Đón ĐưaBằng vào kiến thức đã học được và thái độ làm việc nghiêm túc, Tống Hương Ngưng rất nhanh liền trúng tuyển vào một Công ty Quảng cáo khác, hơn nữa rất nhanh liền trở thành thân quen với các đồng nghiệp ở chỗ làm.
Vốn Tống Hương Ngưng muốn trải qua cuộc sống đơn giản như vậy, thỉnh thoảng đi tìm Tiêu Vũ Xuyên, nhưng Tiêu Hàn giống như không chịu như thế, thường xuất hiện xung quanh cô. Tống Hương Ngưng vốn không nghĩ để ý đến anh, nhưng Tiêu Vũ Xuyên lại ở bên cạnh trợ giúp ba, cộng thêm Tiêu Hàn cơ hồ mỗi một ngày đều đi đến công ty chờ Tống Hương Ngưng tan làm; khiến ọi người trong công ty đều biết Tiêu Hàn đang theo đuổi cô.
- Hương Ngưng, cô đem tấm này áp-phích đổi lại, sau đó có thể ra về. – người lãnh đạo trực tiếp của Tống Hương Ngưng tên là Lục Nhu, đưa cho tấm Áp-phích cho Tống Hương Ngưng và nói.
Tống Hương Ngưng biết kết quả, cười đáp:
- Chị Lục Nhu, tôi biết rồi ạ.
Rất nhanh liền theo yêu cầu của Lục Nhu sửa đổi một số phần trong bảng thiết kế, Tống Hương Ngưng nhìn đồng hồ treo tường, vẫn chưa hết giờ làm, cô liền chủ động dọn dẹp một ít đồ trên bàn.
- Hương Ngưng, mới vừa rồi chị Lục Nhu không có nói cho cô biết cô có thể ra về sao? – Đồng nghiệp A lại gần tò mò nói.
- Tôi muốn dọn dẹp một số thứ trên bàn rồi mới về – Tống Hương Ngưng cười nói, tay không ngừng lại.
Đồng nghiệp B cũng tới nhảy vào trò chuyện
- Hương Ngưng, cô đừng nói cho tôi biết cô không biết Tiêu Hàn đang đợi cô nhé.
Nói xong còn làm như là đang nói thật, tỏ vẻ tư lự đợi câu trả lời.
- Tôi . . . . . – Tống Hương Ngưng không nghĩ tới bọn họ lại khơi lên cái đề tài này, đang muốn phản bác, lại bị đồng nghiệp khác đoạt lời.
- Có gì đâu kén chọn – Lần này là đồng nghiệp C lên tiếng – Hương Ngưng à, Tiêu Hàn ưu tú như vậy, hai người lại rất xứng đôi, tính toán lúc nào thì kết hôn đây?
Đồng nghiệp C vừa nói đến kết hôn, bên trong phòng làm việc tất cả mọi người bu lại, muốn tám đến ngọn nguồn vấn đề.
- Mọi người đang nói gì vậy – Tống Hương Ngưng rất muốn im lặng lại chẳng thể im lặng được – Hiện tại tôi và Tiêu Hàn chỉ là bạn bè mà thôi…, xứng đôi kết hôn cái gì chứ, mọi người đừng nói bậy bạ!
Cô ngoài mặt tỏ vẻ coi thường nhưng nội tâm lại rất vui vẻ, nhưng cô càng nghĩ lại càng coi thường, phần vui sướng lại càng rõ ràng.
- Nhưng ai cũng biết Tiêu Hàn đang đeo đuổi cô – Đồng nghiệp C tiếp tục phát huy tính bà tám thiên phú của phụ nữ – Huống chi tôi nghe nói hai người là bởi vì hiểu lầm mà ly hôn , còn có một đứa con chung! Hiện tại Tiêu Hàn là đã có tâm như thế, sao cô không nghĩ đến chuyện quay lại?
