Anh Có Khoẻ Không?Kéo hành lý, Tống Hương Ngưng mang theo một thân mệt mỏi, Owen Dục đi theo sau, cùng đi xuống máy bay bắt đầu một cuộc sống mới ở Paris.
Owen Dục là muốn cùng đi theo, anh nói vì Tống Hương Ngưng chưa quen cuộc sống ở bên nước Pháp, anh ở đó có thể chăm sóc cô; hơn nữa, khi anh biết tin tức Tống Hương Ngưng cùng Tiêu Hàn đã ly hôn, anh lại lần nữa dấy lên nhiệt tình muốn theo đuổi Tống Hương Ngưng.
Biết mình không có cách nào đuổi được anh, cũng nghĩ đến việc tất cả các chi phí của mình ở nước Pháp đều là do Owen Dục chi trả, Tống Hương Ngưng cũng không tiện nói gì, chỉ để mặc cho anh đi theo.
Bởi vì Tống Hương Ngưng muốn học chương trình ba năm, nên cô liền buông tha ý định ở khách sạn xa xỉ, mà trực tiếp thuê phòng trọ. Mặc dù tiền thuê phòng không cần cô đóng, nhưng cô không muốn thuê một căn biệt thự to lớn, mà chỉ mướn một căn phòng nhỏ, vừa đơn giản, vừa có thể chứa đủ cô và Owen Dục.
Nhưng dường như Owen Dục đối với việc chọn phòng của Tống Hương Ngưng không hài lòng cho lắm.
- Hương Ngưng à, tại sao em phải chọn phòng nhỏ như vậy? Anh cũng không phải là không có tiền, chúng ta hoàn toàn có thể ở một chỗ khá hơn.
Tống Hương Ngưng không phải là không biết ý tứ của Owen Dục, cũng không phải là không có nghĩ đến Owen Dục sẽ có phản ứng này. Nên cô cười đối với Owen Dục nói:
- Tổng giám đốc Âu, em ở loại phòng này đã đủ hài lòng rồi; dĩ nhiên, nếu như anh nghĩ phải ở khách sạn tốt, em không có bất kỳ ý kiến gì.
Mặc dù là cười nói, nhưng trong lời nói lộ ra vẻ mặt không cho người ta cự tuyệt.
- Này . . . . – Owen Dục không nghĩ tới một khoảng thời gian không có gặp, Tống Hương Ngưng sẽ trở nên cứng rắn như thế, lời nói kia dịu dàng giống như không có gì, nhưng lại không cho người ta chút cơ hội phản kháng, anh đối với cô càng ngày càng hứng thú – Không có, không có, anh không có ý này. Chúng ta liền ở nhà trệt đi, lại đầy đủ tiện nghi!
Cái này sẽ tạo cơ hội tốt cho anh bồi dưỡng tình cảm với Tống Hương Ngưng, chỉ cần thế cái gì cũng có thể chấp nhận.
Biết Owen Dục đã bỏ đi ý nghĩ sẽ ở khách sạn, Tống Hương Ngưng liền hài lòng gật đầu một cái, đi tiếp vào căn phòng nhỏ, xem một chút có gì cần sửa chữa gì không.
- Ừ, phần lớn dụng cụ mặc dù đều đã cũ rồi, nhưng vẫn còn rất tốt, chủ cho thuê nhà xem ra là một người rất biết bảo quản các vật dụng này. Như thế tốt rồi, chúng ta không cần mua mới nữa, em nghĩ chúng ta chỉ cần mua một bộ ga giường mới là xong.
Tống Hương Ngưng nhìn hết phòng ốc, sau đó nói lên ý kiến của mình, cô đối với thiết bị có sẵn trong phòng hiển nhiên hết sức hài lòng.
Owen Dục tuyệt đối tin tưởng Tống Hương Ngưng, nếu cô đã nói như vậy, anh sẽ không có ý kiến.
- Vậy lúc nào chúng ta thì đi ra ngoài mua ga giường?
Bộ dáng hai người bây giờ thoạt nhìn liền như là vợ chồng chuẩn bị mua phòng ốc tân hôn, mà không phải đơn thuần là quan hệ cấp trên cùng cấp dưới. Owen Dục chú ý tới điểm này, cũng vì thế mà nội tâm vui vẻ, nhưng anh không có đem cái này biểu hiện ra ngoài.
Mà Tống Hương Ngưng hiển nhiên không có biết, cô rất nghiêm túc suy nghĩ cần mua cái gì, một chút cũng không có chú ý tới những phương diện khác. Qua một lúc lâu, cô mới nói ra ý kiến của mình
- Cứ như vậy đi, tối nay chúng ta bắt đầu sẽ ở chỗ này, cho nên, chúng ta trước nên dọn dẹp phòng ốc một chút sau đó cùng đi mua chút đồ, tránh cho tối nay phải ngủ trên sofa.
- Quét dọn xong mới đi mua sao? – Owen Dục giống như có chút không đồng ý – Dọn dẹp xong mới đi mua, có thể đã trễ rồi, không bằng trước tiên chúng ta nên đi mua ga giường, sau đó chúng ta về dọn dẹp phòng ốc, như vậy không cần lo lắng đi quá muộn nên cửa hàng sẽ đóng cửa.
