Ngoại Truyện 1: Hôn lễ lần 2Từ lúc Hà Hoa Tử mang thai, các nhân viên của Lý Thành cũng đã nhìn Lý Đông Lượng bằng một cặp mắt khác. Mỗi lần đến giờ nghỉ trưa, Lý Đông Lượng lại tay xách nách mang những thức ăn chứa nhiều chất dinh dưỡng, mang về nhà cho Hà Hoa Tử bồi bổ. Mặt khác, cũng từ sau khi Hà Hoa Tử mang thai, nhân viên của Lý Thành mỗi ngày đều phải tăng ca cùng Lý Đông Lượng suốt đêm, đặc biệt là các nhân viên nam.
Một tối nọ, Văn Thi mang theo tập tài liệu vào phòng cho Lý Đông Lượng. Thấy anh chăm chú làm việc, Văn Thi liền nhẹ nhàng đặt đồ xuống bàn rồi rời đi. Đến cửa, Văn Thi liếc nhìn đồng hồ trên tay. Cũng đã gần mười hai giờ, liền quay lại nhắc Lý Đông Lượng.
- Lý tổng, cũng chẳng còn sớm nữa, Ngài mau về nghỉ ngơi cùng Lý nãi nãi đi.
- Không được!
Lý Đông Lượng miệng trả lời mà không cần suy nghĩ. Đôi mắt vẫn chỉ chăm chăm nhìn vào tập tài liệu dày cộm. Văn Thi nghe vậy chợt đứng ngây người hồi lâu, sau đó mới dám hỏi anh:
- Lý tổng, tại sao mấy tháng nay chúng tôi cứ phải tăng ca khổ sở thế này? Nếu cứ như vậy mãi, bạn gái tôi sẽ chia tay tôi mất.
Cuối cùng Lý Đông Lượng cũng bỏ tài liệu xuống. Ánh mắt và giọng nói của anh đầy khó chịu, đáp lại Văn Thi:
- Vì vợ tôi mang thai, bác sĩ dặn không được " đến gần " cô ấy. Vậy nên thời gian này tôi không thể ở gần cô ấy, các cậu cũng đừng hòng ở bên cạnh bạn gái hay vợ của mình.
Văn Thi nghe xong, mặt liền tối sầm lại chẳng đáp được Lý Đông Lượng.
- --------
Một tối nọ, cả hai cùng nằm trên giường. Hà Hoa Tử nằm gọn trong lòng иgự¢ Lý Đông Lượng. Anh nhìn cô với ánh mắt đầy yêu chiều, một tay choàng qua người cô, tay còn lại hai người đan vào nhau, anh nói với cô:
- Hoa Tử, đợi em thuận lợi hạ sinh đứa bé, em muốn làm gì anh đều chiều theo ý em.
- Thật không?
Hà Hoa Tử ngước đầu nhìn anh, mở to đôi mắt đang long lanh đầy hứng thú với lời Lý Đông Lượng vừa nói.
- Thật!
Hà Hoa Tử nghe vậy, hai mắt càng trở nên sáng rực, bỗng chốc như những ánh sao trên trời đêm, rực rỡ vô cùng.
- Vậy em muốn chơi dù lượn có được không?
- Dù lượn? Tại sao lại muốn chơi nó chứ?
Lần này là Lý Đông Lượng quay sang nhìn Hà Hoa Tử, ánh mắt nhìn cô đầy kinh ngạc với lời đề nghị vừa rồi.
- Anh có xem " Crash Landing On You " không? Nữ chính chơi dù lượn, gặp trục trặc thời tiết nên đã bay từ Nam qua Bắc, vô tình hạ cánh và gặp được nam chính.
Lý Đông Lượng nghe vậy liền tối sầm mặt, vẫn chăm chú nhìn Hà Hoa Tử say mê kể tình tiết trong phim. Còn Hoa Tử do quá mê mẩn bộ phim ấy, chỉ lo tập trung kể lại chẳng biết rằng Lý Đông Lượng đang nhìn mình với ánh mắt khó chịu. Anh hạ giọng trầm hẳn, hỏi:
- Vậy nên em cũng muốn chơi thử để xem bản thân có được như cô ấy, có đúng không?
Hà Hoa Tử lúc này mới cảm nhận được mùi vị nguy hiểm đang vây quanh lấy mình. Nhìn lên lại thấy mặt Lý Đông Lượng đã có mấy vệt đen.
Hoa Tử không có gan trả lời câu hỏi vừa rồi. Nếu cô trả lời là không thì thật dối lòng, nhưng nếu nói có thì Lý Đông Lượng sẽ...
Cả hai người nói qua nói lại một hồi, cuối cùng Lý Đông Lượng quyết định không cho Hà Hoa Tử thử chơi trò dù lượn. Thay vào đó, Lý Đông Lượng lại có một đề suất đặc biệt.
