiện lên, có vật gì đó phá nước đi ra, sau đó thấy hạt bạch châu xoay tròn trước mắt Phong Mạch Hàn, sau đó sưu một tiếng nhập vào trước иgự¢ hắn.
Ngay lúc mọi người đang ngây ngốc trong hồ lại xuất hiện một đạo tử quang phóng lên cao, khi mọi người phản ứng lại thì đã không còn thấy bóng dáng của tử quang.
Lúc mọi người đang nghĩ mình bị hoa mắt bỗng nhiên trên không truyền đến một tiếng kêu ta, sau đó môt vật nhanh chóng rớt xuống. Phong Mạch Hàn nhướng mày, vung tay áo, một cỗ lực mạnh mẽ phóng lên trên.
Nếu Tử Tuyết không có pháp lực cũng không sao, Phong Mạch Hàn vẫn có thể vững vàng tiếp được nàng, hoặc là nàng dùng loạn lực hắn cũng có thể đỡ được.
Nhưng khi nàng sợ hão rơi xuống, liền bỗng nhiên niệm một khảu quyết, sau đó vung tay lung tung….
Nhất thời bốn phía mở ra một lượng lớn sức mạnh, chợt nghe mọi chỗ đều là tiếng nổ lách cách.
Bởi vì lực đọa của Phong Mạch hàn mà tốc độ rơi xuống của Tử Tuyết chậm đi rất nhiều. Ngay lúc đó một vật thể lại nhanh chóng ngã bùm lên trên đất.
“ Là ai ?” vật thể kia chống tay muốn đứng lên, vừa định đứng lên bởi vì gạp phải phản lực nên Tử Tuyết thay đổi vị trí cơ thể một chút, vừa vặn nên xuống người vừa mới đứng dây, tiếp theo chợt nghe một tiếng thét lớn, người kia lại một lần nữa nằm sấp xuống nền đất.
“ sao lại không đau nhỉ ?” Tử Tuyết kì quái sờ sờ chính ௱ôЛƓ mình, cao hứng kêu lớn.
“ khụ khụ, ta đau.” Dưới đất ẩn ẩn truyền đến một thanh âm mỏng manh.
“ Ai ?” Tử Tuyết lúc này mới phát hiện mình đang ngồi trên một người, vội vàng nhảy dựng lên.
“ Là ta.” Người kia khó khắn di chuyển thân mình, sau đó chậm rãi ngồi dậy.
Phong Mạch Hàn vừa thấy lập tức trợn mắt há mồm, người này dĩ nhiên là thủ hạ của thượng đế – Bắc đẩu thượng tiên.
“ Người này thật tốt, đã vậy còn giúp người khác suy nghĩ nha.” Tử Tuyết vẻ mặt cảm kích nhìn hướng Bắc đẩu đại tiên, “ thân sĩ nga.”
Bắc đẩu đại tiên cảm thấy một trận lạnh ác, đã biết là thân sĩ sao ? chính mình rõ ràng là bị người ta ᴆụng xuống dưới, đây là chiêu ai chọc ai a ?
“ Thật sự rất có lỗi.” Phong Mạch Hàn lắc đầu, nữ nhân này gây ra họa cũng không biết đâu, vội vàng chắp tay, “ Tiện nội làm phiền thượng tiên.”
“ Quên đi, tính ta cũng không thích khó dễ người khác.” Bắc đẩu đại tiên khoát tay, nếu không có việc gấp, hắn thật sự muốn cùng nữ này tính sổ, lập tức xoay người, biến mất.
Thần tiên nha. Tử Tuyết chớp chớp mắt, thật là có duyên mà.
Đúng lúc này bỗng nhiên toàn bộ mặt đất lắc lư dữ dội.
“ Không tốt, ác ma bị phong ấn đã bị mở ra.” Phong Mạch Hàn dùng ngón tay tính toán, vừa rồi Tử Tuyết bỗng nhiên phát công lại làm phá hủy phong ấn.
“ Ác ma ?” Tử Tuyết nuốt nước miếng, sẽ không khủng bố như vậy chứ ?
“ Năm đó ác ma hoành hành, là ma tổ dùng lực phong tỏa bọn họ, chính là ngươi nháy mắt làm sao có được ma lực cường đại như vậy ? “ Phong Mạch Hàn nhìn Tử Tuyết, hắn có thể cảm nhận được quanh người nàng ma lực đang chuyển động.
“ Ta….” Tử Tuyết không biết nên giải thích như thế nào?
Phong Mạch Hàn dường như cũng không kịp nghe nàng giải thích, liền kéo tay nàng bay lên,
Phong ấn tuy rằng bị đánh tan nhưng ác ma bị nhốt mấy trăm vạn năm muốn đi ra cũng không dễ dàng như vậy, lúc này Phong Mạch Hàn cảm thấy có người đang giúp bọn họ tấn công trong ngoài, nói như vậy phong ấn rất nhanh sẽ bị phá hủy, lúc đó hậu quả sé không thể tưởng tượng.
Tử Tuyết nhất thời không biết Phong Mạch Hàn muốn dẫn nàng đi đến nơi nào, xem vẻ mặt của hắn phỏng chừng hỏi cũng là không tốt, cho nên đành im lặng.
Đảo mắt bọn họ đáp xuống một ngọn núi. Tử Tuyết mở to mắt nhìn nhìn, trên núi là ba chữ lớn : Phong ma sơn. Tử Tuyết hiểu được đây chính là nơi ác ma bị giam nhốt, bởi vì cả ngọn núi đang không ngừng loạng choạng, giống như rất nhanh sẽ ngã xuống.
