Cuối cùng cũng vào tẩm cung.
Tử Tuyết ngồi trên giường, nhìn nha hoàn đem những khay châu báu đặt trên bàn rồi sau đó lui xuống. Tử Tuyết vốn giữ Cúc Tâm làm bạn bên mình, dù sao cũng là quen thuộc, đáng tiếc nha đầu kia lại nói mình không đủ tư cách ở lại Lăng Vân cung trừ khi Ma hoàng lên tiếng.
Mọi hành động của Cúc Tâm đều phải từ ma hoàng sai khiến.
Nhìn cửa đóng lại, Tử Tuyết nhàm chán chuyển giật đôi mắt to đen của mình, xác nhận nhóm nha hoàn đều đã rời khỏi, lúc này mới vội vàng cởi ma túi bên lưng, sau đó nhìn đống châu báu trên bàn vẫy tay. Đống châu báu cách đó không xa, giống như bị vật gì hấp dẫn liền lảo đảo bay lại, sau đó toàn bộ chui vào trong cái túi.
Tử Tuyết cười lớn, pháp lực của chính mình thật có tiến bộ…
Lại nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện trên bàn có hai chén rượu cũng bằng vàng, vì thế vội vàng xông đến.
“ vật này không phải cũng bằng vàng chứ?” Tử Tuyết không ngăn được tim đập kích động, liền đem chiếc ly đưa tới răng nanh, cắn cắn, ha ha…thật sự là vàng….
Chờ Tử Tuyết đem tất cả những gì có thể lấy được đều cất vào chiếc túi, vốn là muốn chạy trốn, đáng tiếc ngoài cửa lại truyền đến âm thanh của một nha đầu : “Nương nương, bữa tối đã chuẩn bị tốt, ma hoàng mời người qua dùng bữa.”
“Nga, ta đã biết.” Tử Tuyết vội vàng cất giấu chiếc túi, sau đó mở cửa đi nhanh ra ngoài.
Trước cửa là hai đại nương tử, đương nhiên tuổi tác của hai người này nàng thực tế không thể biết được.
“ làm phiền hai vị mỹ nữ tỷ tỷ.” Tử Tuyết tự biết lễ nhiều người sẽ không thể trách.
Hai nữ tử hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng mỉm cười thi lễ, “ nương nương quá lời, chúng ta là do ma hoàng sai đến hầu hạ nương nương, không cần khách khí như vậy…”
Nàng cười cười, hầu hạ ta ? ta cũng không dám nhận lấy danh hiệu nương nương đâu? Vội vàng xua tay, “ ta cùng ma hoàng còn chưa chân chính thành thân, cho nên không cần kêu nương nương, không được tự nhiên, ha ha, các ngươi cứ kêu ta là Tử Tuyết là tốt rồi.”
“ Việc này…” hai người nhìn nhau chần chừ, sau đó ăn ý gật đầu, “ cô nương mời.”
Cô nương ? Tử Tuyết bĩu môi một cái, cô nương thì cô nương, dù sao so với nương nương cũng dễ nghe, vì thế cũng không nói gì nữa.
Nếu không có người dẫn đường, Tử Tuyết cảm thấy chính mình dù có đi cả đời cũng nhất định không thể tìm ra cái nơi gọi là đại sảnh dùng cơm. Đi lui đi tới rốt cục cũng đến.
Tử Tuyết nhìn quan, nơi này rất lớn, bốn phía đủ loại người, ở giữa có một cái bàn tròn, Phong Mạch Hàn đang dựa vào ghế, đôi mắt hoa đào nhắm mở một nửa, tư thế này thật sự rất dụ hoặc.
Tử Tuyết khẽ nuốt nước miếng, sau đó bước vào.
“ Ngồi ở đây.” Phong Mạch Hàn thấy Tử Tuyết đi đến, hơi hơi ngồi thẳng dậy, sau đó chỉ đến chỗ ngồi bên cạnh mình.
Tử Tuyết do dự một chút, vẫn là đi qua, nếu chính mình ngồi đối diện với hắn, thật sự không giống ăn cơm mà giống như địa diện hai quốc gia đang gặp gỡ.
“ Đem đồ ăn lên.” Theo mệnh lệnh của Phong Mạch Hàn, ngoài cửa tiếu sái mấy chục người, mỗi người đều bưng trong tay một khay, mặt trên hoặc là dĩa hoặc là bát…trong chốc lát, chiếc bàn lớn đã dọn đầy thức ăn.