- Hoa Tử, chúng ta tổ chức hôn lễ một lần nữa nha.
Lý Đông Lượng vừa dứt lời đã nhìn thấy đôi mắt ngạc nhiên của Hà Hoa Tử nhìn mình chằm chằm, sau đó Hoa Tử cũng gật đầu đồng ý.
- -------
Hôn lễ trong mơ của hai người không lâu sau đó đã được tổ chức đầy long trọng.
Lần này, Hà Hoa Tử không mặc những bộ váy cưới của phương Tây nữa. Hôn lễ lần này Hoa Tử chọn một chiếc váy cưới truyền thống màu đỏ, in hoa văn hình Phượng Hoàng được thêu bằng chỉ vàng, còn bộ đồ cưới của Lý Đông Lượng là hình Rồng và cũng được thêu bằng chỉ vàng. Chỉ tính đồ cưới của hai người cũng đã phải chuẩn bị hơn bốn tháng mới có thể hoàn thành.
Điều này cũng phải kể đến từ lúc Hà Hoa Tử ở Lý gia, mỗi ngày đều mặc xường xám truyền thống khiến cô muốn có một hôn lễ theo kiểu truyền thống. Vì vậy, cách trang trí hôn lễ lần này cũng theo kiểu truyền thống. Nhiều nơi trong nhà đều được dán chữ " Hỉ " màu đỏ và do chính Lý thái thái đích thân an bài.
Lúc Hà Hoa Tử đã trang điểm xong, cô cảm thấy có chút khát nên đã định đi lấy nước để uống. Hoa Tử vừa mở cửa phòng, hai tên vệ sĩ đứng bên ngoài từ khi nào suýt nữa đã dọa cô. Thấy cô mở cửa, vệ sĩ lặp tức chặn lại, nói với Hoa Tử:
- Thiếu nãi nãi, cô không được rời khỏi phòng.
- Tôi, tôi chỉ định đi lấy nước thôi.
Hà Hoa Tử gặp phải tình cảnh này cũng có chút khó xử. Cô cũng không ngờ lần này Lý Đông Lượng lại cảnh giác cao với cô như vậy.
- Lý tổng có dặn, không có sự cho phép của Ngài ấy, Thiếu nãi nãi không được rời khỏi phòng.
Vệ sĩ vừa dứt lời, đúng lúc ấy Lý Đông Lượng đến. Trên tay anh còn mang theo nước cô Hà Hoa Tử. Vệ sĩ vừa thấy Lý Đông Lượng liền nghiêm trang cúi đầu chào. Còn anh lại bị Hoa Tử nắm tay kéo vào trong phòng.
- Anh bày trò gì vậy?
- Anh sợ em lại giống lần trước, bỏ trốn làm dở lỡ hôn lễ của chúng ta thôi.
Hoa Tử liếc Lý Đông Lượng một cái, cô giật lấy nước trên tay anh và uống một hơi.
Đợi Hà Hoa Tử uống nước xong, Lý Đông Lượng đưa tay cho cô nắm lấy, hạnh phúc nói:
- Đi thôi, tới giờ làm lễ rồi.
Tại Lý gia, Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử vào Lý đường thắp hương cho tổ tiên, sau đó ra ngoài hành lễ rồi dâng trà cho Lý thái thái và ông bà Hà.
Hôn lễ hôm ấy diễn ra một cách thuận lợi.
Tối đó khi trở về phòng tân hôn, cả hai đã cùng nhau uống rượu giao bôi và mỗi người cắt một đoạn tóc, thắt lại quyện vào nhau và được giữ lại trong một chiếc túi thêu màu đỏ với họa tiết đẹp mắt với mong muốn cả hai sau này sẽ chung thủy, gắn bó như keo sơn, mãi không xa rời.
Mọi tập tục truyền thống sau khi làm xong, người cũng rời đi. Trong phòng cũng chỉ còn hai người, Lý Đông Lượng vừa hay cũng đã lộ bản tính thật lúc này của mình. Anh ôm chặt lấy Hà Hoa Tử, đè cô xuống giường rồi nhanh tay ϲởí áօ. Hoa Tử nằm phía dưới, ra sức vùng vẫy với anh:
- Anh làm gì vậy?
- Động phòng. Em chưa nghe " Một khắc đêm xuân đáng nghìn vàng " sao?
Hà Hoa Tử còn chưa kịp phản ứng với lời của Lý Đông Lượng đã bị anh cởi sạch và đưa vật nam tính vào bên trong đầy nhẹ nhàng mà không cần tốn nhiều sức.
Đêm đó đối với Lý Đông Lượng đúng là đáng nghìn vàng. Cũng đêm đó, cả căn phòng đều tràn ngập tiếng rên mê người của Hà Hoa Tử và hơi thở dồn dập của Lý Đông Lượng.