“ Thì ra là ngươi !” Phong Mạch hàn nhướng mày, tùy tay bắn một đạo hồng quang về phía đỉnh núi, tiếp theo chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng rời đi.
Tử Tuyết mở to hai mắt, nàng nhận ra người kia chính là nữ nhân của Phong Mạch Hàn – hắc mẫu đơn yêu Đan Mặc.
Tử Tuyết còn chưa hiểu được mọi chuyện Đan Mặc đã hung hăng trúng một chưởng.
“ Phong Mạch Hàn, ngươi thật ngoan độc,,,,” âm thanh của Đan Mặc yếu ớt.
Chẳng qua ngay khi Phong Mạch Hàn chuẩn bị ra tay thì cả ngọn núi kịch liệt lay động.
Huyền Băng cùng Chu Diễm vừa tới, muốn ra tay áp chế phần nào sự lay động của phong ma sơn.
Phong mạch Hàn cũng không để ý tới Đan Mặc, xoay người một đạo hồng quang hiện lên, ba đạo lực lượng đồng thời bắn về phía Phong Ma sơn. Tuy rằng số lần rung chuyern có giảm bớt nhưng rất nhanh đã giảm di tác dụng.
Tử Tuyết bỗng nhiên phát hiện ma chi quan nóng lên, ánh sáng bảy màu bao phủ toàn thân nàng.
Phong Mạch Hàn lúc này đột nhiên cảm thấy một lường nhiệt trong cơ thể bắt đầu dấy động, thân thể vốn bị phong ấn cũng trở nên thông thuận, không khỏi vui vẻ, viên nội đan màu trắng vừa mới tiến nhập trong cơ thể mình lại có một sức mạnh lớn như vậy….
Nháy mắt, bạch đan châu cùng tử đan châu trong cơ thể Tử Tuyết đồng thời bây lên cao, sau đó quấn lấy nhau, càng bay càng cao, khi tới đỉnh núi bỗng nhiên dừng lại, sau đó tỏa ra hào quang vạn trượng.
Phong ma sơn đang kịch liệt rung động chậm rãi im lặng xuống dưới, khi hai hạt châu đồng thời bay về phía phong ấn thì ngọn núi đã hoàn toàn trở về trạng thái tĩnh lặng.

Khi mọi việc đều trở lại an tĩnh, mọi người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đúng lúc này hai hạt châu bỗng nhiên bây đến không trung, trong ánh hào quang ẩn ẩn xuất hiện hai nhân ảnh.
“ Ma tổ, ma hậu.” Phong Mạch Hàn bất khả tư nghị nhìn bọn họ.
Tử Tuyết cũng nhận ra người nam nhân kia, đúng là người đã dạy cho nàng ma pháp dưới đáy hồ.
“ Tất cả đều là thiên định.” Ma tổ gật gật đầu, “ hai người các ngươi là do chúng ta chuyển thế, cho nên khi tìm thấy mục tiêu nhất định sẽ ở cùng một chỗ….”
Phong Mạch Hàn ngạc nhiên.
“ Nay, Tử Tuyết đã có được hoàn toàn ma lực của ma hậu, mà ngươi cũng có được toàn bộ ma lực của ta…hãy cố gắng quý trọng….”
“ Thay chúng ta tiếp tục yêu thương nhau mãi mãi….”
Trong lúc mọi người đang trong kinh ngạc, hào quang biến mất, hai hạt châu cũng tách ra bay về phía Tử Tuyết cùng Phong Mạch Hàn. Ma chi quan trong tay của Tử Tuyết trong nháy mắt cũng biến mất hào quang.
“ Chúc mừng ma hoàng.” Huyền Băng cùng Chu Diễm kinh hỉ nhìn mọi chuyện đã diễn ra, lại nhìn Phong Mạch Hàn, giữa trán bỗng nhiên hiện ra một chữ “vương”, “ kết giới mở ra.”
Phong Mạch Hàn gật đầu, không nghĩ sức mạnh của ma tổ đã thay hắn hoa giải vạn năm chi kiếp, nhìn nữ nhân ngu ngốc một bên không khỏi nở nụ cười, đúng là phúc họa khó cầu.
“ Ngươi là tiểu sư tử của ta ?” mắt Tử Tuyết bỗng nhiên sáng lóa, “ hồng mao tiểu sư tử ?”
Khóe miệng Phong Mạch Hàn run rẩy một chút, không nói chuyện.
“ Trời ạ, ngươi cư nhiên là một tiểu sư tử đáng yêu ?” Tử Tuyết kêu lớn, bàn tay sờ sờ cái đầu hắn.
Phong Mạch Hàn vội vàng né tránh.
“ Không cần né, cho ta sờ sờ đi.” Tử Tuyết không chịu buông tha, đuổi theo qua bên người Phong Mạch Hàn.
“ Thật sự không cần.” Phong Mạch Hàn quay đầu bỏ chạy, đường đường là sư ma, nếu để cho một nữ nhân tùy tiện tìm ra manh mối gì chẳng phải là rất mất mặt sao ?
“ keo kiệt, chỉ sờ một chút a….” Tử Tuyết ra sức truy đuổi.
Chu Diễm cùng Huyền Băng liếc nhau, xem ra ma cung sắp chính thức cử hành đại điển phong hậu, hơn nữa, về sau ma cung thậm chí là ma giới cũng sẽ không còn tĩnh mịch nữa…. Không khỏi nở nụ cười, thực mong chờ những ngày kế tiếp đây.
HOÀN
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc