Tử Tuyết vốn nghĩ mình đã ૮ɦếƭ nhưng không biết qua bao lâu nàng khôi phục ý thức, cảm giác thân thể không ngừng trầm xuống, hô hấp cũng dần dần trở nên khó khăn .
“ Lão thiên gia, sao không cho ta ૮ɦếƭ trực tiếp ngay lúc ngất xỉu đi, còn để ta khôi phục ý thức để cảm giác cái ૮ɦếƭ sao ?” Trong lon Tử Tuyết kêu oan, muốn giãy dụa một chút mới phát hiện tay chân không thể động đậy.
Ngay tại lúc nàng cảm thấy bản thân sắp không xong thì bỗng nhiên xuất hiện một đạo bạch quang, tiếp theo nàng cảm thấy hô hấp trở nên dễ dàng, thân thể cũng có thể cử động trở lại.
Nàng không khỏi mở to mắt sau đó lăn lông lốc đi đến.
“ Ngươi đã đến rồi.” Một thanh âm già nua ẩn ẩn vang lên, tựa hồ biết nàng đang tới.
“ Ai đó ?” Tử Tuyết nhìn quanh, chỉ một màn trắng xóa, không thấy được người nào.
“ Đi đến phía trước.” Thanh âm lại vang lên.
Tử Tuyết vốn không muốn nghe theo, nhưng bước chân lại không ngừng đi, phiêu hồ hồ đến phía trước, nháy mắt khoảng không phía trước sáng bừng lên, sương trắng dường như tản mất, nơi nơi đều trở nên trong suốt.
Thuy tinh cung ? Tử Tuyết sợ ngây ngươi, nơi này quá đẹp, không nghĩ ở dưới đáy hồ lại có một nơi như vậy.
“ Ngươi cuối cùng đã đến đây.” Thanh âm già nua lại vang lên, lúc này lại gần ngay trước mắt.
“ Ngươi là ai ?” nàng hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu, nhưng không phát hiện cái gì, “ đừng dọa ta.”
“ Ta ở trong này.” Theo thanh âm một hình ảnh chậm rãi từ từ trở nên rõ ràng, thì ra là một lão nhân đang cười hì hì nhìn nàng.
“ Ngươi là ai a ?”
Nàng cảm thấy thật kì quái, bản thân nàng lại không hề có cảm giác sợ hãi, ngược lại có một loại cảm giác thân thiết, liền bước qua, lúc này ma chi quan trên tay lại nóng lên.
Tử Tuyết nâng cổ tay, ma chi quan vốn màu bạc lúc này lại trở nên lóng lánh nhiều màu, sau đó trong nháy mắt thoát khỏi cổ tay của Tử Tuyết bay thẳng đến tay của lão nhân.
Nàng trợn mắt há mồm nhìn chuyện đang diễn ra, đây là chuyện gì đây ?
Đến trên tay lão nhân ma chi quan lập tức trở lại nguyên hình là chiếc vương miện, sau đó ánh sáng nhiều màu cũng hoàn toàn biến mất.
“ Nha đầu, đem giọt một giọt máu của ngươi giọt lên nó, nó mới chân chính nhận thức ngươi là chủ nhân, cùng ngươi tâm ý tương thông….” Lão nhân nói xong, đem vương miện trở lại với Tử Tuyết.
Nàng bán tin bán nghi, há mồm hung háng cắn ngón tay của mình, sau đó giọt một giọt máu lên vương miện, kể cũng thật lạ, trong nháy mắt vương miện lại sáng lên, lập tức trở về hình dáng của chiếc vòng tay chẳng qua nó đã không còn cảm giác lạnh như băng mà trở nwn ôn hòa hơn.
Lão nhân mỉm cười nhìn Tử Tuyết gật gật đầu, “ Nó có thể cảm nhận được suy nghĩ của người, nhất là những lúc nguy hiểm….”
Thật sao ? Tử Tuyết vui mừng lộ rõ trên mặt nhưng vẫn có chút bán tin bán nghi.
“ Ngươi có thể tự mình thử.”
Tử Tuyết lập tức hưng phấn nhìn bốn phía, “ ta muốn bay.”
Vừa dứt lời, ánh sáng lập tức tỏa ra, Tử Tuyết được bao trùm trong luồng sáng chậm rãi bay lên….
“ Qúa tuyệt vời.” Vừa mới hạ xuống nàng đã hung hăng hôn lên vòng tay một cái.
Lão nhân không khỏi mỉm cười
Một lúc lâu, Tử Tuyết rút cục ngẩng đầu, lại hỏi, “ ngươi là ai vậy ?”
“ Chuyện này không quan trọng.” Lão nhân nói, “ quan trọng là ngươi cùng ma giới hữu duyên, cùng ma chi quan hữu duyên, cùng ta có duyên….”
Tử Tuyết chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc, chẳng lẽ nàng phải cả đời ngu ngốc ở trong này ?
