Vốn sau khi đứa bé nhận lấy trái banh là có thể đi ngay, nhưng bé cũng không có đi, ngược lại cứ chơi bên cạnh Tống Hương Ngưng.
Tống Hương Ngưng vốn là cảm thấy bé thật đáng yêu, hiện tại bé lại cứ chơi giỡn bên cạnh cô, nên cô liền cẩn thận quan sát bé. Đứa bé này da trắng trẻo, cười lên lại có hai cái đồng tiền nho nhỏ ở hai bên má, con mắt to tròn, làm cho bé đáng yêu hơn những đứa bé khác rất nhiều lần.
- Người bạn nhỏ, làm sao con chỉ chơi một mình vậy? Ba mẹ con đâu? – Tống Hương Ngưng nhìn bé một lát liền phát hiện bên cạnh bé không có bất kỳ người lớn nào, nên quan tâm hỏi.
Owen Dục ngồi ở bên người cô chen vào nói
- Có phải đứa bé này lén ra ngoài chơi một mình, không nói cho người nhà biết?
Thoạt nhìn đứa bé này không có một chút dáng vẻ nóng nảy, cũng không giống như là đi lạc đường.
- Không phải thế đâu ạ, con đi cùng bà nội ạ. Bà nội đang cùng người khác nói chuyện phiếm, nên con tự chơi một mình với quả banh. – Đứa bé tỏ vẻ uy nghiêm nhìn Owen Dục nói.
Owen Dục bị đứa bé nhìn như thế chút cả không được tự nhiên, nhưng vẫn không biết phải nói gì, chỉ có thể trừng mắt với đứa bé.
Tống Hương Ngưng nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ này không ngừng trừng mắt với nhau, cảm thấy rất buồn cười, liền “Phốc” một tiếng bật cười
- Owen Dục, làm gì mà anh lại cùng một đứa bé tranh chấp thế? Hai người trừng mắt lớn mắt nhỏ như thế vô cùng đáng yêu! – Sau khi nói xong lại tiếp tục nhìn đứa bé nói – Người bạn nhỏ, làm sao con lại nhìn chú ấy như thế? Bộ dáng kia rất không lễ phép nha.
Đứa bé nghe Tống Hương Ngưng nói, liền không nhìn chằm chằm Owen Dục, mà chuyển sang nhìn Tống Hương Ngưng, cầm quả banh đưa tới trước mặt cô, làm nũng nói:
- Dì ơi, chơi banh với con được không?
Nghe lời đề nghị của đứa bé, Tống Hương Ngưng không còn nóng giận nữa, mặt cô lập tức vui vẻ
- Được, dì sẽ chơi banh với con, nhưng trước tiên con phải nói đi nói với bà nội rằng con chơi bên này, để khi bà nói chuyện xong sẽ qua đón con có được không?
Đứa bé gật đầu, sau liền chạy về một hướng khác. Nhìn đứa bé chạy đi, lòng Tống Hương Ngưng tràn đầy vui mừng, nhưng Owen Dục ngồi bên cạnh lại không tốt bụng như vậy, anh giống như là muốn làm nũng với Tống Hương Ngưng, oan oan nói:
- Hương Ngưng, chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng, đâu phải muốn cùng chơi với đứa bé đó.
Anh nghiễm nhiên đã đem đứa bé kia xem là tình địch của mình.
Làm sao Tống Hương Ngưng lại không hiểu tâm tư của anh? Cô nhẹ nhàng cầm tay của anh, cười nói:
- Làm sao vậy? Chỉ một đứa bé thôi mà anh cũng ghen sao? Vậy nếu như hiện tại trước mặt em là một chàng trai thì sao? Đừng nói anh sẽ đánh nhau với người ta nhé!
Mặc dù Owen Dục biết Tống Hương Ngưng là nói đùa, tuy nhiên vẫn bị kích động vì lời nói đó
- Đó là đương nhiên. Ai nói bây giờ em là bạn gái của anh. Tại sao phải ước ao một người đàn ông khác.
Nói xong anh còn như muốn đề phòng ςướק, khẽ liếc nhìn xung quanh.
Tống Hương Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, không nói gì. Quay đầu nhìn lại, mắt tinh phát hiện ra đứa bé đang chạy tới, nụ cười trên mặt bất giác sâu hơn.
- Dì ơi! Con tới rồi. – Đứa bé ôm quả banh nhỏ nói với Tống Hương Ngưng – Chúng ta bắt đầu chơi banh đi dì.
Tống Hương Ngưng gật đầu một cái
- Được, dì sẽ chơi banh với con.
Đứa bé vui vẻ gật đầu
- Dạ! Bà nội còn nói, một chút sẽ tới đón con! Chúng ta bắt đầu chơi đi dì.
Nói xong liền đem quả bóng ném cho Tống Hương Ngưng.
