Khi mặt trời còn chưa ló dạng, con đường mỗi ngày đều đông người, nay chỉ còn vài ba bóng dáng lướt qua.
Trong căn phòng tràn ngập tình yêu ấy, một dáng người quen thuộc chầm chậm rời khỏi giường. Trên người cô choàng một chiếc áo, nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa đối diện đầy trầm ngâm. Do hình ảnh từ cửa kính phản chiếu lại nên khi bị nam nhân phía sau ôm lấy cũng không khiến cô bất ngờ nhiều.
- Sao em thức sớm thế?
- Không phải hôm nay anh đi công tác sao? Tôi muốn tiễn anh.
Lý Đông Lượng có chút ngạc nhiên. Đúng là từ trước đến nay Hà Hoa Tử chưa bao giờ tiễn anh đi công tác cả. Nghe cô nói vậy, anh rất cảm động.
- Nhưng hơn ba tiếng nữa anh mới đi, em thức sớm như vậy làm gì chứ?
- Tôi không ngủ được.
- Vậy anh dỗ em.
Vừa dứt lời, cô bị Lý Đông Lượng nắm lấy tay rồi kéo lên giường. Cô nằm trên tay anh, còn được anh ôm vào lòng. Trong phút chốc, Hoa Tử không biết mình nên làm gì.
- Hoa Tử, lần này anh đi công tác một tuần. Em ở nhà nhớ giữ sức khỏe.
- Tôi biết rồi.
Có lẽ do nằm quá gần với vị trí của trái tim Lý Đông Lượng nên cô mãi đếm mà ngủ quên; hoặc do mùi hương của cơ thể anh quá ấm áp khiến cô say giấc lúc nào chẳng hay.
Mặt trời đã lên cao, tiếng chim hót vang bên phố, ánh mặt trời chíu vào góc giường nơi Hoa Tử nằm. Cô quay người định ôm lấy người bên cạnh nhưng lúc này trong phòng chỉ còn mình cô. Hoa Tử vội bật người ngồi dậy thì thấy đồng hồ đã điểm bảy giờ sáng.
Mặt Hoa Tử biến sắc. ૮ɦếƭ tiệt! Tên Lý Đông Lượng cố tình không gọi cô dậy để tiễn anh đi. Thế nên, từ lúc thức dậy cho đến khi ăn sáng xong, lòng cô vẫn thầm mắng anh.
Cùng lúc đó, ai kia đang trên máy bay để bay sang Anh Quốc thì liên tục hắt hơi.
- Boss, Ngài không sao chứ?
Trợ lý Văn ngồi bên cạnh vừa đưa khăn giấy cho anh, vừa hỏi.
- Không sao, chắc là người nào đó vừa thức dậy nên mắng tôi vì không giữ lời thôi.
Nghe xong, đến trợ lý cũng phải cười ngại ngùng.
Lý Đông Lượng vừa đặt chân đến Anh Quốc đã gọi về ngay cho cô vợ yêu dấu của mình.
- Hoa Tử, anh đến nơi rồi.
- Anh còn dám gọi về cho tôi sao?
Giọng Hà Hoa Tử qua điện thoại đang vô cùng tức giận. Nhưng lạ kì thay, Lý Đông Lượng càng nghe lại càng thấy dễ thương vô cùng.
- Không phải anh không muốn gọi em dậy. Anh thật sự rất muốn em tiễn anh, nhưng anh sợ khi thấy em trước khi rời đi, anh lại không muốn đi công tác nữa.
Nghe như vậy, Hà Hoa Tử mới chịu nhỏ nhẹ với anh.
- Đồ dẻo miệng nhà anh.
- Bây giờ anh phải đến nơi làm việc, xong việc sẽ gọi cho em.
- Được.
Kết thúc cuộc gọi, mày Hoa Tử liền co lại, vẻ mặt buồn bã. Chợt, cô vừa nhớ ra một chuyện, liền lẩm bẩm tính trong miệng, tiếp đến lại lấy điện thoại ra xem rồi reo lên.
- Không phải chứ? Trùng với ngày đó luôn sao?
" Mình có nên chuẩn bị gì không? "
Nét mặt cô đăm chiêu khiến cho những người làm việc trong nhà cứ nghĩ đã xảy ra chuyện nên không dám bước đến gần.
- Có rồi!
Vừa có ý tưởng, Hà Hoa Tử liền phấn khích tột cùng. Lần này, anh nhất định sẽ rất bất ngờ đây!