Hà Hoa Tử và Du An Kỳ một phen kinh hồn. Hai tên lưu manh bị hai người đàn ông cao lớn giữ chặt lại. Bọn chúng luôn miệng kêu đau vì bị bẻ tay một cách tàn nhẫn.
- Bàn tay dơ bẩn như vậy không nên giữ lại làm gì.
Giọng nói lạnh lùng như từ địa ngục vang lên khiến người khác phải khi*p sợ.
Hà Hoa Tử và Du An Kỳ hướng đến nơi phát ra giọng nói ấy, nhìn xem là ai đã cứu mình.
Một người phụ nữ chầm chậm bước đến. Cô kiêu ngạo, ưu nhã khi xuất hiện với chiếc váy đen dài chưa đến gối. Phần vai ngang của chiếc váy làm cho cô thêm phần kiêu sa. Mái tóc được cắt ngắn ngang vai đầy gọn gàng.
Tuy đèn trong quán bar có chút mờ ảo nhưng không che được đường nét xinh đẹp của gương mặt và sự cao ngạo của cô gái kia.
- Cô là ai? Dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi?
Cô gái ấy chẳng thèm liếc nhìn hai tên nhãi đang tỏ ra hung hãn, lãnh đạm đáp:
- Dựa vào quán bar này là do tôi mở.
Quán bar này là do cô mở? Cả bốn người đều ngạc nhiên. Hà Hoa Tử không ngờ, cô gái trước mặt cô tuy còn trẻ nhưng lại tài giỏi đến vậy. Càng ngạc nhiên hơn chính là hai tên nhãi kia. Ngay khi biết quán bar này là do cô mở, bọn chúng sợ đến run người bần bật, chẳng lẽ cô là...
- Chuyện gì vậy?
Vừa hay, đại ca của bọn chúng thấy có chuyện nên chạy đến. Vừa định cứu đàn em, nhưng nhìn thấy cô gái liền thất kinh hồn vía, kính trọng gọi nhưng vì sợ hãi nên đã lắp bắp:
- Cố... Cố đại tiểu thư!
Tên đại ca nhìn đàn em mình, trong lòng vô cùng run sợ. Hắn thầm trách bọn nhãi này, chọc ai không chọc, lại đi chọc giận người phụ nữ đứng trước mặt làm gì chứ?
- Cố đại tiểu thư, xin cô tha cho chúng tôi, chúng tôi biết sai rồi. Từ đây về sau chúng tôi không dám nữa...
Cố tiểu thư không thèm quan tâm đến lời của bọn chúng. Cô quay sang nhìn Hà Hoa Tử và Du An Kỳ đang nhìn mình không rời mắt, dường như có chút thất thần.
- Hai cô muốn xử lý bọn này thế nào?
Du An Kỳ thấy Hà Hoa Tử vẫn chưa định thần được, cô lắp bắp đáp:
- Chỉ cần bọn họ xin lỗi là được.
Nghe vậy, hai tên nhãi liền dập đầu tạ tội với Hà Hoa Tử và Du An Kỳ.
- Mang người về đi, nhớ phải dạy dỗ và đừng để tôi gặp lại chúng.
- Dạ, dạ...
Tên đại ca nghe vậy liền mừng trong lòng. Nếu Du An Kỳ không lên tiếng, chưa chắc gì bọn họ còn mạng ra khỏi quán bar này.
Cố tiểu thư đi đến chỗ Hà Hoa Tử và Du An Kỳ đang đứng, giọng trở nên nhỏ nhẹ hơn lúc nãy, hỏi:
- Hai người không sao chứ? Có bị hoảng sợ hay bị thương ở đâu không?
- Chúng tôi không sao, cảm ơn Cố tiểu thư.
Hà Hoa Tử nghe vậy liền đáp. Lúc nhìn vị Cố tiểu thư này ở khoảng cách gần, cô càng thấy được vẻ đẹp của Cố tiểu thư. Đôi mắt như ngôi sao, chiếc mũi cao và thẳng, đôi môi được tô đỏ đầy quyền lực. Hơn nữa, càng nhìn Hà Hoa Tử lại càng thấy cô xinh đẹp.
- Không sao là tốt! Sau này hai cô cẩn thận một chút.
Cố tiểu thư nói xong thì rời đi. Cô vừa bước chân ra ngoài thì Lý Đông Lượng và Trương Thần xuất hiện. Chỉ là ba người bọn họ không biết đối phương là ai nên cứ thế mà lướt qua nhau.
Ngay khi Cố tiểu thư vừa lướt qua Lý Đông Lượng và Trương Thần, hai người họ đã cảm nhận được có gì đó khác thường ở người phụ nữ này.
Một chiếc Cadillac màu đen bóng loáng đã dừng trước cửa quán bar từ trước. Cố tiểu thư bình thản, mở cửa bước vào trong xe.
- Sao lâu thế?
Người đàn ông mặc vest đầy lịch lãm ngồi bên cạnh, giọng lạnh lùng hỏi mà chẳng thèm nhìn cô.
- Xử lý chút chuyện.
Cố tiểu thư thản nhiên đáp lại, đương nhiên cũng chẳng buồn phải liếc đến hắn.
So về độ sắt lạnh, Cố tiểu thư và người đàn ông ngồi bên cạnh đúng là một chín một mười.
Chiếc xe cũng nhanh chóng chạy đi.
Hà Hoa Tử và Du An Kỳ chưa bước chân ra khỏi quán bar thì đã chạm mặt Lý Đông Lượng và Trương Thần. Hai cô đột nhiên bất động. Chưa kịp phản ứng đã bị nắm lấy tay, kéo ra khỏi quán.