Tống Hương Ngưng liền thuận thế bắt đầu cùng chơi đùa với đứa bé, hoàn toàn quên bên cạnh còn có Owen Dục, làm hại Owen Dục tức giận lại không nói ra được, chỉ có thể đứng bên cạnh kìm nén đến nội thương bên trong.
Khi đã chơi đủ, đứa bé mới dừng lại, trực tiếp cùng Tống Hương Ngưng ngồi xuống thảm cỏ.
Tống Hương Ngưng dứt khoát ngồi thật gần đứa bé, thậm chí còn ôm bé, nhẹ nhàng hỏi
- Người bạn nhỏ, chơi có vui không?
- Dạ, chơi rất vui ạ. Con cảm ơn dì đã chơi với con.
Đứa bé liên tục gật đầu.
Tống Hương Ngưng nhìn đứa bé một lúc, luôn cảm thấy dáng dấp của nó giống một người, nhưng giống ai thì chính cô đã quên mất, cô cho là mình đa nghi, liền không có tiếp tục suy nghĩ nữa
- Người bạn nhỏ, chúng ta chơi lâu như vậy, dì còn không biết tên của con. – Cô cảm thấy tên của người bạn nhỏ này nhất định sẽ rất hay, vì vậy liền vui vẻ hỏi tên của bé.
- Con tên là Tiểu Xuyên, ba và bà nội đều gọi con như vậy. – Đứa bé vui vẻ nói “nick name” của mình.
- Tiểu Xuyên sao? Tên thật là dễ nghe. – Tự đáy lòng Tống Hương Ngưng cảm thấy cái tên này rất thích hợp với bé.
- Dì ơi? Dì tên gì? Tiểu Xuyên cũng muốn biết tên của dì. – Đứa bé căn cứ vào nguyên tắc ngang hàng nhau, rất nhanh tự yêu cầu biết tên Tống Hương Ngưng.
Tống Hương Ngưng trả lời:
- Dì họ Tống, Tiểu Xuyên cứ gọi dì là dì Tống.
Đứa bé nghe Tống Hương Ngưng nói thế, lập tức liền gọi cô một tiếng.
- Dì Tống.
Sau đó khinh bỉ nhìn Owen Dục đang ngồi ở trên băng đá hỏi Tống Hương Ngưng
- Dì Tống, cái chú đó là ai vậy ạ?
Trong lời nói không thiếu xem thường.
- Này, đứa bé kia, nói chuyện không cần bộ dáng như vậy – Owen Dục không ưa bị người khác xem thường, liền khinh ghét nhìn đứa bé.
Đứa bé không có để ý đến anh, chỉ nhìn Tống Hương Ngưng, chờ đáp án của cô.
Tống Hương Ngưng nhìn Owen Dục
- Owen Dục, không cần hung dữ như vậy với đứa nhỏ, nó chỉ là đứa bé mà thôi, chưa hiểu chuyện gì cả. – Nói xong vừa cười nói với đứa bé – Tiểu Xuyên, chú ấy họ Âu, con chứ gọi là chú Âu.
Đứa bé như cũ vẫn khinh bỉ nhìn Owen Dục, thật lâu sau rốt cuộc khạc ra hai chữ
- Không gọi.
- Này! – Owen Dục bị đứa bé làm phát bực, từ trên băng đá lập tức chạy xuống trước mặt đứa bé – Đứa trẻ này, không được nhìn chú như vậy! Không nghe thấy sao? Gọi tôi là chú Âu.
Đứa bé giống như là cố ý muốn cùng anh nói ngược lại
- Không gọi
- Nhóc . . . . . – Owen Dục nhìn đứa bé, mặc dù cực kỳ khó chịu, tuy nhiên không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn giấu ở trong lòng.
Đứa bé nhìn Owen Dục tức giận nhưng không có chỗ giải tỏ, nghịch ngợm cười nói:
- Cháu không gọi, chỉ muốn gọi là chú thôi.
Nói xong còn làm mặt quỷ với anh.
Owen Dục muốn bắt lấy đưa bé, đối với bé muốn tiến hành “giáo dục”, nhưng lại bị Tống Hương Ngưng ngăn lại
- Owen Dục, anh làm gì đó, tại sao phải cùng một đứa bé tức giận?
Nói xong cô hướng về đứa bé nói:
- Tiểu Xuyên, thời gian cũng không sớm, chúng ta. . . . – khi vẫn chưa nói hết, đã bị một giọng nói khác cắt ngang.
- Tiểu Xuyên, chúng ta cần về rồi. – Giọng nói mọi lúc một đến gần, một người phụ nữ trung niên chạy tới phía ba người bọn họ.
Tống Hương Ngưng nhìn lại nơi phát ra giọng nói kia, khi cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn thân thể cứng lại.
Người phụ nữ đi tới, đầu tiên là xem qua đứa bé một chút, sau liền tính toán đi cảm ơn hai người Owen Dục vì đã chơi cùng với Tiểu Xuyên. Lúc bà thấy Tống Hương Ngưng, liền giật mình, qua thật lâu mới có thể lên tiếng.
- Là cô?