Ánh mắt Phong Mạch Hàn rét lạnh nhìn qua mọi người, sau đó ôm lấy Tử Tuyết nháy mắt biến mất.
Mọi người đang quỳ, lúc này mới âm thầm thở ra nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi đứng dậy, tự trở về tẩm cung của chính mình.
Bên trong Lăng Vân cung.
Phong Mạch Hàn nhìn Tử Tuyết đang hôn mê, bàn tay nhẹ nhàng xẹt qua hai má của nàng, miệng thì thào : “Phụ hoàng, người làm sao có thể chọn một cô gái yếu ớt như vậy ? tuy rằng nàng kiếp trước xác thực là công chúa Nhân tộc, nhưng dù sao cũng đã luân chuyển về nhân gian…cho dù có trở về, cũng là rất yếu đuối, đáng thương ….”
Tử Tuyết giống như cảm nhận được sự tiếp xúc, hơi hơi ưm một tiếng, xoay người sau đó tiếp tục ngủ.
Phong Mạch Hàn cầm tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve ma chi quan trên cổ tay, khóe miệng hơi hơi giơ lên, nghĩ đến dáng vẻ tham tiền của nàng không khỏi lắc đầu, nha đầu này tuy rằng yếu đuối nhưng mà lịa thực sự thú vị.
Khi Tử Tuyết tỉnh lại, phát hiện trong phòng đxa lên đèn, chẳng qua cái gọi là nến ở ma giới chính là một hạt dạ minh châu lớn ở giữa không trung, phát ra ánh sáng như ban ngày.
Choáng váng ngồi dậy, xoay xoay cái cổ, nàng phát hiện chính mình đang ở trong tẩm cung của Phong Mạch Hàn, nhớ tới lời của Cúc Tâm, trán nàng nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
Chỗ nãy không phải bị ma rủa sao ? mình ở trong này nếu không cẩn thận một chút sẽ bị đánh ૮ɦếƭ ? nghĩ đến đây, nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện gì, nàng vội vàng đứng dậy muốn chạy nhanh rời khỏi nơi này. Tuy rằng nàng đã đến đây hai lần, nhưng ai có thể cam đoán lần nào cũng không có việc gì a ?
Nhìn bên ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao, nửa đêm rồi cũng không biết cái tên kia đang ở nơi nào.
Vừa xuống giường, lại nhìn thấy một cái toàn thân lông đỏ như lửa đang đứng trước giường ( < cái tên kia> đây ạ)
“ Xích cẩu cẩu ?” Tử Tuyết kinh kỉ kêu lớn, ôm cổ nó, “ thật sự là mày nha, có phải cố ý tới tìm ta không ….”
Đợi chút, cẩu cẩu ? Tử Tuyết bỗng nhiên phát hiện một vấn đề, người kia thật không khác gì cầm đâu fmoorj vườn bách thú nha ? cản thận nhìn một chút, trời ạ, đây đâu có phải là cẩu cẩu ? rõ ràng, rõ ràng chính là sư tử nha !
Tử Tuyết thiếu chút nữa lại ngất xỉu, vì sao mình lại ôm sư tử ? chẳng lẽ đây chính là trong truyền thuyết mỹ nữ cùng dã thú ? nàng muốn buông tay, nhưng nhìn kỹ thì sư tử này thật xinh đẹp nha.
Quên đi, cũng may sư tử nhìn qua giống như một chú sửu tử bé a, chắc là không có sức công kích đâu, vậy thì mình lưu lại làm sủng vật thôi.
“ Thực xin lõi nha.” Tử Tuyết ôm lấy tiểu sư tử, tay vuốt vuốt bộ lông trên cổ nó, “ đem mày nhìn thành cẩu cẩu, ha ha, mày vì sao lại chạy vào đây ?”
Ánh mắt tiểu sư tử khẽ động, giống như không hiểu lời của nàng.
