Khi Tử Tuyết tình lại thì trời đã sáng, phát hiện không thấy tiểu sư tử, nàng vội vàng mặc kiện quần áo cùng áo choàng.
“ Cô nương muốn đi đâu a ?” Cúc Tâm cùng Tiểu Thanh, Tiểu Bạch đang bưng đồ rửa mặt cùng đồ dùng vào đến, thiếu chút nữa ᴆụng phải Tử Tuyết đang qunhs quáng, bởi vì các nàng không được gọi nương nương nên thống nhất kêu Tử Tuyết là cô nương.
“ Hôm qua các ngươi có nhìn thấy một tiểu sư tử không?” Tử Tuyết vừa khoa tay múa chân vừa nói, “ màu đỏ, một tiểu sư tử rất đẹp…”
“ Không có a.” ba cái nha đàu nhìn nhau, ma cung làm sao có thể có tiểu sư tử ? bởi vì bản thể của Ma hoàng chính là sư tử, cho nên địa vị của sư tử ở ma giới đương nhiên là rất cao, nên không phải ở lại ma cung chịu sai xử, cho nên ở ma cung chỉ có sư tử mẹ chứ không có tiểu sư tử.
“ Không có ?” Tử Tuyết nhức đầu, tự trách mình ngủ qua say, tiểu tử kia vạn nhất bị lạc đường thì biết làm sao bây giờ ? nghĩ đến đây nàng vội vàng đi ra bên ngoài.
“ Cô nương, trước hết cần rửa mặt, chải đầu , lại ăn một chút thức ăn sáng đã…” Cúc Tâm vẻ mặt sốt ruột.
“ Trở về nói sau.” Tử Tuyết đang rất lo lắng a, một bên vừa chạy, vừa quay đầu khoát tay với các nha đầu, “ các ngươi cứ ăn trước.”
“ Việc này…” Tiểu Thanh, Tiểu Bạch bất đắc dĩ nhìn Cúc Tâm.
“ Các ngươi chuẩn bị, ta đi xem sao.” Cúc Tâm nói xong liền đi theo. Cô nương mà bị lạc đường thì không ổn.
Tử Tuyết cầm một cái bánh ngô, vừa đi vừa tìm khắp nơi, “ tiểu sư tử…”
Nhưng mà tìm đã lâu cũng không tìm được.
Đang lúc hết sức, liền nhìn thấy cánh cửa lớn phía trước xuát hiện một loạt thị vệ, mỗi người bên cạnh đều có một mãnh hổ hồng mao.
Ở ma cung tổng cộng có bốn chi hộ vệ quân, phân biệt là: Hồng hổ, Thang lang, Hắc ưng cùng bạch điêu. Mà hồng hổ quân chính là đội quân đứng đầu.
Tử Tuyết biết chính mình đang nhìn thấy hồng hổ quân, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Cảnh tượng đánh sâu vào thị giác làm cho trái tim nàng có chút không đỡ nổi.
Đang nghĩ tới, chỉ nghe thấy một tiếng kêu to, ngẩng đầu chỉ thấy một loạt đại bạch điêu bay qua, trên lưng mỗi đại điêu là một người đang ngồi. Xem ra đang là thời gian thay ca.
Tử Tuyết kinh ngạc một hồi mới hoàn hồn, nàng đang tìm sủng vật của mình nha.
Lại vòng vo vài nơi, Tử Tuyết đã không thể phân rõ được đông tây nam bắc.
“ Tiểu sư tử…” nàng cơ bản cũng k hông rõ chính mình đang ở chỗ nào, chỉ tiếp tục cúi đầu timg kiếm trong bụi hoa, bụi cỏ, “ đi ra đây đi….”
Cũng không biết bao lâu, nàng chỉ cảm thấy tahwst lưng của mình thật sự rất đau, muốn đứng dậy mà vẫn không thấy bóng dáng của Tiểu sư tử.
“ Kì quái, nó có thể chạy đi đâu được ?” Tử Tuyết đấm đấm thắt lưng, sau đó cảm thấy nhức đầu, vừa đi vừa lầm bầm, “ rõ ràng đem qua ta còn ôm nó, tại sao bây giờ lại không thể tìm được ….”