Tử Tuyết trợn mắt há mồm, thức ăn thực quá phong phú đi ? Không chỉ có cá có thịt, có rau xanh, còn có hoa quả. Nhiều như vậy làm sao ăn hết ?
Bất quá đó cũng chỉ là ý nghĩ lóe qua trong đầu thôi, bởi vì bụng Tử Tuyết đã sớm hát đến gào khóc. Cũng không kể hình tượng, cầm đôi đũa, ăn như hùm như sói.
Phong Mạch Hàn thế nhưng lại không động đũa, chỉ duỗi tay lập tức xuất hiện một chai thủy tinh trong suốt.
Ánh mắt Tử Tuyết bị lung lay một chút, không tự giác ngước lên một chút, đương nhiên miệng vẫn đang ăn không nhàn rỗi.
Cái chai thật khá ! Tử Tuyết cảm thán, có thể là ngọc nha ? Không biết có giá trị bao nhiêu ?
Phong Mạch Hàn nhíu mày một chút, sau đó đổ ra một ly chậm rãi uống.
“ Thơm quá a.” Tử Tuyết hấp hấp cái mũi, ánh mắt bắt đầu đăm đăm, nhìn Phong Mạch Hàn thật không phong độ uống một mình, cổ họng nàng có chút khát khát, vừa rồi ăn không ít thịt nhưng cũng chưa có người nào đem cho nàng chén nước.
“ Muốn uống ?” Phong Mạch Hàn khi uống đến ly thứ hai, mới ra vẻ phát hiện bên cạnh có một nữ nhân đang chảy nước miếng.
Tử Tuyết như gà mổ thóc gật gật đầu không tử chủ, vẻ mặt hướng tới nhưng trong lòng lại thầm mắng. “ nam nhân này thật không phong độ, tuy rằng không có điểm nào dễ coi nhưng đối với nữa nhân cũng thật không tôn trọng nha ? chẳng lẽ không hiểu đạo lý <ưu tiên phụ nữ.>….”
Phong Mạch Hàn nhíu mày, nhìn thoáng qua chất lỏng trong ly, khóe miệng có chút mỉm cười quỷ dị , sau đó dùng tay đảo ly đưa qua.
Tử Tuyết kinh hỉ cầm lấy ly, nhìn nhìn chất lỏng trong suốt, mùi hương kia a, còn chưa uống đã muốn chảy hết nước miếng. Vội vàng dùng đầu lưỡi nhỏ nhỏ liếm một chút, ân, ngọt, có cảm giác giống nước trái cây, vì thế ngưỡng cổ một cái đổ hết vào miệng.
Nhất thời cảm thấy từ yết hầu đến bụng có cảm giác lạnh lạnh, một loại cảm giác không nói nên lời, Tử Tuyết nhanh chóng yêu thích loại đồ uống ngọt ngào này.
“ Còn muốn uống ?” ý cười của Phong Mạch Hàn ngày càng đậm.
“ có thể chứ ?” Tử Tuyết gật đầu, “ đây là cái gì vậy ? hương vị thật tuyệt.”
“ Van hoa quỳnh tương.” Phong Mạch Hàn nói lạnh nhạt, “ nếu thích, như vậy về sau mỗi ngày đều có thể uống.”
Lời vừa nói ra, ngoại trừ Tử Tuyết là không có phản ứng, mọi người trong đại sảnh đều không tránh khỏi kinh ngạc một chút, vạn hoa quỳnh tương là tinh hoa của ma giới, chính là kết tinh của các loại hoa trải qua ngàn năm tu luyện, nghe nói, mỗi một cây hoa qua một ngàn năm mới có thể luyện thành một giọt.
Bởi vì mỗi cây hoa đều hút lấy tinh khí của thiên địa, hơn nữa lại mang ma tính trên thân cho nên phàm là vạn vật tu hành, chỉ cần một giọt là có thể tăng lên ngàn năm công lực.
Mà hiện tại ma hoàng lại đem cho Tử Tuyết cùng uống, cũng thật là quá xa xỉ đi?
Đương nhiên, Tử Tuyết lại tuyệt không biết vạn hoa quỳnh tương này lại lợi hại như thế nào, nếu bản thân không có tu vi sẽ bị nó khống chế.
Nàng lại cũng cho rằng đồ uống ở ma giới khẳng định đều là như vậy.
