Không Thể NàoKể từ ngày Tống Hương Ngưng đem Tiêu Vũ Xuyên trở về nhà họ Tiêu, Tiêu Vũ Xuyên liền bị mẹ Tiêu đưa đến nhà trẻ. Mẹ Tiêu không khỏi vui mừng khi Tiêu Vũ Xuyên thích không khí của nhà trẻ, càng vui mừng hơn khi biết sự thật năm đó Tống Hương Ngưng không có phản bội Tiêu Hàn, điều này cũng khiến cho bà lại muốn đem cô trở thành con dâu của mình.
- Tiêu Hàn, chờ một chút đi đón Tiểu Xuyên tan giờ học, thuận tiện gọi điện thoại cho Hương Ngưng, mời cô ấy đến nhà chúng ta dùng cơm luôn nhé.
Mẹ Tiêu vừa nấu nướng trong phòng bếp, vừa nói chuyện với Tiêu Hàn đang ngồi trên phòng khách.
- Dạ, con biết rồi ạ. – Tiêu Hàn thuận miệng đáp một tiếng, liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Hương Ngưng, nhưng rồi lại chẳng biết nói gì nên anh chỉ nhắn tin
“Chờ một chút chúng ta cùng đi đón Tiểu Xuyên, sau đó về nhà anh dùng cơm với con luôn được không?”
Chỉ chốc lát sau, anh liền nhận được tin nhắn trả lời của Tống Hương Ngưng
“Được”
Sau khi hẹn xong thời gian và địa điểm hai người gặp nhau, thì Tiêu Hàn liền mang theo gương mặt hạnh phúc cầm chìa khóa xe đi ra cửa. Mẹ Tiêu nhìn theo bóng lưng Tiêu Hàn, cũng bị anh làm vui lây.
Chở Tống Hương Ngưng cùng đi đến nhà trẻ đón Tiêu Vũ Xuyên; vừa dừng lại xe, Tống Hương Ngưng liền không kịp đợi chờ vội vàng xuống xe, đến chỗ giáo viên chủ nhiệm nói rằng muốn đón Tiêu Vũ Xuyên; sau vài câu trò chuyện qua lại, Tống Hương Ngưng liền thấy Tiêu Vũ Xuyên từ bên trong lớp chạy ra ngoài.
- Mẹ! – Dù thấy hôm nay người đến đón mình không phải là ba, Tiêu Vũ Xuyên vẫn không có biểu hiện rất kinh ngạc, ngược lại bởi vì nhìn thấy Tống Hương Ngưng mà càng vui mừng hơn.
Tống Hương Ngưng ôm cổ Tiêu Vũ Xuyên, hỏi:
- Tiểu Xuyên, mấy ngày không gặp con, con có nhớ mẹ không? – Ngập tràn trong mắt cô là nụ cười, là niềm hạnh phúc khi ở cạnh con trai.
Tiêu Vũ Xuyên dùng sức gật đầu
- Đương nhiên là có ạ, mỗi ngày Tiểu Xuyên đều rất là nhớ mẹ.
Nói xong bé dùng lực hôn lên gò má Tống Hương Ngưng một cái thật kêu.
- Ừ, Tiểu Xuyên thật ngoan – Nghe xong câu trả lời của Tiêu Vũ Xuyên, Tống Hương Ngưng càng thêm lộ ra vẻ vui mừng, chỉ là cô rất nhanh liền đã thả bé xuống khỏi lòng иgự¢ mình – Được rồi, Tiểu Xuyên, chúng ta đi nhanh một chút đi, ba vẫn còn ở trên xe chờ chúng ta.
Tiêu Vũ Xuyên nghe xong, liền không gây chuyện nữa, cùng Tống Hương Ngưng đi tới bãi đậu xe.
- Ba – Tiêu Vũ Xuyên vừa nhìn thấy Tiêu Hàn đứng bên cạnh chiếc xe hơi quen thuộc, liền vui mừng hô to – Hôm nay mẹ tới đón con ạ
Bé còn chỉ chỉ Tống Hương Ngưng đang đứng bên cạnh.
Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng một cái, sau đó cười lại nhìn về phía Tiêu Vũ Xuyên
- Ba biết rồi! Là ba gọi mẹ tới đón con đó, Tiểu Xuyên có thích không?
Tiêu Vũ Xuyên không nói gì, chỉ là dùng sức gật đầu, bày tỏ bé rất hài lòng với cách làm này của Tiêu Hàn.