“ Ta tới nơi này cũng là do ngươi dở trò quỷ sao ?” Nàng bỗng nhiên hiểu đuoch, Nhược hồ này nghe nói là đã được thiết kết giới, nếu không phải lão nhân này phá rooid nàng thật sự không thể rơi vào.
Lão nhân nghe vậy lắc đầu, “ ngươi đánh giá ta rất cao rồi…”
Sao ?
“ Ha ha, ngươi gặp được chẳng qua chỉ là một phần hồn phách của ta mà thôi.” Lão nhân sờ sờ đầu, “ ta tuy nói ma lực không thấp nhưng còn chưa đủ để đánh vỡ kết giới của Nhược hồ .”
“ Hồn, hồn phách ?” Tử Tuyết lắp bắp, “ Ma cũng có thể ૮ɦếƭ sao ?”
“ Vạn vật đều có sinh có diệt, thần tiên và ma đều không có ngoại lệ….”
Nga, Tử Tuyết hiểu được, đạo lí này nàng biết nhưng nàng thật sự không rõ vị lão nhân trước mắt này đã ૮ɦếƭ vì sao hồn phách lại ở trong này ? Ở nhân gian hay nói đến quỷ báo thù, chẳng lẽ….Nghi đến đây, nàng không khỏi khẩn trương nhìn sang lão nhân, người kia không lẽ hàm oan không sáng tỏ, ૮ɦếƭ không nhắm mắt ?
Lão nhân giống như biết được tâm tư của Tử Tuyết cau mày, “ Ta là vì không thể không lo.”
“ Không lo ?” Tử Tuyết càng lúc càng hồ đồ.
“ Thời không này phân thành tiên vực, thần vực, ma vực cùng quỷ, mỗi nơi đều có vua của mình, nhưng lại chịu sự thống trị của thượng đế….” Lão nhân thở dài, “ mỗi giới hoàng đều sẽ trải qua một kiếp số nhất định….”
Tử Tuyết giật mình, trong đầu tưởng tượng ra một cái “ thiên tháp hãm”, thấy một loại tình yêu mới có thể làm cho một nữ tử phấn đấ quên mình đi cứu lấy trượng phu… ( cái này dựa trên truyền thuyết thanh xà bạch xà nha mọi người.)
“ Ta dùng mấy trăm vạn năm mới tìm đủ hồn phách của thê tử mình, sau đó ghép lại….” trong ánh mắt lão nhân tràn đầy ôn nhu, “ nhưng mà sau nhiều kiếp, nguyên thần của ta đã bị thương, mà ghép lại hồn phách tiêu hao rất nhiên tâm lực….”
Tử Tuyết càng nghe miệng càng trương đại.
“ Thê tử của người dùng mạng của chính mình đổi lấy sự bình an cho ngươi, mà ngươi lại dùng ma lực của mình làm cho hồn phách của nàng không tiêu tán….” Chuyện này cũng quá cảm động đi ?
“ Ta không muốn nàng như vậy biến mất.” Lão nhân trong mắt tràn đầy nhu tình, “ bởi vì hồn phách của nàng không được đầy đủ, cho nên ta chỉ có thể đưa nàng đến dị giới luân hồi chuyển thế thành người….”
“ Thật tốt.” Tử Tuyết thở nhẹ một hơi, “ thất tôt khi không biến mất.”
“ Nay tâm nguyện của ta đã xong, cho nên….”
“ làm sao vậy ?’ Tử Tuyết khẩn trương.
“ Ta cũng sẽ chuyển thế mà đi.”
“ Chuyển thế ?”
“ Đúng vậy.” lão nhân nở nụ cười, “ thật là thiên ý, để cho ta trước khi mất hết ma lực gặp được ngươi….” Ánh mắt ôn nhu kia làm cho Tử Tuyết tự nhiên cảm thấy ấm áp.
“Ta ?”
“ Ta đem mấy trăm vạn năm ma pháp của mình lưu giữ truyền cho ngươi.”
“ A ?” Tử Tuyết có chút không thể tin được, “ truyền, truyền cho ta ?”
“ Ngươi nên kêu ta một tiếng sưu phụ đi.”
“ Nga.” Tử Tuyết nhất thời kinh hỉ nhảy lên, sau đó quỳ xuống, “ sự phụ tại thượng, xin nhận….” nhưng còn chưa nói xong thân thể nàng đã kinh khinh phiêu phiêu bị một lực cản vô hình ngăn lại.
Tử Tuyết nổi giận đùng dùng nhìn Tư Linh Nhi, nhất thời hiểu được ẩn ý, nàng cũng có nổi khổ không nói nên lời a.
“ Tử Tuyết, ngươi có ý gì ?” Ngữ khí của Tư Linh Nhi không tốt.
“ Cái gì là có ý tứ ?” Tử Tuyết đành phải giả vờ không hiểu.