Lúc này, trong bụng lại truyền tới tiếng vang cỗ lỗ cỗ lỗ.
“ Quên đi, không chừng chút nữa tiểu sư tử lại tự tìm đến mình thôi.” Lúc này àng mới phát hiện mặt trời đã lên cao, buổi sáng nàng còn chưa ăn gì nha, nàng vừa muốn quay đầu lại đã nghe một tiếng giống như có cái gì bị quăng xuống đất, vật đó bắn trên mặt đất một cái sau đó lăn ra chỗ khác.
Tử Tuyết thấy vật nhỏ trong suốt lăn xa, vội vàng sờ sờ lên đầu, hai đóa hao chau vẫn còn, khi sờ đến lỗ tai, thấy một bên không có vậy cái bị rớt kia chính là vòng tau rồi, nàng vội vàng đuổi theo, tay chưa kịp nhặt lại, trong nháy mắt hoa tai đã bị một đôi giày đen giẫm nát.
Cánh tay vươn ra của Tử Tuyết nhất thời cứng lại, là ai mà thiếu lễ phép vậy nhỉ?
Nàng ngẩng đầu, vừa định ân cần hỏi mẹ người ta, nhưng cũng chỉ hé miệng chưa phát ra âm thanh. Người này bộ dáng cũng…cũng quá đặc biệt đi? Là nam hay nữ vậy? Bất quá xem tư thế như vậy hẳn là nam rồi?
Đối phương tựa như cũng chú ý tới Tử Tuyết, liền đứng lại. Chân hơi thu lại. Nhân lúc này, Tử Tuyết mới nhặt được khuyên tại đứng dậy.
“Tại sao lại có 1 tiểu yêu?” phía sau nam tử còn có 1 cực diễm nữ tử. Tử Tuyết thừa nhận mâu đơn yêu đã rất đẹp, cùng với xà yêu cùng hồ yêu kia cũng đều là cực diễm. Chỉ tiếc nếu cùng đứng với nữ nhân này so sánh thì cũng đều là thua kém 1 khoảng cách lớn.
“Các ngươi vì sao đến đây?” nàng không chịu yếu thế, “thật không có lễ phép lại dẫm nát hoa tai trân châu của ta.” Nói xong, cầm lấy hoa tai, “bây giờ làm sao bồi thương?”
“Cô nương muốn bồi thường thế nào?” âm thanh của nam tử cất lên, “tại hạ nguyện ý đền bồi cho cô nương”.
“Ca…” nữ nhân xinh đẹp kia bất mãn, “không nên cùng với 1 nha đầu nhiều lời vô nghĩa. Ngươi xem, xiêm y của nàng không nghiêm chỉnh”.
“Xiêm y không nghiêm chỉnh thì làm sao? Tử Tuyết cũng không kém phần bất mãn, “xiêm y của ta không nghiêm chỉnh cũng không gây trở ngại cho ngươi nha, hơn nữa ta đây không quang cũng không lộ, có cái gì không được?” Nói xong lại bắt đầu lầm bầm.
“Mồm miệng thật sự lợi hại nữa.” nữ tử nâng tay lên, “xem ta giáo huấn ngươi thế nào…” Trên tay nàng bắt đầu nổi lên lục quang.
“Linh nhi, không được vô lễ.” Nam nhân mở miệng, vung tay lên, ánh lục quang trên tay nàng kia biến mất.
Hừ, nữ tử bất mãn dẫm chân 1 cái…
“Coi như hết”. Tử Tuyết hào phóng khoát tay, không muốn tiếp tục cùng mấy người này dây dưa. Nàng còn muốn tìm hiểu sư tử của mình, “ta không muốn tính toán”. Nói xong liền đi.
Tư Lãng muốn ngăn nàng lại, nhưng lại bị Linh Nhi kéo cánh tay, “được rồi ca ca, chúng ta còn phải đi gặp Mạch Hàn, đi…”
Tư Lãng quay đầu nhìn thoáng bóng dáng xa kia, khóe miệng nghéo một cái, sau đó để cho muội muội kéo hăn đi.
