Chung thủy và Lẳng lơ Viện Viện đột nhiên dọn về Ký túc xá, Châu Tình và Trương Tĩnh Ninh đều thấy có lỗi.
“Ngại quá, không giấu giùm cậu được.”
Lý Viện Viện lắc đầu không để tâm, vừa bỏ quần áo vào tủ vừa nói: “Mình ở mãi bên ngoài sớm muộn cô phụ trách cũng biết, không trách các cậu được, hơn nữa mình quay về ở đây сũng tốt...” Có thể hiểu biết và dung hòa vào thế giới này tốt hơn. Nửa câu sau Lý Viện Viện không nói, cô chỉ cười với Trương Tĩnh Ninh và Châu Tình: “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé.”
Ăn cơm với bạn cùng phòng chắc cũng là một môn học cần học ở Đại học.
Ba cô gái ăn tối rất vui vẻ ở chợ đêm. Buổi tối Yến Tư Thành gọi điện tới, sau khi bắt máy, bên kia im lặng rất lâu, giống như chưa nghĩ ra là muốn nói gì. Biết Yến Tư Thành không giỏi ăn nói, Lý Viện Viện cũng không cười chê anh, chỉ dịu dàng mở lời: “Hôm nay Tư Thành về Ký túc xá có quen không?”
“Cũng được, Viện Viện có ổn không?”
Mô tả tình hình của mình còn ngắn hơn lời hỏi thăm Lý Viện Viện, cô thầm cảm thấy buồn cười, bèn cười nhẹ đáp: “Anh quen hết mọi người trong phòng em mà, họ tốt lắm, em cũng đã quen với hoàn cảnh Ký túc xá, tối nay còn cùng đi chợ đêm ăn vặt nữa, tuy biết là không có lợi cho kế hoạch giảm cân của em, nhưng hiếm khi được tụ tập với họ, bữa cơm đầu tiên này phải ăn cho thật vui.” Lý Viện Viện nhoài người trên lan can ban công lảm nhảm, trong chủ đề không có trọng tâm, tựa như đang trò chuyện với Yến Tư Thành bên cạnh như thường ngày.
Yến Tư Thành ở đầu kia cũng chỉ nhẹ giọng đáp một tiếng: “Ừm.” Nhưng có thể nghe được giọng anh rất ư dịu dàng.
“Tư Thành thì sao? Nói ra thì bạn của anh em chỉ mới gặp Lục Thành Vũ thôi, ngoài ra không quen ai hết, anh với bạn cùng phòng có hợp không? Sinh hoạt có quen không?” Cô khựng lại, giọng mềm mại, “Bạn cùng phòng có phát giác anh có chỗ nào không ổn không?”
“Không có vấn đề gì.” Đối với vấn đề này, Yến Tư Thành đáp rất nghiêm túc, “Bạn cùng phòng hơi lạnh nhạt với anh, hình như quan hệ giữa “anh” trước đây với bạn cùng phòng và những người xung quanh không tốt lắm, hiện giờ quay lại họ cũng không chào hỏi anh. Vậy cũng tốt, anh cũng không hiểu về họ lắm, im lặng còn hơn nói nhiều sai nhiều.”
Nghe ra... hình như Yến Tư Thành bị cô lập thì phải.
Nhưng đối với hoàn cảnh như vậy anh vẫn cảm thấy lạc quan. Lý Viện Viện không lo anh bị người ta ăn Hi*p, cũng không lo anh thấy cô độc, đối với sức khỏe và sức mạnh tâm lý của Yến Tư Thành, Lý Viện Viện rất có lòng tin. Cô chỉ nhẹ giọng nói: “Dù sao cũng sống chung với nhau, chờ khi tiếp xúc với nhau nhiều sẽ thân thiết hơn, Tư Thành vẫn nên hòa hợp với họ một chút. Dù sao chúng ta cũng khác họ, ở đây vẫn còn rất nhiều chuyện không hiểu, sau này cần người ta giúp cũng dễ mở lời hơn.”
Yến Tư Thành đồng ý. Lý Viện Viện suy nghĩ rồi lại cười: “Nhưng nghĩ kĩ lại cũng không sao, người ở đây ai cũng một thân một mình, Yến Tư Thành trước đây chắc cũng là một kẻ cô độc, nếu cậu ta có thể sống tự do thoải mái, Tư Thành hiện giờ đương nhiên cũng không thua cậu ta. Nhưng rốt cuộc nên làm thế nào thì phải xem ở anh nữa.”
Yến Tư Thành cười nhẹ, lại nghe Lý Viện Viện bên kia đếm những món đã ăn tối nay, kể từ khi bắt đầu giảm cân cô chưa bao giờ ăn như vậy, phá giới tuy vui nhưng cô cũng rất rầu rĩ. Giọng nói êm dịu nhẹ nhàng của Lý Viện Viện trong điện thoại truyền ra khiến sống lưng luôn thẳng tắp của Yến Tư Thành cũng thoải mái cong xuống. Anh cũng nhoài người trên lan can ban công, tuy rất ít lên tiếng nhưng nghe vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng còn dùng từ cảm thán để đáp lời Lý Viện Viện, tỏ ý mình đã nghe thấy.