Rốt cục, ăn no uống đủ, Tử Tuyết vừa lòng đứng lên, vỗ vỗ bả vai Phong Mạch Hàn, một bộ dáng < cả hai cùng tốt > biểu tình, “ cám ơn cơm chiều của ngươi, cám ơn đồ uống của người, ta trở về ngủ, ngủ ngon.”
Nói xong, liền đi ra ngoài, hơn nũa còn nói với hai cung nữ đã dẫn mình đến, “ phiền toái hai người đưa ta trở về.”
Hai cung nữ liếc mắt nhìn Phong Mạch Hàn trên mặt không có biểu tình gid, liền cúi đầu mang theo Tử Tuyết ra ngoài.
“ Đúng rồi, tên gọi của các ngươi là gì ?” Tử Tuyết vừa đi vừa hỏi , “ ta thật không biết xưng hô như thế nào.”
“ Nô tỳ Tiểu Thanh.” Cung nữ áo xanh trả lời trước.
“ nô tỳ Tiểu Bạch.” Cung nữ áo trắng tiếp trả lời.
“ Tiểu Thanh, Tiểu Bạch ?” Tử Tuyết toái niêm, “ tên rất hay, rất dễ nhớ ….” Nói xong đã chuyển tới gấp khúc của hành lang.
“ Các ngươi chậm một chút.” Tử Tuyết bỗng nhiên cảm thấy cả người nóng lên, đầu bắt đầu choáng váng, hai tiểu cung nữ sao lại lắc lư a ? không phải hai người sao? tại sao lập tức biến thành bốn ?
“ Cô nương làm sao vậy ?”
“Đầu ta thật choáng váng nha.” Tử Tuyết nói xong, ánh mắt đóng lại. việc gì cũng không biết.
Tiểu Thanh cùng Tiểu Bạch hoảng sợ, muốn đỡ lấy nhưng lại chụp phải khoảng không. Tử Tuyết đã bị Phong Mạch Hàn ôm ngang, hơn nữa trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
“ vừa rồi hình như là ma hoàng ?” Tiểu Thanh có chút hoảng hôt.
“ Đúng vậy.” Tiểu Bạch cũng có chút bất khả tư nghị, ma hoàng khi nào lại ôm nữ nhân a? Việc này….nếu cấp báo < ma báo > , có thể sẽ trở thành tin tức chấn động ma giới không ?
Lại nói Tử Tuyết, nàng chỉ cảm thấy đầu đột nhiên choáng váng, mí mắt cũng không thể mở ra được, rõ ràng lúc nầng uống thức uống kia cả người chỉ cảm thấy mát mẻ, nhưng vì sao bỗng nhiên lại có cảm giác cả người nóng lên ? lại còn nóng rất khó chịu.
Di ? иgự¢ như thư thái rất nhiều nha, cái gì mát mẻ như vậy ? Tử Tuyết không nhìn được nhích lại gần, cảm giác thư thái rất nhiều.
Phong Mạch hàn nhìn nữ nhân trong lòng, cảm thấy kinh ngạc vì sao mình lại ôm nàng ? Quên đi, bế cũng đã bế rồi, nhưng nữ nhân này…cúi đầu nhìn xuống, nàng kia lại vạch áo của hắn tìm tòi, sau đó dùng sức dựa khuôn mặt nhỏ nhắn vào иgự¢ của hắn.
Hắn là giống đực nha, như vậy không phải câu dẫn hắn sao ? đôi tay kia lại không biết an phận mà sờ loạn ?
Việc này…không thể trách hắn, là nàng câu dẫn hắn nha, hơn nữa dù sao bọn họ cũng đã đính hôn, quan trọng hơn hơn một chút là ma chi quan thừa nhận nàng, như vậy đem nàng ăn sạch cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.
Nhưng đây là cái gì ? Phong Mạch Hàn cúi đầu nhìn иgự¢ mình, dính dính, ẩm ướt, trời ạ, nữ nhân này lại đang chảy nước miếng ?
Tử Tuyết ! Phong Mạch Hàn chịu không nổi, đem nữ nhân trong lòng ném tới giường, cúi đầu nhìn mảnh hỗn dộn trên иgự¢ mình, thật không biết làm sao, rất ghê tởm a….
Nhìn thoáng qua nữ nhân ngủ giống lợn ૮ɦếƭ bị ném mạnh như vậy thế nhưng vẫn không tỉnh lại. Thay đổi tư thế một chút, nước miếng vẫn chảy mà ngáy ngủ. Vẫn có thể ngáy ngủ ? Phong Mạch Hàn cảm thấy chính mình sắp phát điên.