“ Chúng ta đi nhanh chút nha.” Tử Tuyết ôm tiểu sư tử chạy ra khỏi Lăng Tiêu cung, “ nghe nói nơi này có ma rủa, lỡ đâu bị đánh sẽ hồn phi phách tán, tên Phong Mạch Hàn kia thật sự là muốn hại ૮ɦếƭ ta mà….”
Tiểu sư tử lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ.
“ Mày có tên không ?” Tử Tuyết ôm nó một bên tự quyết định, “ tao cho mày một cái tên nha, kêu Hỏa nhi được không ? mày xem, mày có lông đỏ nha….”
Sử tử không khỏi tránh khỏi thè thè đầu lưỡi, làm trạng thái nôn mửa.
“ Về sau mày đi theo ta nha.” Tử Tuyết dùng mặt cọ cọ lông nó, “ chờ ta tìm được cơ hội chạy ra ngoài, ta sẽ tìm cho mày một mẹ sư tử….”
Ánh mắt tiểu sư tử mị mị, khóe miệng hơi hơi trừu, giật mình.
Đến lăng Vân cung, Cúc Tâm cũng mọi người đxa ngủ say, Tử Tuyết liền đem tiểu sư tử an bài ở trên nhuyễn tháp, sau đó chính mình nằm lên giường
Có thể vì ban ngày khó có cảm giác muốn ngủ, nên Tử Tuyết rất khó nhắm mắt. nhìn qua bên sư tử nhuyễn tháp cách đó không xa, tên kia tực hồ cũng có chút khó ngủ.
Tử Tuyết bỗng nhiên ngồi dậy, chạy đến ngồi chồm hỗm bên cạnh nhuyễn tháp, nhìn tiểu sư tử bởi vì quyết định sẽ lưu nó làm sủng vật, cho nên nangd nghĩ trước hết cần làm quen với nó một chút. Thuận tay nàng cầm lấy quả táo trên bàn.
“ Hỏa nhi à.” Nàng nhẹ nhàng vuôt vuôt đầu nó, “ mày có đói bụng không ? nhưng mà hiện ở đây không có thịt, vậy mày ăn quả táo này được không ?”
Tiểu sư tử không thèm nhìn tới nàng, đầu ngả sang một vai.
“ ta biết để sư tử ăn táo là có điểm ủy khuất.” thế nhưng nàng lại không nản lòng, “ nhưng mfa, thứ này có thể bổ sung một lượng lớn vitamin nha, ăn vào sẽ rất tốt cho da….”
Muốn cùng sư tử nói chuyện chăm sóc, bão dưỡng làn da sao ? tác giả cũng phải hôn mê.
“ Không thích sao ?” Tử Tuyết thấy không được, đành phải đổi sang chuối, “ vậy ăn chuối kia được không ? loại này có thể trị táo bón….”
Khóe miệng sư tử trừu lợi hại hơn.
“ Vẫn không thích sao ?” Tử Tuyệt lại rất kiên nhẫn, chạy tới cầm lấy nho, “ vậy ăn nho đi, cũng không biết mày có thể phun vỏ ra không nữa.”
Lần này, Tử Tuyết mặc kệ sư tử, trực tiếp lấy một quả nhét vào miệng sử tử, “ không được kén ăn, quả nho đều là rất tôt, có thể dự phòng bệnh xuất hiện não đó….”
Tiểu sư tử hoàn toàn bị đánh bại, nữ nhân này đầu óc khẳng định bị gì đó, không chỉ nói chuyện kì quái, lại còn cưỡng chế hắn ăn nho ? bất quá….ăn thì ăn, cũng không phải chưa ăn qua, tuy rằng lúc ăn không phải là dùng bằng miệng sư tử.
Nhìn miệng tiểu sư tử phun ra vỏ nho, Tử Tuyết kinh hỉ vạn phần, ôm nó kêu lớn, “ trời ạ, mày thật sự là thiên tài, ta còn chưa có huấn luyện mày, mà đã biết tự phun vỏ ra rồi sao ? chậc chậc….”
Tiểu sư tử trợn mắt.
