“ Nương nương, đây là bồi thường cho hoa tai của người có đủ không ?” Tư Lãng khóe miệng mỉm cười, ánh mắt loan lên.
“ Đủ đủ….” Tử Tuyết gật lia lịa, “ hận không thể lập tức ôm hộp vào trong lòng.”
“ Ma quân khách khí.” Phong Mạch Hàn giật mình, thật sự là dọa người, nháy mắt đã tới phía sau Tử Tuyết, bắt được tay của nàng, “ chỉ là một cái hoa tai mà thôi, hoàng hậu của ta hay nói giỡn thôi.”
Tử Tuyết nhe răng trợn mắt muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của Phong Mạch hàn. Nhưng không có hiệu quả, chỉ có thể liếc mắt, dùng âm thanh vừa đủ cho hai người nghe thấy, “ ngươi làm gì chứ ? ngươi thu mỹ nữ của ngươi, ta thu trân châu của ta, chúng ta không xâm phạm lẫn nhau….”
“ Ngươi tốt nhất câm miệng lại cho ta, nếu không hừ hừ….” Phong Mạch Hàn tức giận uy Hi*p nói.
Tử Tuyết nháy mắt rụt cổ, tên kia không chừng nói được làm được. Vì thế rầu rĩ ngồi ở bên người Phong Mạch Hàn.
“ Linh Nhi tham kiến nương nương.” Tư Linh Nhi lúc này càng tỏ ra nhu thuận, nàng thật không nghĩ tới nữ nhân lôi thôi như vậy lại là ma hậu ? lỡ đâu nàng ta không đáp ứng mình nhập cung thì làm sao bây giờ ?
“ Ha ha.” Tử Tuyết nhìn nàng lại nở nụ cười. “ Linh Nhi muội muội đừng khách khí.” Thậm chí còn bước xuống tự tay nâng nàng dậy, “ về sau đều là người một nhà , không nên khách khí a.”
Khuôn mặt của Phong Mạch hàn đã muốn đen thui không còn bộ dáng, nữ nhân này, tại sao vẫn không ẩn số lộ bài a ?
Tử Tuyết lại không để ý tới thái độ của Tư Linh Nhi, vẫn lôi kéo tay tay nàng, “ chậc chậc, muội muội thật xinh đẹp, tin tưởng ma hoàng điện hạ sẽ rất yêu thích….”
Tư Linh Nhi có điểm thụ sủng nhược kinh, nàng không nghĩ tới nữ nhân này lại không ghi hận sự vô lý của nàng, vì vậy nhất thời có điểm ngượng ngừng , “ thực xin lỗi việc khi sáng….”
“ Được rồi.” Tử Tuyết cắt lời nàng, “ Hiểu lầm mà thôi.” Nói xong nhíu mày nhìn thoáng qua Phong Mạch Hàn, không phải muốn thị uy một chút với nữ nhân sao ? vậy đến đây đi, đến bao nhiêu ta thu bấy nhiêu, xem ngươi thế nào ứng phó….
Phong Mạch hàn bỗng nhiên có chút hối hận khi để cho nữ nhân hậu cung, việc này có tính là do bản thân mình chưa thật sự nắm rõ hết không ? Nữ nhân không phải đều đố kỵ nhau sao ? tại sao nữ nhân này lại có thể hào phóng như vậy ?
Một đáp án duy nhất có thể giải thích chính là nàng không thích chính mình.
Điều giải thích này làm cho Phong Mạch Hàn thực ảo nảo, tung hoành ma giới, cho dù là yêu hay ma chỉ cần là nữ tử khi thấy mình không phải đều điên cuồng mê luyến sao ? nhưng tại sao nữ nhân này lại không thích mình ? Không, chuyện như vậy hắn tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra, chỉ có hắn mới có quyền không thích nữ nhân, tuyệt đối không cho phép bất cứ nữ nhân nào cự tuyệt chính mình !
Tư Lãng nhìn khuôn mặt tức giận của Phong Mạch Hàn khóe miệng vi kiều, việc này cũng thật ngoài dự kiến của hắn, không nghĩ lại có thể dễ dàng tiếp nhận muội muội của mình.
Tử Tuyết thấy biểu tình trêu chọc của Tư Lãng, không khỏi hất mũi hừ một cái, nam nhân đều không phải người tốt, bao gồm cả ngươi nữa. Sau đó không thèm quan tâm tới bọn họ, lập tức lôi kéo Tư Linh Nhi ra khỏi ma điện, “ đi thôi, ta giúp ngươi sắp xếp tẩm cung.”