- Hoa Tử em cũng gan thật, dám vào mấy nơi thế này.
Thấy Lý Đông Lượng tức giận mắng Hoa Tử, Du An Kỳ không đành lòng nên lên tiếng.
- Anh Đông Lượng, là em nhất quyết muốn Hoa tỷ đi cùng, không phải lỗi cả chị ấy.
- Còn em nữa, đã mang thai còn ham đến mấy nơi thế này. Về nhà anh nhất định sẽ giáo huấn em.
Không để Du An Kỳ nói hết, Trương Thần đã mắng cô rồi mang lên xe một cách nhẹ nhàng.
Lý Đông Lượng trên xe đưa Hà Hoa Tử về. Suốt đường về, anh đều im lặng, không nói một tiếng nào làm Hà Hoa Tử càng cảm thấy bất an.
- Anh nói gì đi, la em cũng được, phạt em cũng được. Em sợ nhất là anh im lặng như thế.
- Về nhà anh sẽ dùng gia pháp để dạy em.
Vừa về đến nhà, Lý Đông Lượng mang Hà Hoa Tử lên phòng. Anh đặt Hà Hoa Tử đứng trước mặt mình. Thấy cô chỉ nhìn dưới đất, mặt phụng phịu, liền hỏi:
- Có gì ấm ức sao?
- Không có, anh muốn phạt thì phạt đi.
Lý Đông Lượng chợt cười trong lòng. Anh nâng mặt cô lên, nhìn gương mặt giận dỗi này lại chẳng muốn phạt nặng nữa.
- Vậy phạt em... không cho tiền quà trong một tháng.
- Chỉ.. chỉ vậy thôi?
Lý Đông Lượng liếc sang Hoa Tử đang nhìn anh với đôi mắt ngỡ ngàng. Cô cũng đang tự hỏi, lần này phạm lỗi lớn, nhưng anh lại phạt nhẹ vậy sao? Càng nghĩ, Hà Hoa Tử càng cảm thấy có chút không ổn. Nhỡ đâu... hình phạt còn kèm theo " quà tặng " thì sao?
- Nhưng mà, làm sao anh tìm được em ở đó?
- Vì anh là chồng em.
Lý Đông Lượng giải thích khá dễ dàng. Làm sao Lý Đông Lượng có thể nói cho Hà Hoa Tử nghe, vì định rủ cô cùng đi ăn trưa, anh đã cho Văn Thi tìm cô hơn một tiếng. Cũng may có Trương Thần cũng " chung tay góp sức " tìm Du An Kỳ. Vừa biết hai người vào quán bar, hai người đàn ông tức tốc đưa xe đến đón về.
Sau khi Lý Đông Lượng quay lại công ty làm việc, Hà Hoa Tử lại quay về trạng thái chán nản. Cô không biết bây giờ An Kỳ ở Trương gia thế nào. Chắc đang bị trương Thần giáo huấn một trận.
Trong lúc không biết làm gì, Hà Hoa Tử lại nhớ đến Cố đại tiểu thư. Tuy chỉ gặp nhau tình cờ nhưng cô ấy lại làm Hoa Tử có ấn tượng rất sâu đậm. Đặc biệt là khí chất hơn người ấy, không ai có thể sánh được.
Đang mãi suy nghĩ, bên ngoài phòng lại có người gõ cửa " Cốc... cốc ". Giọng của người làm đứng bên ngoài, vọng vào bẩm báo:
- Thiếu nãi nãi, dưới nhà có một vị tự xưng là Trần tiểu thư đến tìm.
- Được rồi! Tôi biết rồi, đưa người đó đến phòng khách đợi tôi.
Chưa đến năm phút, Hà Hoa Tử đã có mặt tại phòng khách. Trần Dục Tú thấy Hà Hoa Tử đến, cô ả liền đứng dậy chào hỏi:
- Hôm nay đến đây đường đột như vậy, không biết có làm phiền cô hay không?
Vừa nói, cô ta vừa cười, trưng bộ mặt đầy giả tạo ra.
- Không biết Trần tiểu thư đến đây làm gì?
Hà Hoa Tử vốn không thích vòng vo, cũng chẳng ưa nhìn khuôn mặt của người phụ nữ đối diện. Vậy nên vào thẳng vấn đề với cô ta, nói xong một lượt thì đuổi khéo.
- Lúc trước nghe cô phải nhập viện, không biết sức khỏe hiện tại như thế nào?
Ra vẻ tốt đẹp, Hà Hoa Tử vốn chẳng quen nhìn khuôn mặt giả tạo thế này. Cô là đang nghĩ, Trần Dục Tú nói mấy lời hỏi thăm giả dối này, liệu suýt cắn trúng lưỡi bao nhiêu lần?
- Đó là chuyện của mấy tháng trước, tôi bây giờ cũng đã khỏe hơn rồi. Nếu Trần tiểu thư có lòng, sao lúc trước không đến lại đợi đến hôm nay?
Hà Hoa Tử một câu đâm thẳng vào Trần Dục Tú. Nhưng cô ta cũng chẳng hề tỏ ra yếu thế, đáp lại:
- Nghe nói lúc đó tình trạng cô rất nghiêm trọng, tôi chỉ muốn cô tịnh dưỡng cho thật tốt. Dù sao thì, phụ nữ sảy thai cũng nên nghỉ ngơi thời gian dài mới có thể hồi phục.