Sau khi Hà lão gia và Lý Đông Lượng ăn sáng xong, họ đều bận rộn đến công ty. Hà gia bây giờ chỉ còn Hà phu nhân và Hà Hoa Tử.
Lúc trưa, thấy Hoa Tử rảnh rổi đọc sách, Hà phu nhân đi đến, ngồi bên cạnh.
- Đang đọc gì vậy?
Hà Hoa Tử giật mình, hoảng loạn giấu đi cuốn sách đang đọc.
- Không có gì đâu mẹ.
- Mẹ thấy hết rồi.
Nghe vậy, Hoa Tử mới lấy ra cuốn sách mình vừa giấu. " Quy tắc để vợ chồng hạnh phúc " là quyển mà cô cố tình giấu khi mẹ vừa xuất hiện. Hà phu nhân giở nét mặt trầm trồ, nói với cô con gái:
- Hoa Tử của mẹ từ lúc nào đã quan tâm đến chồng mình như vậy nhỉ?
Hoa Tử đỏ mặt xấu hổ, chỉ biết phủ nhận.
- Không phải đâu mẹ, chỉ là thấy bìa sách đẹp nên tiện tay mua về thôi.
Hà phu nhân nhìn chăm chăm vào mắt cô, sau đó cất lời:
- Con là con gái của mẹ, lẽ nào mẹ không nhìn thấu con sao?
- Thôi được rồi! Coi như mẹ nói đúng.
Hà phu nhân giật lấy cuốn sách trên tay Hoa Tử rồi đặt trên bàn.
- Vậy là con cũng quan tâm tới những gì mẹ nói đêm qua chứ gì?
- Mẹ nói đúng. Sau này dù có chuyện gì, con cũng sẽ cố gắng giải thích với anh ấy. Cũng sẽ không cố tình chọc giận anh ấy.
- Còn một điều.
Hà Hoa Tử nhìn bà, cô rất muốn biết điều còn lại là gì.
- Con đó, ít đi chơi với tiểu tử họ Dương đi.
- Tại sao chứ? Cậu ấy có làm lỗi gì?
Hà Hoa Tử nghe vậy liền phản ứng dữ dội. Tuy Dương Việt Bân cũng có thành kiến với Lý Đông Lượng nhưng mỗi khi buồn có anh bên cạnh, ít ra cô cũng thấy vui hơn.
- Hoa Tử, có chuyện này mẹ phải nói thật lòng với con. Con bây giờ đã có chồng, ít ra ngoài chơi với người khác đi, đặc biệt là nam nhân. Thử hỏi, nếu con là Đông Lượng, thấy vợ mình đi cùng nam nhân khác, con có ghen không? Hơn nữa, bây giờ ngoài là tiểu thư Hà gia, con còn là Thiếu nãi nãi Lý gia. Mấy tờ báo lá cải mà đăng hình ảnh con thân mật với Dương Việt Bân, đến lúc đó nhất định có chuyện lớn xảy ra. Không những danh dự con bị bôi nhọ, còn có Lý gia, Hà gia, ngay cả danh dự của con rể cũng bị vạ lây cho xem.
Cô nghe mẹ giáo huấn một trận chỉ biết câm lặng. Đúng là những điều bà nói, Hoa Tử chưa từng nghĩ đến. Cô cũng chưa từng nghĩ hậu quả sẽ lớn đến thế. Có lẽ vì vậy mà Lý Đông Lượng mới thường tức giận mỗi khi anh phát hiện cô ở cùng Dương Việt Bân. Hoa Tử cảm thấy có lỗi vì từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến Lý Đông Lượng.
- Sao vậy? Giờ lại thấy mẹ nói đúng nên cảm giác tội lỗi với con rể sao?
- Dạ.
Hà phu nhân nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi.
- Hoa Tử, mẹ có nghe nói con có học nấu ăn. Thay vì bây giờ ngồi đây thấy tội lỗi thì hãy vào bếp nấu món gì đó rồi mang đến công ty cho con rể đi.