Để lại hai nam nhân hai mặt nhìn nhau tất nhiên cũng không nói gì.
“ Muội muội mấy tuổi ?” Tử Tuyết kéo tay nàng, thanh âm ôn nhu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ tốt nhất là làm cho Phong Machh Hàn yêu thương nàng này, như vậy mình sẽ có thể thoát thân.
“ một vạn hai ngàn tuổi.” Tư Linh Nhi cũng thực thuận.
Sặc ? Tử Tuyết suýt nước bị ૮ɦếƭ bởi nước miếng của mình, lúc này mới ý thức mình đã phạm tới cái sai lầm cơ bản, đó là đem toàn bộ những cái trước mắt này là người. Hơn một vạn tuổi ? ngoan ngoãn, chính mình không biết đã luận hồi bao nhiêu lần a ?
“ Tỷ tỷ thì sao ?” Tư Linh Nhi thật ra bản tính rất đơn thuần, chẳng qua thân phận trời sinh tôn quý nên bản tính có chút hỏng mà thôi.
“ Ta.” Tử Tuyết che miệng, chẳng lẽ muốn nói cho nàng biết mình mới hai mươi tuổi ? như vậy còn không sợ bị mọi người cười ૮ɦếƭ sao ? hai mươi tuổi nhưng lại cùng xưng hô tỷ muội với một lão quái vật một vạn hai trăm tuổi ?
“ Cô nương “ May mắn lúc này Cúc Tâm cùng Tiểu Thanh, Tiểu Bạch đi tới, làm cho vấn đề này bị đè xuống.
“ Các ngươi đến rất đúng lức, nhanh chuẩn bị tẩm cung mới cho phu nhân.”
“ Cô nương a.” Tiểu Thanh nở nụ cười, “ chuyện này Bạch Dương tổng quản đã sớm chuẩn bị tốt, cũng không đến phiên chúng ta động thủ đâu nha ?”
Bạch Dương ? Tử Tuyết nhớ tới lão nhân toàn thân trắng bóng, thì ra hắn là tổng quản .
Tư Linh Nhi chính thức trở thành một trong số những nữ nhân của Phong Mạch Hàn.
Phong Mạch Hàn vì hành động hào phóng của Tử Tuyết mà căm tức, bất quá hắn nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, nữ nhân này sợ hắn sẽ quấn quýt lấy nàng ta, cố ý dùng nữ nhân khác đến hấp dẫn sự chứ ý của hắn đây thôi.
Chẳng qua Phong Mạch Hàn cũng không phải là con ma làm người khác vừa lòng đẹp ý.
Tử Tuyết không hiểu, không phải có người mới tiến cung sao ? tại sao cái tên kia lại còn cứ hướng tới nàng mà chạy đến a ? bất quá làm cho nàng cảm thấy kì quái là hàng đêm dù hắn ôm nàng ngủ nhưng không có tiến thêm bước nàng, điều này làm cho Tử Tuyết an tâm đồng thời cũng có chút nghi hoặc, chẳng về phương diện kia hắn có vấn đề ?
Phong Mạch Hàn buồn cười nhìn Tử Tuyết một hồi nhíu mày, một hồi quyết miệng, mày lại nhăn lên, trí tưởng tượng của nữ nhân này thật sự là phấn khích không ít, lại dám hoài nghi bản lĩnh của hắn ? thật muốn hiện tại muốn nàng, nhưng cơ thể hắn kết giới chưa được giải trừ, pháp lực không thể tự nhiên kiềm chế, nữ nhân này pháp lực lại rất yếu, chỉ sợ sau khi hoan ái nàng sẽ không chịu được mà bị đánh cho hồn phi phách tán, về những nữ nhân trước đây của hắn sao ? có ai không trên ngàn năm đạo hạnh ?
Tử Tuyết không biết hai con mắt của mình đã sớm tiết lộ tâm tư, còn lại tự cân nhắc, làm nữ nhân của tên kia đúng là mệnh khổ thôi, không biết có phải nàng đang là người hại Tử Linh Nhi đi vào con đường của bạc mệnh không ?….
Ánh mắt Phong Mạch Hàn mị mị, không thể nhìn được, tay ôm lấy nàng, sau đó bá đạo ngăn chặn cái ý tưởng kia của Tử Tuyết, nàng vì kinh ngạc mà khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, khiến cho hắn ʍúŧ vào, ςướק lấy , làm cho đầu lưỡi dây dưa cùng nhau….