“ Nhìn dáng vẻ của mày hẳn là còn rất nhỏ ha, chắc là không có tu luyện đâu ?” Tử Tuyết dùng sức hôn lên sau ót của tiểu sư tử, “ nếu được huấn luyện cẩn thận, chắc là có thể đi ra ngoài làm xiếc , đúng không ?” ánh mắt của ai đó bắt đầu sáng lên.
Tiểu sư tử thân thể bỗng giật giật vài cái.
“ Đúng rồi còn quên một hạng mục quan trọng.” Nàng bỗng nghĩ tới cái gì, đứng dây tìm kiếm lại không tìm thấy báo chí, đành phải cầm lấy chiếc khăn bàn. Nhìn nhìn chiều cao cho thích hợp.
“ Tiếp theo, ta muốn huấn luyện mày tự đi tiểu cho khỏi mất vệ sinh nha.” Tử Tuyết ôm tiểu sư tử lên, bỗng nhiên nhìn chằm chằm bộ phận ௱ôЛƓ của nó, à, là một con sư tử đực.
Tiểu sư tử đỏ mặt, đáng tiếc nữ nhân này thật bá đạo, làm cho hắn không thể giãy dụa.
“ Thấy cái này không ?” Tử Tuyết chỉ vào cái bàn. “ Hít sâu một hơi rồi chạy tới nơi này nha, muốn làm được như vậy….” nói xong liền đem hai chân tiểu sư tử tách ra, nhưng bỗng nhiên có chút buồn bực, nàng còn chưa từng thấy sư tử đi toilet, chỉ thấy cẩu cẩu.
Nhìn nhìn lại tiểu sư tử trong lòng, đều là bốn chân, có lẽ cũng giống như cẩu cẩu thôi.
“ tiểu sư tử à, khi mày đi tiểu, cũng kiều chân sao ?” Tử Tuyết lầm bàm, thì thào.
Tiểu sư tử không thể cử động.
Quên đi, Tử Tuyết cũng không thể không nghiên cứu, đem tiểu sư tử phóng tới trước, sau đó tặc tặc cười, “ đến đi Hỏa nhi, trước tiên tát nước tiểu ta xem nào…” Tiểu sư tử rốt cục chịu không nổi, miệng sùi bọt mép, một đầu ngã nhào xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Khi tiểu sư tử tỉnh lại, phát hiện nữ nhân kia đã ngáy ngủ say trên giường, miệng còn lưu lại nước miếng. Không khỏi liếc mắt xem thường. Nếu chính mình không phải mất hết công lực, nữ nhân này làm sao có thể ép buộc hắn như vậy chứ ?
Hơn nữ, nữ nhân này lại còn ôm hắn ngủ a, bộ lông xinh đẹp của mình lại bị dính đầy nước miếng, thực đáng giận mà, ô ô….
Dùng móng vuốt đẩy cánh tay Tử Tuyết, tiểu sử tử muốn nhảy xuống giường, thiếu chút nữa bị nàng đè ૮ɦếƭ.
Dùng sức rẩy bộ lông, xem ra lại phải tắm ba bốn lần mới có thể sạch được.
Ánh trăng đã ngả về tây, trời cũng sắp sáng. Tiểu sư tử lẳng lặng ngồi xuống, quanh thân bắt đầu phiếm hồng quang, sau đó ánh sáng càng lúc càng mạnh, nhìn từ xa giống như một đám lửa. Mà tiểu sư tử trong ánh sang thân thể chaamk rãi biến lớn…cuối cùng, một chú sư tử nhỏ nhỏ như cẩu cẩu đã biến thành một hùng sư trưởng thành to lớn, hồng quang điềm đạm, một thân xích mao, nháy mắt, hồng quang biến mất, Phong Mạch hàn đã đứng trước giường.
Nhìn thoáng qua nữ nhân đang chảy nước miếng giàn giụa trên giường, bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá vẫn giúp nàng kéo một chút chăn, sau đó xoay người bước ra cửa.
“ Bệ hạ.” Bên ngoài, Huyền Băng cùng Chu Diễm vừa nhìn thấy Phong Mạch hàn đi ra, lập tức cúi đầu hành lễ.