Tối nay không gặp nhau, nhưng Công chúa lại nói nhiều hơn bình thường rất nhiều...
Mãi đến khi bên kia điện thoại truyền tới câu “Lý Viện Viện, mau đi tắm đi, chút nữa sẽ tắt đèn đó.”
“Ừ, được, đi ngay đây.” Lý Viện Viện đáp lời bên kia rồi nói với anh, “Em đi tắm trước đây. Tư Thành ngủ ngon nhé.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Tiếng cúp máy truyền tới. Yến Tư Thành vẫn để di động trong lòng bàn tay, mãi đến khi màn hình tắt đi anh mới bỏ di động vào túi. Dưới Ký túc xá nữ đối diện, trai gái đứng thành một đám, quyến luyến bịn rịn chia tay nhau. Lòng anh bỗng rung động một cách kỳ lạ, rồi cứ vậy thất thần nằm nhoài trên ban công nhìn những đôi tình nhân bên dưới.
Bên kia Lý Viện Viện cúp máy, vừa vào phòng, lại nghe ở lầu dưới có một cô gái cũng như cô, nhoài người trên lan can ban công ôm điện thoại trong tay, cô gái đó nói: “Ngủ ngon.” Sau đó rất cường điệu phát rа một tiếng “mu... ah” vào điện thoại.
Lý Viện Viện ngây người đi vào phòng. Châu Tình đang lau tóc ở đối diện cũng rất cường điệu phát ra một tiếng “mu... ah”.
Châu Tình cũng không hề bủn xỉn, “mu... ah” một cái với cô, nhưng mức độ cường điệu thấp hơn nhiều, miệng chỉ hơi nhu lên, đơn giản gọn gàng, xong rồi bèn vỗ vỗ cánh tay cô: “Đi tắm đi, ngoan.”
Lý Viện Viện gật đầu. Âm thanh này hình như có ý thể hiện hảo cảm với người khác. Lý Viện Viện ghi nhớ lại, cô nhớ lúc trước ở đây nghe rất nhiều từ mà cô không hiểu. Trước đó ở chung với Yến Tư Thành, không biết những từ đó cũng đành, hiện giờ quay về cuộc sống tập thể, để sớm hòa nhập, cô thấy mình cần phải chăm chỉ học tập “tiếng địa phương” ở đây cùng với tiếng Anh! Chăm chỉ học tập!
Cùng với... tiếng Anh...
“Viết một bài văn không dưới một ngàn chữ, thứ Năm tuần sau nộp, điểm số sẽ là thành tích giữa kỳ của các em. Viết cho tốt nhé.”
Lớp tiếng Anh, nghe thấy câu này, Lý Viện Viện cảm thấy đầu óc mình choáng váng.
Trên đường về Ký túc xá, Lý Viện Viện rào trước đón sau hỏi Châu Tình mấy câu về chuyện viết bài tiếng Anh, Châu Tình tỏ ra chẳng hề để tâm: “Về nhà tìm trên Baidu một bài văn có nội dung liên quan, sau khi chọn được rồi, nếu là tiếng Anh thì sửa lại, nếu là tiếng Trung thì dùng Baidu dịch ra, sửa lại ngữ pháp là xong việc.”
Châu Tình nói rất đơn giản nhẹ nhàng, nhưng đối với Lý Viện Viện, đây là một nhiệm vụ không hề đơn giản.
Đầu tiên, cô phải học cách sử dụng máy vi tính.
Ở tận cùng của tủ quần áo, Lý Viện Viện tìm được máy vi tính của mình, so với laptop đầy phong cách của Yến Tư Thành, máy của cô nhỏ nhắn thanh nhã hơn nhiều, vỏ màu hồng, màn hình và bàn phím nho nhỏ. Cô chùi bụi bên trên, nghiêm túc đặt máy vi tính lên bàn.
Hiện giờ cô cũng học được đại khái về Pinyin, nhưng cũng may kiểu gõ chữ là kiểu viết tắt, có những từ chỉ cần gõ phụ âm là hiện ra cả chữ. Điều này hiển nhiên bớt cho Lý Viện Viện rất nhiều công sức.
Đến khi cô tìm được một bài văn thấy cũng khá, học cách dùng Baidu dịch ra rồi chép lại thì cũng đã rất khuya, cô từ chối lời mời ăn cơm chung của Yến Tư Thành, quay sang gọi điện cho Trương Nam, nhờ cậu ta giúp cô một việc.
Lý Viện Viện suy nghĩ, kiến thức tiếng Anh của cô hiện giờ cùng lắm chỉ ở trình độ học sinh tiểu học, chỉ biết mấy câu đơn giản, ᴆụng đến những câu cú và ngữ pháp phức tạp, hình như cô dịch còn thua cả Baidu. Kêu cô kiểm tra ngữ pháp rồi sửa lại, vậy có khác nào cổ tích Ngàn lẻ một đêm đâu.