“Cô nương…” Lúc này Cúc Tâm cũng thở hổn hển chạy tới, “Cuối cùng cũng tìm được người.”
“Cúc Tâm, ngươi tới thật tốt quá.” Tử Tuyết vừa thấy Cúc Tâm vẻ mặt liền vui sướng, nàng vừa rồi còn không biết làm sao để trở về, “chúng ta trở về đi”.
“những người đó…” Cúc Tâm nhìn những bóng dáng kia, vẻ mặt nghi hoặc.
“Đừng động tới bọn họ, hai cái bệnh thần kinh”. Tử Tuyết liếc cái xem thường, sau đó quay đầu bước đi.
Cúc Tâm bĩu môi, Tây vực Ma quân khi nào trở thành bệnh thần kinh?
Tư Lãng vừa bước qua góc rẽ liền hung hăng hắt xì một cái, ai đang nói hắn đây?
Tử Tuyết cảm thấy Cúc Tâm tới thật đúng lúc, nếu không chính nàng cũng sẽ không biết đến nơi nào nữa.
“Đúng rồi, Cúc Tâm, kia là chỗ nào?” Tử Tuyết nhìn mặt hồ hỗn độn dập dềnh, sóng nước bồng bềnh, chỉ vào đáy nước, nơi đó lại hiện ta một đạo bạch quang yếu ớt.
“Đây là Nhược hồ a”. Cúc Tâm nhìn Tử Tuyết kỳ quái, hồ này có gì để nhìn lâu như vậy? “cô nương lần trước đã thấy qua rồi mà.”
“Ta biết”. Tử Tuyết đứng lại, “Ta nói là có phải đáy hồ có cái gì đúng không?”
“Không có nha!” Cúc Tâm vẻ mặt không nghĩ. “Ta thấy đâu có cái gì”.
“Không thấy gì?” Tử Tuyết buồn bực nhìn Cúc Tâm, không giống như là đang nói dối, vì thế nhìn lại cẩn thận, lập tức xoa xoa mắt cười cười, “ha ha, có thể là ta hoa mắt rồi!” Sau đó xoay người rời đi.
Nga! Cúc Tâm nhanh chóng đuổi theo.
Bạch quang dưới đáy hồ chợt lóe qua, sau đó liền biến mất.
Ma điện.
“Mạch Hàn…” Linh Nhi vừa nhìn thấy Phong Mạch Hà đã lập tức vọt qua.
“Linh Nhi.” Tư Lãng sắc mặt trầm xuống, kêu muội muội lại, “không thể vô lễ.” Tuy rằng Tây Vực ma giới cùng Ma vực song song tồn tại, nhưng bởi vì vấn đề thực lực mà vẫn là quan hệ phụ thuộc trên dưới. Ma giới luôn dùng thực lực để nói chuyện.
“Tham kiến Ma hoàng”. Linh Nhi vội vàng ngừng cước bộ, khom người thi lễ.
“Ma quân cùng công chúa khách khí”. Phong Mạch Hàn cười nhẹ, “Miễn lễ, ban thưởng tọa”
“Tạ bệ hạ”. Tư Lãng gật đầu.
“Cám ơn. Linh nhi mượng muội đã quan tâm”. Phong Mạch Hàn đi thẳng vào vấn đề, “chính là Ma hậu do phụ hoàng ta tuyển chọn đã vào cung, cho nên Linh Nhi muội muội muốn trú nhập phải có sự cho phép của nàng.”
“Việc này đương nhiên”. Tư Lãng gật đầu.
Miệng của Linh Nhi nổi lên, cũng không biết ai lại làm ra cái quy định như vậy, thật sự là phiền toái lại thêm chán ghét.