Đồng nghiệp C vừa vặn có một người bạn đang làm ở Tiêu Thị, điều cô cần biết đều là dò la qua người bạn đó.
- Cái gì? Hương Ngưng, trước kia cô đã kết hôn rồi sao? Hơn nữa còn là cùng Tiêu Hàn? – Nghe xong câu chuyện của người đồng nghiệp C mọi người trong phòng làm việc đều giật mình.
Tống Hương Ngưng biết nếu như hiện tại không nói gì, đồng nghiệp của cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả cho cô đi, không thể làm gì khác hơn là có chút bất đắc dĩ đáp:
- Đúng vậy, nhưng chúng tôi đã sớm ly hôn rồi, hiện tại chúng tôi chỉ là bạn bè.
Chỉ là cô biết đồng nghiệp của cô chẳng hề tin tưởng lời nói đó.
Quả nhiên, đồng nghiệp C cầm đầu cả đám đồng nghiệp, rối rít lên tiếng phê phán:
- Hiện tại hai người chỉ là bạn bè? Nhưng tôi thấy Tiêu Hàn mọi ngày đều đến đón cô tan làm, chẳng lẽ như thế là việc của bạn bè bình thường phải làm sao? Ai không nhận ra Tiêu Hàn là muốn đuổi theo cô?
- Làm sao có thể! – Tống Hương Ngưng liền vội vàng lắc đầu bày tỏ phản đối – Anh ấy rất tốt với tôi là bởi vì tôi là mẹ của Tiểu Xuyên, không hơn không kém.
Cô vẫn luôn đem câu nói lần trước của Tiêu Hàn là câu nói đùa, không để ở trong lòng; chỉ là bây giờ nghe các đồng nghiệp vừa nói, cô lại có một chút động lòng.
Cả đám đồng nghiệp thấy Tống Hương Ngưng cố chấp như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu một cái
- Hương Ngưng, tại sao cô không dùng đầu óc của mình suy nghĩ một chút, nếu như Tiêu Hàn không phải thích cô, muốn đeo đuổi cô, tại sao anh ta ngày ngày đều hao tâm tổn sức đưa đón cô? Cô không thể nói là vì cô là mẹ của con trai anh ta; tôi cho cô biết, nếu như anh ấy không phải yêu cô, anh ấy sẽ không như thế đâu, ngược lại sẽ xa lánh cô.
Đồng nghiệp C thật sự là không nhìn nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là nói thẳng cho cô biết.
- Cô. . . . . . cô nói là Tiêu Hàn thật yêu tôi sao? – Không thể phủ nhận, Tống Hương Ngưng đích xác là có dao động, trong lòng không ngừng lo lắng hỏi đồng nghiệp C.
- Đương nhiên rồi! – Không chỉ có đồng nghiệp C trả lời cô mà các đồng nghiệp khác cũng vây lại nói – Hương Ngưng, hiện tại quan trọng nhất là cô đối với Tiêu Hàn như thế nào? Cô có nghĩ đến muốn cho anh thêm một cơ hội nữa không?
Đây mới là vấn đề chỗ mấu chốt.
- Tôi. . . . . . . – Tống Hương Ngưng vẫn có chút sửa sang cảm giác không rõ ràng của mình, nhưng sau đó cô rất thành thực nói ra cảm nhận của bản thân – Tôi cũng không biết đây là ý gì, năm đó thời điểm chúng tôi ly hôn mặt dù cố tỏ vẻ không chấp nhất, nhưng tôi lại cảm thấy trong lòng chẳng dễ chịu gì, có chút buồn buồn, khi đó tôi nhận ra mình rất yêu anh; sau khi ly hôn tôi đi nước Pháp, vào khoảng thời gian ấy tôi cũng rất nhớ Tiêu Hàn, mỗi khi nhớ đến anh trong lòng tôi lại đau đớn, hơn nữa khi đó tôi đã thử mở lòng ột người con trai khác; nhưng cảm giác ở bên cạnh người đó không giống như khi ở bên cạnh Tiêu Hàn, tôi cảm thấy được là mình đang dối lòng, hơn nữa vẫn thường nhớ đến Tiêu Hàn; sau khi trở về, tôi được nhận lại Tiểu Xuyên, càng không tự chủ được lại rất dễ nhớ tới Tiêu Hàn. Tôi biết cảm giác đó là như thế nào, nhưng trong lòng tôi cảm nhận rất rõ cảm giác tôi dành cho anh rất khác với những người con trai kia.