Nhưng những người thân thiết với Lý Viện Viện đều biết cô là học sinh giỏi, ví dụ như Châu Tình, Trương Tĩnh Ninh. Cô chắc chắn không thể tìm hai người họ giúp. Trước đó Trương Tĩnh Ninh lại làm mích lòng Lâm Hiểu Mộng và Lưu Thư Dương. Tình huống lúc đó, trong lòng hai người họ chắc ít nhiều cũng ghét cô, cũng không thể tìm hai người họ giúp. Yến Tư Thành lại càng không cần nhắc tới, nếu tìm anh thôi thì nghĩ kỹ xem có tìm được chút tri thức nào của học sinh giỏi trong đầu không còn hơn.
Suy đi nghĩ lại, Lý Viện Viện cảm thấy đến hiện giờ, trong số những người cô gây dựng được quan hệ, chỉ có Trương Nam là thích hợp nhất.
Cô quen cậu ta, nhưng lại không quá thân thiết với cậu ta, chủ yếu là chưa từng học chung lớp nào với cậu ta.
Lý Viện Viện cố tình hẹn gặp Trương Nam ở phòng tập trước giờ tập một tiếng. Giảng đường tập luyện tối nay không có lớp, vừa khéo tiện cho Lý Viện Viện hỏi bài.
Lúc Lý Viện Viện tới phòng tập, Trương Nam đã ngồi đó nghịch di động. Trương Nam luôn rất đúng giờ, ít ra là trong ấn tượng của Lý Viện Viện. Hơn một tháng nay, cho dù lần nào gặp cậu ta ở đâu, cậu ta cũng luôn tới trước hoặc tới đúng giờ, rất hiếm khi tới trễ. Lý Viện Viện ngày càng hiểu tính cách học sinh ở đây, cũng ngày càng phát hiện rằng người “kiên trì” như Trương Nam thật sự rất hiếm.
Nghe thấy tiếng bước chân của Lý Viện Viện, Trương Nam quay đầu nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?”
Lý Viện Viện từ trong tập kịch bản dày lấy ra bài văn tiếng Anh mình chép ra giấy: “Nhờ anh sửa ngữ pháp giúp tôi được không?” Lý Viện Viện thoáng suy nghĩ rồi bổ sung thêm, “Chút nữa mời anh uống nước.”
Trương Nam cầm bài văn của Lý Viện Viện, liếc qua rồi nhíu mày: “Lý Viện Viện, tôi nhớ từng nghe người ta nói thành tích của cô tốt lắm mà.”
Lý Viện Viện mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh mỉm cười đáp: “Chắc là lời đồn thôi.”
Trương Nam nghi hoặc liếc nhìn cô, sau đó chìa tay ra: “Lấy 乃út ra đây.” Lý Viện Viện ngoan ngoãn đưa 乃út sang, Trương Nam cầm 乃út nhẹ vòng vèo trên bài văn của Lý Viện Viện, giả vờ thản nhiên nói: “Yến Tư Thành rất tốt với cô. Cô...” Cậu ta thở dài, “Cô chung thủy một chút đi.”
Vừa nghe Lý Viện Viện bèn hiểu ý cậu ta ngay.
“Lý Viện Viện” trước đây từng thích Trương Nam, có lẽ cũng từng bày tỏ với cậu ta, tuy bị từ chối, nhưng “Lý Viện Viện” vẫn còn thích Trương Nam, ắt hẳn Trương Nam không biết. Hôm nay cô đem một bài văn sai be bét tới nhờ cậu ta sửa, nhìn bài văn không thể nào do sinh viên đại học viết ra, nhát định cậu ta sẽ nghĩ cô mượn cớ cưa cẩm cậu ta. Bởi vậy mới vòng vèo nói Yến Tư Thành đối xử với cô rất tốt.
Theo tư duy của cậu ta, Lý Viện Viện cảm thấy mình cũng thật sự là một cô gái lẳng lơ...
Trước đó cô thích Trương Nam nhưng không thành, sau đó lại cặp với Yến Tư Thành, tiếp đó nữa lúc cặp với Yến Tư Thành rồi vẫn còn cố ý cưa cẩm Tiểu Bàn, cưa cẩm Tiểu Bàn không thành lại tiếp tục đeo bám Yến Tư Thành. Hiện giờ lại chuyển mục tiêu, kiên trì ra tay với Trương Nam. Quan trọng nhất là trong mắt cậu ta cô lại chẳng hề xinh đẹp!
Người gây họa khắp nơi như vậy, đúng là một yêu nghiệt cần phải bị tiêu diệt...
Lý Viện Viện cũng không biết giải thích thế nào, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh: “Một lần này thôi, anh sửa giùm tôi đi.”
Để mình không trở thành một người tiếng xấu đồn xa, Lý Viện Viện cảm thấy cô nhất định phải sớm ngày thông thạo môn ngoại ngữ này.