Tư Lãng mỉm cười liếc nhìn muội muội của mình, gái lớn khó giữ, chẳng qua, nếu người mà nàng để ý không phải là tên Phong Mạch Hàn kia thì hắng lại càng thêm cao hứng. Tên này phong lưu thành tính, hậu cung đã sớm muôn tía nghìn hồng, muội muội lại ngang ngạnh, thật sự là sẽ rất mệt đây…
Phong Mạch Hàn ngồi trên ghế, nhìn Linh Nhi cười ôn nhu. Hắn thật chờ mong hoàng hậu của mình sẽ ứng phó với trường hợp này như thế nào? Thực may mắn lại có quy định như vậy, chuyện của nữ nhân để cho nữ nhân giải quyết đi.
Rất nhanh, bên ngoài có người thông báo: “Nương nương đến!”
Mọi người đều mang ánh mắt hướng về phía đại môn.
Tử Tuyết thật buồn bực, khó lắm mới gặp được tiểu sủng vật lại bị lạc mất. Hoa tại trân châu cũng bị tên đáng ghét kia dẫm nát. Vừa trở về tẩm cung muốn ăn 1 bữa cơm lại bị Phong Mạch Hàn phái người truyền đến, không đến là không được. Đây là cái quy định gì chứ? Hắn muốn tìm nữ nhân thì có quan hệ gì tới nàng? Ma giới thật là con mẹ nó kỳ quái, chẳng lẽ muốn nàng là chính thê giúp lão công tuyển tiểu tam sao?
Nàng vội vàng rửa mặt, chải đầu một chút, sau đó đến Ma điện.
Khi ánh mắt của nàng nhìn đến hai người trong điện, mày không khỏi nhíu lại.
Tử Lãng cùng Linh Nhi cũng nhận ra Tử Tuyết, đều hơi sửng sốt. Sau đó Tư Lãng nở nụ cười mị hoặc, còn Linh Nhi lại cau mày.
“Hoàng hậu của ta, đến thật đúng lúc”. Biểu tình của vài người không tránh được ánh mắt của Phong Mạch Hàn, hắn đứng lên, kéo Tử Tuyết ngồi xuống bên mình, “giới thiệu một chút, vị này là Tây Vực Ma quân Tư Lãng, vị kia là muội muội của hắn Tư Linh Nhi công chúa”.
Tử Tuyết liếc mắt, tên này muốn làm gì? Muốn đại lão ba cùng đại lão bà PK sao? Nữ nhân của ngươi không phải là không thấy qua nha, suýt chút nữa đem nàng hù ૮ɦếƭ, lúc này lại muốn làm loạn gì nữa đây?
Trong lòng Tử Tuyết tức giận, trên mặt tự nhiên sẽ không có sắc khí hòa nhã, bĩu môi, nở nụ cười một chút, chẳng qua nụ cười này lại không thể đẹp mắt, “Thất kinh a…”. Sau đó, đến bên cạnh Tư Lãng duỗi tay ra, “trước tiên bồi thường hoa tai của ta.”
Chuyện gì? Tất cả mọi người sửng sốt. Tư Lãng lại buồn cười, lần đầu tiên có người đuổi theo ௱ôЛƓ mình đòi nợ (hic là nguyên tác của tác giả nha).
“Làm sao vậy? Muốn chối sao?” Tử Tuyết trừng mắt, “muội muội của mình còn có thể đưa cho người khác làm tiểu lãi bà, không phải hẳn là rất hào phóng sao?” Dáng vẻ của người này không tệ, một thân lam mao, nhưng muội muội của hắn tại sao lại không phải lam mao? Giống như bị biến dị sao?
Phong Mạch Hàn nhíu mày một chút, nữ nhân này…
Tư Lãng cau mày, nhưng lại khiến mình cảm thấy hứng thú, nữ nhân này, ma lực tại sao lại yếu như vậy? đã vậy còn làm Ma hậu? năm đó lão Ma hoàng không phải bị choáng đầu đó chứ?
“Thì ra là nương nương”. Ánh mắt Tư Lãng mị một chút, lập tức duỗi bàn tay, một hộp gấm xuất hiện trong tay, khi mở ra, ánh mắt của Tử Tuyết bị lung lay một chút, sau đó ngay cả tròng mắt cũng không động.
Bên trong dĩ nhiên là 1 hòm tràn đầy trân châu.