Lúc nãy, Tống Hương Ngưng không nghĩ tới vấn đề thời gian, trải qua sự nhắc tới của Owen Dục, nhớ tới cái vấn đề này, vì vậy cô đối với đề nghị của Owen Dục giơ hai tay tán thành
- Dạ, Tổng giám đốc quả nhiên có khác, nghĩ cũng sâu hơn người khác.
Owen Dục đối với sự lạnh nhạt của Tống Hương Ngưng hiển nhiên hết sức vô vị:
- Hương Ngưng à, anh nói nè, không nên gọi anh là Tổng giám đốc Âu. Nơi này không phải công ty, không cần đối với anh khách khí như vậy, cứ gọi anh Owen Dục là tốt rồi.
Anh không hy vọng hai người bọn họ vẫn cứ giữ quan hệ cấp trên cùng cấp dưới trong thời gian này.
Nhưng Tống Hương Ngưng không cho là như vậy
- Nơi này mặc dù không là công ty, nhưng mà em lại tới nơi này học hành vì công ty; nên cùng công ty không thoát được quan hệ, không phải Tổng giám đốc Âu là người tài trợ em đi học sao, em đi nước Pháp chuyến này tất cả là nhờ anh và công ty. Cho nên có thể nói em còn phải gọi anh là Tổng giám đốc Âu.
Thật ra thì trong lòng Owen Dục nghĩ gì, Tống Hương Ngưng biết mình ở vị trí nào. Chỉ là cô không muốn cùng anh có dây dưa không rõ, nhất là cô lại mới vừa ly hôn.
Ly hôn? Lúc Tống Hương Ngưng chạm vào động từ này, tâm bất giác có một chút đau, đồng thời có một bóng người hiện ra ở trong đầu cô, xua đi không được.
Anh có khỏe không?
Owen Dục thấy Tống Hương Ngưng đột nhiên lại ngẩn người, liền đưa tay đến trước mặt cô quơ quơ
- Này, vì sao lại ngẩn người như vậy? Chúng ta đi mau đi, nếu không sẽ không kịp đó.
Đột nhiên phát hiện có một bàn tay ở trước mặt, lúc này Tống Hương Ngưng mới phục hồi tinh thần
- Thật ngại, Tổng giám đốc Âu, em mới vừa mất thần. Mới vừa rồi anh nói cái gì?
Owen Dục bất đắc dĩ thở dài một cái, đưa tay gõ nhẹ một cái vào đầu Tống Hương Ngưng
- Anh xem em, hình như một ngày không đi vào cõi mộng mơ thì không được. Lúc làm việc cũng mơ mộng, hiện tại đang đi ra ngoài cũng thế, em chính là một cô gái hay mơ mộng.
Tống Hương Ngưng sờ sờ cái trán bị gõ một cái, có chút oan ức nên liền biện hộ
-Tổng giám đốc Âu, em mới không có ngày ngày mơ mộng, lúc em làm việc không phải rất nghiêm túc đó sao?
- Tốt, tốt, em là việc rất nghiêm túc. Nhưng mà Tống đại tiểu thư, bây giờ chúng ta còn không đi mua ga giường, thì tối nay có thể sẽ phải ngủ trên sofa à nhé!. Anh thì không sao nhưng ngược lại em. . . . . . – Owen Dục cố ý dùng từ ngữ mập mờ cùng Tống Hương Ngưng nói chuyện, ánh mắt cũng không thèm nghiêm chỉnh.
Lần đầu tiên Tống Hương Ngưng bị Owen Dục dùng cái loại ánh mắt này, không khỏi có chút không được tự nhiên. Cô biết tình cảm Owen Dục đối với cô, nhưng cho tới bây giờ Owen Dục chưa từng dùng qua loại ánh mắt này đối với cô, mặt của cô không khỏi trở nên có hơi hồng.
- Mặt em đỏ? – Owen Dục giống như là phát hiện vùng đất mới trên mặt Tống Hương Ngưng. Cô sẽ đối với lời nói mập mờ của anh có phản ứng, đó chứng minh là anh còn có cơ hội? Nghĩ đến đây, tâm tình của anh trở nên vui vẻ lạ thường.
- Em không có – Tống Hương Ngưng vội vàng biện hộ – Không phải anh nói phải nhanh lên một chút sao? Không đi nữa thật sự là không kịp
Cô vội vã nói sang chuyện khác. Owen Dục cũng không có tính toán tiếp tục nói vấn đề rối rắm này ở đây, dù thế nào đi nữa anh vẫn còn có cơ hội, hiện tại không được, về sau cuối cùng sẽ được.
Hai người rất nhanh đi đến một cửa hàng bán ga trải giường, đồng thời cũng bị nhân viên bán hàng của cửa hàng tưởng lầm là hai vợ chồng.
Mà lúc nghe như thế, Owen Dục là không che đậy được vui vẻ, Tống Hương Ngưng lại nhàn nhạt cô đơn.
Đoạn hôn nhân trước, cô chưa từng cùng Tiêu Hàn mua qua ga giường.