Tử Tuyết bị hôn cho choáng váng , trong đầu lập tức loạn hết lên, tên kia sao lại thế này ?
“ Nếu ngươi không sợ ૮ɦếƭ, ta không ngại hiện tại sẽ ăn ngươi.” Phong Mạch Hàn câu khóe miệng nói.
૮ɦếƭ ? ai không sợ ૮ɦếƭ ? Tử Tuyết mở to hai mắt, chưa nghe ai nói làm việc kia sẽ ૮ɦếƭ người a ?
“ Pháp lực của ngươi quá yếu.” Phong Mạch Hàn kinh trác làn môi của nàng, “ không chịu nổi ma lực vạn năm của ta, hơn nữa ….” Câu nói kế dừng lại, bí mật của hắn tạm thời không thể nói, nói ra sẽ khiến cho đại loạn.
Tử Tuyết nháy mắt hiểu được, không khỏi xấu hổ mà đỏ bừng mặt, ý nghĩ của mình tại sao hắn đều biết a ?
“ Cho nên ngươi cần cố gắng, phải tăng cường pháp lực.” Phong Mạch Hàn xoa cái chóp mũi của nàng, “nhất định phải là lúc chúng ta động phòng….”
Mặt Tử Tuyết càng đỏ hơn, đây là chuyện gì đây ?
Phong Mạch Hàn nhìn dáng vẻ xinh đẹp của nàng không khỏi giật mình, hắn chưa bao giờ là cái lừa người dối ma, hắn thừa nhận hắn bắt đầu bỏ đi ý nghĩ ban đầu, bắt đầu từ khi nào ? có lẽ bản thân hắn cũng không biết, có lẽ chính là thời điểm nàng cự tuyệt cùng thành thân với hắn mà bắt đầu, hay là từ lúc ma chi quan nhận thức nàng ….
Tử Tuyết không biết suy nghĩ của Phong Mạch Hàn, nàng tuy đồng ý với Phong Diệp không rời khỏi hắn nhưng cũng không muốn cùng một đống nữ nhân tranh giành nam nhân, huống chi lại là một đám yêu ma tranh giành, nàng không ngại số của mình khổ a, cho nên nàng muốn nghĩ biện pháp khiến cho Phong Mạch Hàn đuổi mình đi.
Nhìn thấy Phong Mạch Hàn không thích Tư Linh Nhi nhưng nàng vẫn cố ý lưu lại nàng ta mục đích khiến cho Phong Mạch Hàn tức giận mà ban cho nàng một chữ “cút”, nhưng hiện tại lại không như nàng tưởng tượng, tên kia mỗi ngày đều tới chỗ nàng, hại nàng ngay cả thời gian tìm kiếm tiểu sư tử cũng không có, nhưng vậy thật sự là không có biện pháp a ?
Thật phiền mà !
Bất quá, Tư Linh Nhi tiến cung đã nhiều ngày cũng không có phạm phải điều gì, Phong Mạch Hàn không chỉ không sủng hạnh qua nàng thậm chí ngay cả muốn gặp mặt hắn cũng khó, lại ngày ngày chỉ ngủ tại Lăng Vân cung, việc này không phải khi dễ người sao ?
Tư Linh Nhi nàng cho tới bây giờ không phải là người dễ để cho người khác khi dễ.
Nghĩ đến đây Tư Linh Nhi nổi giận đùng đùng bước đến trước Lăng Vân cung.
Tử Tuyết nổi giận đùng dùng nhìn Tư Linh Nhi, nhất thời hiểu được ẩn ý, nàng cũng có nổi khổ không nói nên lời a.
“ Tử Tuyết, ngươi có ý gì ?” Ngữ khí của Tư Linh Nhi không tốt.
“ Cái gì là có ý tứ ?” Tử Tuyết đành phải giả vờ không hiểu.
“ Vì sao bệ hạ đến nay cũng không chịu đến nơi của ta?” Tư Linh Nhi tính tình mạnh mẽ nói chuyện cũng không có gì phải ngại ngùng.
“ Ta cũng muốn biết vậy sao đây.” Tử Tuyết trừng mắt , “ Ta đồng ý để ngươi ở lại, nhưng ta cũng không thể quản được cái tên kia, ngươi nên tìm hắn mới đúng.”
“ Nếu ngươi hàng đem không quấn quýt lấy hắn, thì làm sao có thể….”