“ Vì sao bệ hạ đến nay cũng không chịu đến nơi của ta?” Tư Linh Nhi tính tình mạnh mẽ nói chuyện cũng không có gì phải ngại ngùng.
“ Ta cũng muốn biết vậy sao đây.” Tử Tuyết trừng mắt , “ Ta đồng ý để ngươi ở lại, nhưng ta cũng không thể quản được cái tên kia, ngươi nên tìm hắn mới đúng.”
“ Nếu ngươi hàng đem không quấn quýt lấy hắn, thì làm sao có thể….”
“ Làm ơn đi đại tiểu thư à, ngươi có thể dùng một chút đầu óc được không ?” Tử Tuyết trợn mắt, “ Hắn là một ma nhân có thể để người khác quấn quýt sao ?”
“ Ta mặc kệ, ta muốn khiêu chiến với ngươi.” Tư Linh Nhi bày ra tư thế không quan tâm.
Người ở ma giới sao lại thế này ? Tử Tuyết không nói gì, không được cái gì là sẽ đánh nhau sao ? trước là Đan Hồng nàng còn có thể văn đấu, nhưng trước mắt là Tư Linh Nhi thì sao ? không biết chừng không thể không đánh, nhưng mà bản thân mình làm sao đánh thắng được nàng ta ?
Tư Linh Nhi nâng tay phải lên, bàn tay chậm rãi phiếm lục quang.
“ Đợi chút.”Tử Tuyết vội vàng xua tay, “nơi này là tẩm cung hoàng hậu, lỡ đâu phá hỏng thì không tốt.” Đầu óc Tử Tuyết nhanh chóng xoay chuyển, hiện tại nàng chỉ còn một cách là kéo dài thời gian, hi vọng tên Phong Mạch Hàn kia có thể cảm nhận được , “ Chúng ta đến hoa viên được không ?”
Sao ? Tư Linh Nhi có chút khó hiểu, đánh nhau cũng muốn chọn địa điểm sao ? Không sao, đáp ứng cũng được, lục quang trên tay nháy mắt biến mất.
Tử Tuyết chậm rì đi đến hoa viên, vừa đi vừa thầm mắng, Cúc Tâm cùng Tiểu Thanh, Tiểu Bạch không biết đã chạy đi đâu, bình thường thì luôn líu ríu ở bên người, đến lúc mấu chốt lại không thấy bóng dáng ?
Trước kia thì cảm thấy đường thật dài, đi cả nửa ngày cũng không thấy đến nhưng hôm nay sao lại đi nhanh như vậy chứ ? ô ô….Tử Tuyết khóc không ra nước mắt.
“ Nương nương, mời.” nháy mắt Tư Linh Nhi đã bay tới giữa không trung, lục quang trên tay đã lớn dần lên.
Tử Tuyết biết tránh không khỏi. Nhìn ánh lục quang đánh thẳng đến theo bản năng nàng đưa tay lên đỡ, khi lục quang gần như chạm đến người nàng thì bỗng dưng cảm thấy có một vật cản lại, ma chi quan trên cổ tay của nàng lại tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Tử Tuyết mừng rỡ, thì ra vật này lợi hại như vậy.
Tư Linh Nhi dừng một chút, nhưng chiêu tiếp theo nhanh chóng xuất ra. Tử Tuyết vẫn như cũ, nhấc tay nhấc chân ra đỡ, nhưng lần này Tư Linh Nhi dùng toàn bộ sức lực, ma chi quan tuy rằng chặn được đòn tấn công kia nhưng do sức va chạm quá mạnh, Tử Tuyết lại không có ma lực nên thân mình không thể ổn định, vì thế toàn thân nàng bị nhấc lên chuyển động theo hình vòng cung.
Tử Tuyết trong nháy mắt bay lên không trung, sau đó vội vàng rơi xuống, tiếp theo chợt nghe tiếng “ bùm”, nàng cảm giác bản thân đã rơi vào trong hồ.
Trước khi nàng mất đi ý thức, chỉ nghe thấy có người kêu lên “ nương nương.” Sau đó cái gì cũng không biết.
Tư Linh Nhi ngây người, dù sao nàng vô tình ra tay, nhưng cũng không nghĩ tới ma hậu lai có pháp lực yếu như vậy…..
Khi Phong Mạch Hàn đuổi tới, chỉ kịp nhìn thấy mặt Nhược hồ dậy sóng , tâm không khỏi có chút đau đớn, hốt hoảng.
“ Nương nương…” Cúc Tâm kêu to, vin vào lan can, nước mắt đã tràn đầy nhưng cũng không dám đi xuống cứu .
Tâm Phong Mạch Hàn kéo đến một trận đau đớn giống như đã đánh mất một thứ vô cùng quan trọng.
Nhược hồ, đó là điều cấm kỵ của yêu ma tiên thần. Chỉ cần vào nước cho dù là pháp lực, ma lực đều không có tác dụng, đây chính là nơi gặp thần nuốt thần, gặp ma ăn ma.