“ Miễn.” Phong Mạch hàn gatah đầu, “ làm phiền hai vị hộ pháp.”
“ Bệ hạ, khoảng cách của thiên kiếp hai vạn năm đã không còn xa.” Huyền Băng ngữ điệu ôn hòa nhưng lúc này lại lộ ra vô cùng lo lắng.
“ Đúng vậy bệ hạ.” sắc mặt luôn tươi cười của Chu Diễm lúc này cũng hết sức ngưng trọng, “ nếu trước kiếp nạn vân không thể giải được phong ấn trong cơ thể ngài, như vậy chỉ sợ…”
Phong Mạch hàn cũng nhíu mày, kiếp nạn không đáng sợ, nhưng nếu phong ấn không kịp thời hóa giải, chỉ sợ không thể không nhận cái khổ của < trời tru đất diệt>, Chu Diễm chưa nói xong, hắn đã rõ ràng.
Mà đến lúc đó, phong ấn của ác ma cốc sẽ buông lỏng, một khi ác ma thoat ra, toàn bộ ma vực sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“ Biện pháp duy nhất chính là đi Thần sơn.” Huyền Băng thở dài, chính là Thần sơn là thần vực, muốn đến được thật sự rất khó.
Phong Mạch Hàn gật gật đầu, hắn đã lo nghĩ đến biện pháp này, nhưng phụ hoàng hắn lại đưa Ma hậu trở về, nếu bây giờ hắn đi, nàng làm sao bây giờ ? Mặc dù co ma chi quan hộ thể, nhưng dường như hắn chỉ cần chân trước vừa mới đi, sau lwung nàng sẽ bị Gi*t hại.
“ Ta tự có chừng mực.” Phong Mạch Hàn nói xong xoay lưng đến tẩm cung.
“ Nhưng còn có mọt chuyện vô cùng khẩn cấp.” Huyền Băng lên tiếng, làm cho cuocsc bộ của Phong Mạch hàn ngưng lại, “ Là muội muội của Tây Vực ma quân – Tử Tư, công chúa Linh Nhi.”
“ Đến đây sao ?”
“ Ngày mai sẽ đến.”
“ Đến đây thôi.” Phong Mạch hàn xoay người rời đi.
Để lại Huyền Băng cùng Chu Diễm mạc danh kì diệu mở to mắt lên, chỉ có thể nghĩ được một câu : có ý tứ gì đây ?
“ A” Chu Diễm kêu một tiếng, câu khóe miệng, “ Bệ hạ khả năng đối với nữ nhân đã rất phiền chán, có lẽ cũng đã không còn hứng thú nữa rồi.”
Huyền Băng lại cho không đúng, ai không biết Linh Nhi từ vạn năm trước gặp qua Phong Mạch Hàn một lần liền tuyên bố, , chẳng qua lúc đó nàng ta còn chưa trưởng thành. Nay đã trưởng thành, có thể không vội vàng mà đến sao ? Mà Ma quân tay vực sớm có ý đồ thay thế ma hoàng, chẳng qua thực lực còn chưa đủ, vừa vặn đem muộ muội đến đây, phải chăng cũng muốn cài nằm vùng hay không ?
Bất quá, Ma quân nghĩ ra điều này thì Ma hoàng cũng đã sớm đoán được.
Chính là nữ nhân kia thật sự đáng thương mà thôi.
“ Như thế nào ? thương hương tiếc ngọc sao ?” Chu Diễm nhìn Huyền Băng trêu chọc.
“ Ha ha, ta giống như vậy sao ?” Huyền Băng lại nở nụ cười, nhất quán bình thản.
“ Nữ nhân nào cùng ngươi một chỗ khẳng định sẽ buồn mà ૮ɦếƭ.” Chu Diễm lắc đầu bất mãn, sau đó biến mất.
“ Ta ? thật buồn sao ?” Huyền Băng sửng sốt, khó hiểu chỉ vào cái mũi của mình lầm bầm lầu bầu, lập tức nhún vai, sau đó cũng biến mất không nhìn thấy.