“ Làm ơn đi đại tiểu thư à, ngươi có thể dùng một chút đầu óc được không ?” Tử Tuyết trợn mắt, “ Hắn là một ma nhân có thể để người khác quấn quýt sao ?”
“ Ta mặc kệ, ta muốn khiêu chiến với ngươi.” Tư Linh Nhi bày ra tư thế không quan tâm.
Người ở ma giới sao lại thế này ? Tử Tuyết không nói gì, không được cái gì là sẽ đánh nhau sao ? trước là Đan Hồng nàng còn có thể văn đấu, nhưng trước mắt là Tư Linh Nhi thì sao ? không biết chừng không thể không đánh, nhưng mà bản thân mình làm sao đánh thắng được nàng ta ?
Tư Linh Nhi nâng tay phải lên, bàn tay chậm rãi phiếm lục quang.
“ Đợi chút.”Tử Tuyết vội vàng xua tay, “nơi này là tẩm cung hoàng hậu, lỡ đâu phá hỏng thì không tốt.” Đầu óc Tử Tuyết nhanh chóng xoay chuyển, hiện tại nàng chỉ còn một cách là kéo dài thời gian, hi vọng tên Phong Mạch Hàn kia có thể cảm nhận được , “ Chúng ta đến hoa viên được không ?”
Sao ? Tư Linh Nhi có chút khó hiểu, đánh nhau cũng muốn chọn địa điểm sao ? Không sao, đáp ứng cũng được, lục quang trên tay nháy mắt biến mất.
Tử Tuyết chậm rì đi đến hoa viên, vừa đi vừa thầm mắng, Cúc Tâm cùng Tiểu Thanh, Tiểu Bạch không biết đã chạy đi đâu, bình thường thì luôn líu ríu ở bên người, đến lúc mấu chốt lại không thấy bóng dáng ?
Trước kia thì cảm thấy đường thật dài, đi cả nửa ngày cũng không thấy đến nhưng hôm nay sao lại đi nhanh như vậy chứ ? ô ô….Tử Tuyết khóc không ra nước mắt.
“ Nương nương, mời.” nháy mắt Tư Linh Nhi đã bay tới giữa không trung, lục quang trên tay đã lớn dần lên.
Tử Tuyết biết tránh không khỏi. Nhìn ánh lục quang đánh thẳng đến theo bản năng nàng đưa tay lên đỡ, khi lục quang gần như chạm đến người nàng thì bỗng dưng cảm thấy có một vật cản lại, ma chi quan trên cổ tay của nàng lại tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Tử Tuyết mừng rỡ, thì ra vật này lợi hại như vậy.
Tư Linh Nhi dừng một chút, nhưng chiêu tiếp theo nhanh chóng xuất ra. Tử Tuyết vẫn như cũ, nhấc tay nhấc chân ra đỡ, nhưng lần này Tư Linh Nhi dùng toàn bộ sức lực, ma chi quan tuy rằng chặn được đòn tấn công kia nhưng do sức va chạm quá mạnh, Tử Tuyết lại không có ma lực nên thân mình không thể ổn định, vì thế toàn thân nàng bị nhấc lên chuyển động theo hình vòng cung.
Tử Tuyết trong nháy mắt bay lên không trung, sau đó vội vàng rơi xuống, tiếp theo chợt nghe tiếng “ bùm”, nàng cảm giác bản thân đã rơi vào trong hồ.
Trước khi nàng mất đi ý thức, chỉ nghe thấy có người kêu lên “ nương nương.” Sau đó cái gì cũng không biết.
Tư Linh Nhi ngây người, dù sao nàng vô tình ra tay, nhưng cũng không nghĩ tới ma hậu lai có pháp lực yếu như vậy…..
Khi Phong Mạch Hàn đuổi tới, chỉ kịp nhìn thấy mặt Nhược hồ dậy sóng , tâm không khỏi có chút đau đớn, hốt hoảng.
“ Nương nương…” Cúc Tâm kêu to, vin vào lan can, nước mắt đã tràn đầy nhưng cũng không dám đi xuống cứu .
Tâm Phong Mạch Hàn kéo đến một trận đau đớn giống như đã đánh mất một thứ vô cùng quan trọng.
Nhược hồ, đó là điều cấm kỵ của yêu ma tiên thần. Chỉ cần vào nước cho dù là pháp lực, ma lực đều không có tác dụng, đây chính là nơi gặp thần nuốt thần, gặp ma ăn ma.