- Hương Ngưng ngu ngốc, cô đã yêu Tiêu Hàn rồi mà không biết! – Đồng nghiệp C trợn trắng mắt, tiếp tục hỏi – Có phải lúc cô ở bên cạnh người bạn trai cũ, sẽ cảm thấy anh rất cao chẳng thể với tới, sẽ có khoảng cách rất lớn, hơn nữa cô chỉ xem anh như một người anh trai của mình thôi; thế nhưng khi cô ở bên cạnh Tiêu Hàn, cô sẽ cảm thấy tim đập rất nhanh, có lúc lại bởi vì một cái ánh mắt, một câu nói của Tiêu Hàn mà da mặt nóng lên, sẽ để ý đến từng cử chỉ của Tiêu Hàn, sẽ nhớ Tiêu Hàn trong vô thức?
- Làm sao cô biết? – Mặt Tống Hương Ngưng không thể tưởng tượng nổi nhìn tới trước đồng nghiệp C.
- Đó là bởi vì cô yêu anh ấy – Lần này người nói chuyện không phải đồng nghiệp C, mà là toàn thể đồng nghiệp.
Đồng nghiệp C càng thêm là nhân cơ hội kết luận
- Vậy bây giờ tốt lắm, Tiêu Hàn yêu cô, cô yêu Tiêu Hàn, bây giờ có thể quay lại đi.
- Nhưng. . . . . . – Tống Hương Ngưng vẫn cảm thấy có điểm quái lạ – Chuyện này không phải là vì chúng tôi có cùng quan hệ với Tiểu Xuyên sao?
Cô luôn cảm thấy Tiểu Xuyên chiếm một vị trí rất lớn trong trái tim cô.
Cả đám đồng nghiệp dứt khoát lắng tai nghe, hoàn toàn không có nghe được lời của cô.
Nhìn một đám đồng nghiệp nhiệt tâm như vậy, Tống Hương Ngưng cảm thấy trong lòng dần ấm áp
- Có chị em các cô cùng chia sẻ cảm xúc với tôi khiến tôi vô cùng ấm áp.
Cô thành thật nói ra lời cảm ơn từ đáy lòng mình
Cô chưa bao giờ có được những người bạn tốt như thế này, ngày trước mọi chuyện đều do cô tự quyết định, cho nên cô không biết đem cảm xúc của mình chia sẻ lại cảm thấy nhẹ nhàng đến vậy.
- Thôi có gì đâu, đừng khách sáo – Mặt đồng nghiệp A không chịu nổi nhìn cô, xoay người nhìn ra ngoài cửa cổ, sau đó mặt ái muội nhìn Tống Hương Ngưng – Hương Ngưng, Tiêu Hàn đã đến đón cô rồi kìa. Cô về mau đi, chúng tôi vẫn chờ uống rượu mừng của cô.
Nói xong còn dùng lực đẩy Tống Hương Ngưng một cái.
Tống Hương Ngưng nhìn một đám đồng nghiệp, cảm thấy nên thử nghe lời họ một lần, nhìn thẳng vào tình cảm của mình. Cô cười, cầm túi xách lên, sau đó chào tạm biệt bọn họ trước khi ra về
- Vậy tôi về trước đây, còn nữa, một lần nữa, xin cảm ơn mọi người.
Nói xong liền đi ra khỏi phòng làm việc.