- Được rồi, chúng ta không nên tiếp tục tốn thời gian đứng đây nữa, nhanh về nhà đi! – Tống Hương Ngưng nhìn hai người bọn họ, cười nói. Nói xong liền kéo Tiêu Vũ Xuyên lên xe.
Dọc theo đường đi, Tiêu Hàn không nói chuyện mà chuyên tâm lái xe, đều là Tiêu Vũ Xuyên huyên thuyên chuyện nhà trẻ…, Tống Hương Ngưng ở bên cạnh cười theo.
- Thôi nào, về đến nhà rồi, chúng ta xuống xe thôi! – Đợi đến lúc xe dừng lại, Tiêu Hàn rốt cuộc cũng lên tiếng.
Tống Hương Ngưng nghe lời anh nói dắt tay Tiêu Vũ Xuyên xuống xe, Tiêu Hàn cũng đi xuống xe theo. Vừa nhìn thấy căn nhà họ Tiêu mà hơn ba năm qua cô chưa từng bước chân vào, trong lòng cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Có nên đi vào không? Nên đi vào không?
Tống Hương Ngưng không biết nên nói như thế nào. Đi vào, cô sợ phải gặp mẹ Tiêu. . . . . . cô nhớ chuyện ba năm trước đây mẹ Tiêu từng làm cô tổn thương, cô lại cảm thấy thật muốn nói lời xin lỗi với bà, cô cảm thấy không có mặt mũi để gặp lại bà; mặc dù, cô chưa từng chính thức nói lời xin lỗi với nhà họ Tiêu; không phải cô có lỗi, nhưng cô cũng từng phụ Tiêu Hàn, hơn nữa vừa sinh xong, cô lại bỏ Tiểu Xuyên lại, đây cũng chính là điều cô cảm thấy có lỗi nhất với nhà họ Tiêu.
- Mẹ, mau vào đi – Tiêu Vũ Xuyên dùng sức kéo ống tay của Tống Hương Ngưng.
Từ phía sau đi tới, Tiêu Hàn cũng thúc giục:
- Tại sao không vào? Mau vào đi thôi!
Nói xong liền anh tiện tay nhấn chuông cửa.
Người mở cửa chính là mẹ Tiêu. Bà nhìn thấy đứa cháu thân yêu, lập tức hiện ra khuôn mặt tươi cười
- Tiểu Xuyên đã về rồi?
Lại thấy bên cạnh Tiêu Vũ Xuyên còn có Tống Hương Ngưng, nụ cười lập tức sâu hơn
- Hương Ngưng cũng tới? Mau vào đi! Mẹ nấu cơm rồi.
- Mẹ, con . . . .. . – Tống Hương Ngưng muốn tiếp tục nói, nhưng đột nhiên lại ý thức được mình nói sai, vội vàng sửa lại lời nói – Không phải, là bác Tiêu, cháu không biết sự xuất hiện của cháu có quấy rối gia đình không ạ?, nhưng cháu cũng đã được đi một đoạn đón Tiểu Xuyên là được rồi, cho nên. . . . . .
- Không có, không có! – Mẹ Tiêu đáp – Con không nghe thấy mới vừa rồi mẹ nói là nấu cơm cho con luôn rồi sao? Nhanh lên một chút đi.
Nghe xong lời mẹ Tiêu nói, Tống Hương Ngưng rốt cuộc mới có thể xác nhận thông tin nãy giờ mình nghe không phải làm lầm, mặc dù vừa rồi cô nghe mẹ Tiêu nói đã nấu cơm cho cô, nhưng cô không dám khẳng định đó là sự thật. Bây giờ nghe lời của bà…, tảng đá lớn trong trái tim Tống Hương Ngưng rốt cuộc cũng có thể buông xuống rồi
- Cám ơn bác, bác Tiêu
Cô nhìn mẹ Tiêu nở một nụ cười rực rỡ.
Mẹ Tiêu nhìn Tống Hương Ngưng, lại nghĩ tới chuyện trước đây mình từng đối xử tuyệt tình với cô, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Bà đối với Tiêu Hàn nói:
- Tiêu Hàn, trước con dẫn Tiểu Xuyên vào phòng thay quần áo đi, mẹ muốn tán gẫu với Tống Hương Ngưng một chút, chờ một chút chúng ta cùng ăn cơm
Tiêu Vũ Xuyên nhìn Tống Hương Ngưng một cái, mới gật đầu đồng ý.
- Hương Ngưng, chúng ta đi ra ngoài hàn huyên một chút được không?
Mẹ Tiêu mặc dù là hỏi, nhưng ltrong lời nói bao hàm ý định không thể cô phản kháng.