Hà Hoa Tử nghe xong liền lặng mấy giây.
- Mẹ, còn một tiếng nữa là đến giờ nghỉ trưa, con sợ làm không kịp.
- Yên tâm, mẹ đã cho người chuẩn bị xong hết rồi. Lát nữa con có thể mang đến công ty.
- Nhưng mà, lỡ anh ấy không ở công ty thì sao?
- Thì con đến phòng làm việc của con rể ngồi, con là Thiếu nãi nãi của Lý gia, là phu nhân của Lý thị, ai dám đuổi con chứ? Tóm lại, con có đi hay không?
Có lẽ, dưới sức ép của Hà phu nhân, Hà Hoa Tử cũng chẳng có câu hỏi nào có thể đưa lên ý kiến không muốn đi của mình.
- Được rồi, con đi.
Hà Hoa tử có mặt tại công ty vừa đúng mười hai giờ trưa. Đây là khoảng thời gian các nhân viên được nghỉ ngơi. Cô vừa bước vào đã gặp trợ lý Văn, vậy là được anh đưa thẳng đến phòng làm việc của Lý Đông Lượng.
" Cốc... Cốc "
- Vào đi.
Lý Đông Lượng đang mãi mê xem tài liệu nên khi trả lời, anh vẫn nhìn chằm chằm vào tài liệu.
- Thiếu nãi nãi, mời cô.
Văn Thi vừa nói dứt, Lý Đông Lượng liền ngước lên nhìn. Thì ra là vợ yêu anh đến. Lý Đông Lượng bỏ tài liệu xuống bàn ngay lập tức. Anh chạy đến rồi kéo cô xuống ghế ngồi.
- Sao em đến đây thế?
- Chỉ là, có làm chút đồ ăn, bây giờ cũng là giờ nghỉ trưa, không biết anh có muốn ăn hay không nên mang đến xem sao?
- Ăn chứ.
Vừa nói rồi, Lý Đông Lượng mở hộp đựng thức ăn ra. Khói từ bên trong bay ra, mùi hương thơm ngon dậy lên khiến mọi giác quan của anh đều bị đánh thức. Nhưng anh chỉ nhìn chăm chăm vào nó, chưa có ý định động đũa vào. Hoa Tử thấy vậy liền hỏi:
- Sao vậy? Không hợp khẩu vị của anh sao?
- Không. Mùi hương rất thơm, nhìn thôi anh cũng đoán là ngon. Nhưng, bây giờ anh lại phát hiện có món ngon hơn? Ăn vào tâm tình anh cũng sẽ vui hơn.
- Là món gì?
- Em.
Vừa nói xong, Hà Hoa Tử đã bị Lý Đông Lượng đè xuống ghế. Cô lại không thể nhanh nhạy mà kịp phản ứng lại.
- Lý Đông Lượng, anh... anh đừng làm càn. Đây... đây là công ty đó.
- Ừ, đây là công ty của anh.
- Lỡ, lỡ có người vào nhìn thấy thì sao?
- Vậy anh sẽ sa thải người đó.
Nói rồi, anh lại cúi sát xuống mặt Hoa Tử, thì thầm:
- Nếu đã đến, vậy để anh" yêu " một chút nào.
- Đừng.. đừng...
- Tại sao? Em vẫn còn giận anh hôm sinh nhật? Hay giận anh chuyện đêm qua?
Lý Đông Lượng nghe cô hết lời từ chối, quyết hỏi cho ra lẽ.
- Đều không phải. Chỉ là... chỉ là sau đêm qua... đến giờ chỗ đó vẫn còn đau...
Lý Đông Lượng nghe xong liền xót xa. Anh kéo cô lại gần, nói:
- Cũng tại anh lỗ mãn, anh xin lỗi. Lại đây anh bôi thuốc cho em.