Vung tay áo, lập tức biến mất. Hắn cần tắm rửa một cái , thân quần áo này cũng nên ném xuống, nữ nhân này thật sự đáng giận.
Phong Mach Hàn ước chừng phải tắm ba lần mới cảm giác không còn hương vị ghê tởm ở trên người. Nhưng khi hắn trở lại tẩm cung đã phát hiện toàn bộ chiếc giường đã bị một người như con bạch tuộc chiếm lấy, hơn nữa nước miếng kia còn đem chăn của hắn làm cho ẩm ướt….
Không khỏi lắc đầu, sớm biết như vậy sẽ không cho nàng uống quá nhiều quỳnh tương, nó đối với chính hắn không có tác dụng gì, nhưng đối với nữ nhân pháp lực tựa như không có này đương nhiên sẽ không tránh được. Hắn không khỏi có chút hối hận.
Tử Tuyết cảm thấy mình phiêu phiêu hồ hồ. một hồi lại lắc lư, tóm lại là cơ thể của nàng không do nàng khống chế.
Mở choàng mắt nàng phát hiện bốn phía trắng xóa, muốn kêu to nhưng khi há mồm lại phát hiện không có âm thanh phát ra.
Đây là chuyện gì đây ? Tử Tuyết sờ sờ ót, sao kì lạ như vậy chứ ? Chính mình không phải là chỉ uống “ đồ uống” nơi này sao ? tại sao lại mơ hồ như vậy ?
“ Tử Tuyết…” bỗng nhiên trong không gian trắng xóa xuất hiện một thân ảnh.
“ Ai ?” Tử Tuyết không có cảm giác sợ hãi, nàng chính là cảm thấy kỳ quái.
“ Là ta, Phong Diệp.”
“ A, lão ma hoàng.?” Tử Tuyết giật mình, thân ảnh không rõ ràng kia so với Phong Mạch Hàn thật sự là có nhiều điểm tương tự nha.
“ Đúng.” Phong Diệp mỉm cười, “ ma chi quan rút cuộc thừa nhận ngươi.”
“ cái này sao ?” Tử Tuyết giơ tay phải lên. Vương miệng quả thật là thần kỳ, lúc ấy nàng chỉ nghĩ nó nếu có thể tùy thân mang theo thì thật tốt, kết quả chiếc vương miện thật to liền biến thành thủ trạc, làm vòng tay thật sự là rất thích hợp.
“ Ân, đáp ứng ta, trăm ngàn lần cũng không rời khỏi Hàn nhi.”
“ Nhưng mà ta…” Tử Tuyết có chút buồn bực, mình tại sao lại không được rời đi ? mình cơ bản không phải là công chúa của nhân tộc, hơn nữa pháp lực cũng không có nha.
“ Mọi việc đều có định số.” Phong Diệp mỉm cười, “ Xin ngươi đáp ứng ta.”
“ Nói như vậy, ngươi biết ta là giả ?” Tử Tuyết sờ sờ cái trán.
“ giả cũng không được, thật sự cũng giả không được.” Phong Diệp giống như không có gì kì quái, “nếu ma chi quan nhận thức ngươi, như vậy không có người có thể hoài nghi.”
Không thể nào ? Tử Tuyết nhìn cổ tay, vật nhỏ như thế này lại có tác dụng lớn vậy sao ?
“ Nhưng mà.” Tử Tuyết có chút khó xử, “ Ta đáp ứng cũng vô dụng, ta có thể không rời đi, nhưng không đảm bảo khi có người biết chân tướng sẽ không đuổi đi đâu, việc đó không thể trách ta được.” Tử Tuyết trong lòng thầm nghĩ, đương nhiên ta cũng không muốn rời đi, nhưng cũng phải đi a.
“ Cám ơn, chỉ cần ngươi đồng ý bên cạnh Hàn nhi, ta cũng an tâm…” nói xong, thân ảnh Phong Diệp chậm chậm biến mất.
“ Uy, ngươi đi đâu vậy ?”
Nhưng bên trong sương mù trắng xoa, làm sao còn có thân ảnh con người đây ?
“ Lão ma hoàng…” Tử Tuyết kêu to, bỗng nhiên cảm thấy cái trán hơi đau, đột nhiên mở mắt, chống lại là một đôi mắt nghi hoặc và phẫn nộ.