Tống Hương Ngưng cũng không sao cả, liền gật đầu đồng ý.
Mẹ Tiêu cùng Tống Hương Ngưng không có ngồi ở một chỗ có định, mà chỉ đi vòng vòng quanh vườn sau.
- Hương Ngưng, có phải con rất bất ngờ vì sao thái độ của mẹ đối với con lại thay đổi nhiều như vậy có phải không? – Mẹ Tiêu hỏi một câu hỏi không đầu, không kết.
Tống Hương Ngưng cũng đang muốn hỏi bà cái vấn đề này, liền thành thực mà gật đầu.
- Tiêu Hàn đã nói hết mọi chuyện với mẹ – Mẹ Tiêu lại nói những câu nói không đầu, không cuối – Mẹ biết hết rồi
- Bác biết chuyện gì ạ? – Tống Hương Ngưng chợt có loại dự cảm không tốt – Xin hỏi, bác biết được chuyện gì ạ?
Cô hy vọng những chuyện mình nghe chỉ là một giấc mơ.
- Nguyên nhân ban đầu hai con ly hôn. – Mẹ Tiêu không có quanh co, rất sảng khoái trả lời.
- Nguyên nhân? – Tống Hương Ngưng tiếp tục giả vờ ngốc nghếch – Nguyên nhân ban đầu chúng con ly hôn không phải đã nói rõ ràng rồi sao ạ?
Cô quyết định thăm dò trước rồi mới tính sau.
- Hương Ngưng, con biết nếu biết nguyên nhân các con ly hôn là vì chuyện con từng nói, mẹ sẽ chẳng thể một sớm một chiều lại bỏ qua cho con. – Mẹ Tiêu nói – Con không cần giả bộ nữa, Tiêu Hàn đã nói tất cả với mẹ rồi
Tống Hương Ngưng biết giấu diếm nữa cũng chẳng được gì, liền dứt khoát không nói gì hết, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
- Đứa nhỏ ngốc, tại sao con lại làm như vậy! – Mẹ Tiêu biết Tống Hương Ngưng đã thừa nhận, trong đầu không khỏi đau xót – Tại sao con muốn ôm uất ức vào mình như vậy?
Cho đến bây giờ bà vẫn không hiểu tại sao Tống Hương Ngưng lại quyết định như thế.
- Cuộc hôn nhân đó, chẳng qua là một cuộc giao dịch. Tống Hương Ngưng nói – Dùng hôn nhân để giữ Tiểu Xuyên, anh ấy đối với con căn bản không phải là tình yêu.
Mẹ Tiêu sau khi nghe xong, hận không được có thể gõ đầu của cô một cái cho cô tỉnh
- Có thật không! Làm sao con biết Tiêu Hàn là có thực sự yêu con hay không?
- Đó là sự thật, không phải sao? -Tống Hương Ngưng không muốn thừa nhận thời điểm mình nghe được lời mẹ Tiêu nói đáy lòng dâng lên một hồi hưng phấn.
- Dĩ nhiên không phải! – Mẹ Tiêu nói tiếp – Con nên suy nghĩ một chút, nếu như Tiêu Hàn không thương con, tại sao nó lại muốn giữ đứa bé? Với lại sau khi hai đứa kết hôn, nó có chỗ nào có lỗi với con? Nó thật ra cũng chẳng có phụ nữ bên ngoài? ban đầu Thường Tiểu Nguyệt là muốn quyến rũ nó, nó lại dứt khoát cử tuyệt không phải sao? Trừ Thường Tiểu Nguyệt, những người phụ nữ khác được leo lên giường của Tiêu Hàn thì rất nhiều, kể chẳng hết nhưng chẳng ai thành công cả? – Bà xem cái gương mặt như đang hoài nghi, lại như khó có thể tiếp nhận của Tống Hương Ngưng, ý vị sâu xa nói tiếp – Đứa nhỏ ngốc, thật ra từ lúc đầu hai con đã yêu sâu đậm đối phương rồi.
- Không thể nào! – Tống Hương Ngưng vẫn không thể tiếp nhận, Tiêu Hàn yêu cô? Làm sao có thể!
Mẹ Tiêu nghe được câu nói rất nhỏ của Tống Hương Ngưng, liền không hề ép cô nữa
- Có hay không, trong lòng của con là rõ nhất.
Bà lại nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã đúng giờ ăn cơm, liền đề nghị trở vào nhà.
Hiện tại Tống Hương Ngưng vẫn chưa thể hoàn hồn, nhưng vẫn đồng ý cùng bà đi vào nhà.