Tử Tuyết bình tĩnh, thong dong theo phía sau Huyền Băng hộ pháp, theo hướng trong cung mà đi.
Chính là, nàng…nàng thật sự không thể bình tĩnh, trong lòng nàng nhận thức hoàn cảnh này một lần so với một lần càng thêm lo lắng. Hoàng kim đại môn ( cửa lớn bằng vàng, mình thấy để nguyên văn hay hơn nên không thay đổi), trên mặt là ngọc thạch…hơn nữa thị vệ bảo vệ lại….dĩ nhiên là người ? Đương nhiên, “người” ở đây cũng không có gì tò mò lẫn kì quái, kỳ quái là mỗi một người đều có một con bạch hổ ngồi bên cạnh, đương nhiên cũng có người mang báo đốm, những cái này xuất hiện một chỗ quả nhiên sức công phá rất hiệu quả dọa người.
Tử Tuyết bình tĩnh, thong dong theo phía sau Huyền Băng hộ pháp, theo hướng trong cung mà đi.
Chính là, nàng…nàng thật sự không thể bình tĩnh, trong lòng nàng nhận thức hoàn cảnh này một lần so với một lần càng thêm lo lắng. Hoàng kim đại môn ( cửa lớn bằng vàng, mình thấy để nguyên văn hay hơn nên không thay đổi), trên mặt là ngọc thạch…hơn nữa thị vệ bảo vệ lại….dĩ nhiên là người ? Đương nhiên, “người” ở đây cũng không có gì tò mò lẫn kì quái, kỳ quái là mỗi một người đều có một con bạch hổ ngồi bên cạnh, đương nhiên cũng có người mang báo đốm, những cái này xuất hiện một chỗ quả nhiên sức công phá rất hiệu quả dọa người.
Huyền Băng hộ pháp mỗi khi qua một cửa đều giơ tay một cái liền có một ánh sang xanh chợt lóe, kết giới bị tháo bỏ, sau đó mọi thị vệ đều khom người thi lễ, có con hổ còn rống lên vài tiếng làm cho Tử Tuyết sợ tới mức run run một chút, sau đó lại tiếp tục run run một chút.
Không biết đi qua bao nhiêu cánh cửa, ngay lúc trái tim của Tử Tuyết sắp chịu không nổi,cả cơ thể dau nhức thì cũng đến hậu cung.
Nơi này không có thị vệ cũng như bạch hổ hay kim báo, làm cho cảm giác áp bức nhất thời cũng biến mất, mỗi cánh cửa ở đây đều có hai loại thực vật, nơi là cây, nơi là hoa nhìn qua có vẻ ấm áp hơn rất nhiều.
Linh hồn Tử Tuyết rút cục cũng quay về chỗ cũ, lúc này nàng mới có tâm tình đánh giá toàn bộ ma cung. Vừa mới ổn định tinh thần, an ủi mình đừng lo, trái tim nàng lại bắt đầu bùm một cái, nơi này cũng qua con mẹ nó có tiền đi ?
Chỉ thấy toàn bộ kiến trúc dường như là dùng phỉ thúy ngọc thạch để kiến tạo, bề mặt là những khối thủy tinh…xúc tua của nàng ᴆụng đến đâu không phải hoàng kim thì là bạc trắng, không là mã não thì là ngọc lưu ly…hơn nữa, những cánh cửa vừa mới đi qua hình như đều giống nhau đều làm bằng vàng. Nơi này như vậy, có phải hay không đại biểu rằng tùy tay cầm lấy một cái cũng có thể phát tài ?
Nhất thời trước mắt nàng hiện cảnh tượng bản thân mình biến thành tỉ phú,có du thuyền riêng, máy bay riêng, hoa viên biệt thự….mỗi ngày đèu có không dưới mười người hầu hạ…xây dựng mười viện phúc lợi, mỗi đứa nhỏ đều có phòng riêng của mình….
Nghĩ nghĩ, không khỏi cười lên khanh khách….
Nếu không phải bất cẩn ᴆụng đến cái gì đó, Tử Tuyết có lẽ ngay cả đường đi cũng không biết. Sauk hi đứng vững, mới phát hiện, những việc vừa rồi hết thảy đều là ảo tưởng, nước miếng đều đã rớt xuống иgự¢, vội vàng dùng tay áo lau chùi, chạy chậm bước đi theo.
Huyền Băng hộ pháp thực không nói gì, liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thật sự nhận thức được một điều: có thể nữ nhân này thực sự ngu ngốc.
Tử Tuyết tất nhiên không biết, vẫn như trước cật lực cải trang thục nữ.
Vốn tưởng rằng sẽ trực tiếp bị kéo đi bái đường, nhưng Huyền Băng hộ pháp lại gọi đến một tiểu cô nương trên đầu cài hoa cúc, đem Tử Tuyết đến một nơi gọi là Cam Lộ cung.
“ Tử Tuyết cô nương, nô tỳ là Cúc Tâm, cô nương tạm thời ở trong này nghỉ một chút đi.” Tiểu cô nương thanh âm ngọt ngào, nhìn thì cũng chỉ khoảng mười bốn tuổi.
Tử Tuyết gật gật đầu, như vậy thật đúng ý của nàng, tốt nhất cả đời đừng bái đường. Đánh giá một chút, CamLộ cung bài trí cũng thật hoa mỹ, toàn bộ không khí trong cung đều mang hương vị ngọt ngào làm cho người ta cảm giác thập phần thoải mái.
Dưới sự hầu hạ của Cúc Tâm, rốt cục nàng cũng đem toàn bộ phục sức cùng trang sức nặng nề gỡ xuống, sau đó Cúc Tâm chuẩn bị nước tắm cùng trang phục thay đổi đó là một bộ đồ đơn giản nhưng thanh thoát cùng với áo choàng….
“ Cô nương thật đẹp.” Cúc Tâm nhìn Tử Tuyết mỉm cười ngọt ngào, ” so với hoa mẫu đơn con xinh đẹp hơn.”
“ Nga ?” Tử Tuyết quay đầu nhìn Cúc Tâm, “ Thật vậy chăng ?”
Cúc Tâm còn thật sự gật đầu.
“ Tiểu hoa cúc như ngươi cũng rất đẹp nha.” Tử Tuyết ngửi thấy một loại mùi thơm thản nhiên, đoán nàng khẳng định là linh tinh thực vật, lại thấy trên đầu nàng trang sức gì cũng không có, chỉ có một đóa cúc trắng, xác định nàng là cúc yêu.
“ Thật sao cô nương ?” tiểu nha đầu dương như rất cao hứng.
“ Đương nhiên rồi.” Tử Tuyết trong này đều không biết ai, cũng nên tìm người để hiểu thêm một chút nha ? Tiểu nha đầu này đúng là lựa chọn tốt nhất, đương nhiên tiểu nha đầu này cũng là một bông hoa vui vẻ, “ ngươi mấy tuổi ?”
“ dạ cô nương, một trăm năm mươi ba tuổi.”
Tử Tuyết thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc, còn gọi người ta là tiểu nha đầu, thật là ngang với bà nội tổ của chính mình nha, bất quá, Tử Tuyết lựa chọn xem nhẹ điều này, tiếp tục cùng Cúc Tâm đông kéo tây xả, tìm hiểu mọi chuyện, mặc dù đại số các chuyện nàng đã biết.
Thủ lĩnh cao nhất của Ma tộc được xưng là Ma hoàng, thuộc hạ có hai đại hộ pháp vương, tả hộ pháp là Chu Diễm ma vương, hữu hộ pháp là Huyền Băng ma vương – người này Tử Tuyết đã biết, chính là đại thúc đã đưa nàng đến, nhưng thế nào đem nàng tới đây rồi lại không quản nữa ?
Dưới hai hộ pháp còn có tứ đại ma tướng, phân biệt là Hổ tướng Liệt Bôn, Nhân tướng Dạ U, Mộc tướng Liễu Ti cùng Uưng tướng Huyền Thiên. Phía dưới còn có các đường chủ khác.
“ Chẳng kẽ Ma hoàng vốn không có phi tử sao ?” chuyện này lúc trước nàng chưa biết nha.
“ Trước mắt hậu cung còn không có phi tử khác.” Cúc Tâm cười cười,” bất quá, cô nương đến đây thì đã xem như là có rồi.”
Nga, không có phi tử không có nghĩa là không có nữ nhân a.
Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên xuất hiện một thanh âm, “ Tử Tuyết cô nương, Ma hoàng thình ngài nghỉ tạm, ngày mai sẽ được triệu kiến.”
Thanh âm đột nhiên xuất hiện làm cho Tử Tuyết giật mình, vội vàng xoay người lại, chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ không biết khi nào đã đứng ở cửa, trên đầu mang một đóa hoa sen hồng nhạt, “ Người vì sao không gõ cửa ?”
Lời vừa nói ra, hai nha đầu đều liếc mắt nhìn nàng kì quái, nhưng nhanh chóng cúi đầu xuống.
Nói sai rồi sao ? Tử Tuyết không rõ cho nên bĩu môi.
“ Thanh hà tỷ tỷ, cô nương đã biết, cám ơn.” Cúc Tâm mau phản ứng, nhìn Thanh Hà cười ngọt ngào.
Thanh hà lúc này thân mình mới cung kính cúi một chút, sau đó liền không thấy tăm hơi.
“ Tử Tuyết cô nương, mỗi yêu nhân khi đến cửa đã đưa mùi hương của mình tới trước rồi.” Cúc Tâm giải thích, “ Vừa rồi, Cúc Tâm còn tưởng cô nương đã phát hiện ra mùi của Thanh Hà tỷ tỷ rồi…”
Tử Tuyết không nói gì, phát hiện cái gì a ? chính bản thân nàng cơ bản không có pháp lực, đành phải tự cười giễu cợt.
Sau bữa cơm chiều, Tử Tuyết cho Cúc Tâm ra ngoài, sau đó không dám ૮ởเ φµầɳ áo, trực tiếp nằm lên giường, hay nói giỡn a, nơi này mọi người đều đến vô ảnh, đi vô tung, vừa rồi may mắn là một cái nha đầu nha, lỡ như người đến là nam thì chẳng phải rất xấu hổ sao.