Lời nói đầy lạnh lùng vừa cất lên, Lý Đông Lượng đã tách hai chân Hà Hoa Tử ra. Dịch mật bên trong tuôn ra như suối. Hắn liền đâm thẳng vào đầy dứt khoác. Cái khoảnh khắc ấy, cô cứ nghĩ rằng người mình như bị tách làm đôi. Đau đớn bao trùm lấy gương mặt của Hà Hoa Tử.
- Ah...ah...
- Có đau không? Đau thì mới nhớ bài học ngày hôm nay.
Lý Đông Lượng lên tiếng dạy bảo. Nói xong, anh tiếp tục chuyển động để cự long vào sâu bên trong của Hoa Tử.
" Không ngờ bên trong cô ấy lại ấm và mềm mại như vậy. "
Nhìn thấy Hà Hoa Tử vẫn còn đau, Lý Đông Lượng mới nhìn xuống dưới. Anh từ từ rút ra được một khoảng thì thấy có máu dính trên cự long của mình. Hóa ra cô đau là vì lần đầu. Lý Đông Lương cũng rất muốn nhẹ nhàng với cô, nhưng hễ nghĩ đến ngày hôn lễ cô bỏ đi, anh không thể tha thứ được.
Lý Đông Lượng vừa tiếp tục ra vào bên trong Hà Hoa Tử, lại đầy thản nhiên hỏi cô:
- Giờ thì em thích tư thế nào?
- Không... không thích... ưm...a...
" ૮ɦếƭ tiệt, thứ đó của hắn vừa nóng, lại ngày càng lớn hơn trong người mình. "
Hà Hoa Tử vừa đau đớn, nhưng lại cắn chặt môi, cô nhất định không được ՐêՈ Րỉ, nhất định không được...
- Được rồi! Vậy tự anh quyết định.
Dứt lời, hắn lấy tay vuốt ve đôi gò bông đào của Hà Hoa Tử. Cúi người hôn cô đầy mãnh liệt, không dừng lại, còn liên tục ra vào bên trong cô ngày một nhanh hơn. Hà Hoa Tử bị ђàภђ ђạ đến như vậy, cô gần như không muốn sống tiếp. Nhưng khi nhớ đến lời hắn nói lúc nãy, nếu cô có làm chuyện ngu ngốc, hắn sẽ khiến cả Hà gia chịu chung cảnh cô. Nghĩ đến cũng đã khiến Hà Hoa Tử cảm thấy khi*p sợ.
Hà Hoa Tử bị hắn làm cho không thể kiềm chế được, phải làm điều mà cô căm ghét.
- Hm...muh... hm....
Lý Đông Lượng lúc này mới chịu rời môi Hà Hoa Tử. Nhìn cô đang kiệt quệ, gấp gáp thở. Ánh mắt của cả hai giao nhau, nhưng Hoa Tử lại không muốn đối diện với anh:
- Em vừa ra?
- Tôi, tôi không có.
- Được, vậy chúng ta tiếp tục.
Lời nói như sét đánh khiến Hà Hoa Tử muốn cản cũng không cản kịp. Lại một lần nữa bị anh chiếm hữu.
Lý Đông Lượng tiếp tục đâm cự long của mình vào hoa huy*t của cô, Hắn di chuyển người còn nhanh hơn lúc nãy, liên tục dùng sức trên thân thể ấy. Hoa Tử cũng không chịu được mà rên lên. Tiếng rên của cô có vẻ khiến Lý Đông Lượng vui hơn, thậm chí còn ngày càng muốn cô ՐêՈ Րỉ lớn hơn. Nhưng chỉ có điều hắn không nhận ra, tiếng rên chứa sự tuyệt vọng và khổ sở của Hà Hoa Tử.
- Hm...ưm...ah...
- Sâu... sâu quá...
- Sao hả? Em cảm thấy sướng chứ, bảo bối?
- Đau... đau quá...
- Bảo bối, tôi sẽ không vì em cảm thấy đau mà nương tay với em đâu. Nếu như em ngoan ngoãn ở bên tôi, có lẽ tôi đã nhẹ nhàng với em hơn rồi. Là em ép tôi đến bước này.
Hắn vừa xoa nắn một bên của cô, bên còn lại ngậm lấy nó, nói.
Im lặng một chút, có thể nghe được âm thanh " bên dưới " của hai người. Thứ âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt.
- Hoa Tử, bên dưới em đang phát ra thứ âm thanh thật dâm đãng.
- Ưm... hm... dừng, dừng lại đi... cầu xin anh...
- Miệng thì nói vậy, nhưng cơ thể em vốn không có ý đó. Đúng là tiểu dâm đãng.
- Ah...ah tôi không có...
Dù có cầu xin Lý Đông Lượng như thế nào cũng là vô ích. Hắn ta đang chọc thẳng vào điểm yếu của Hà Hoa Tử và khiến cô chẳng thể kiềm chế được. Hắn đang làm cho cô chẳng thể tỉnh táo được nữa!
- Hoa Tử, em có biết bên trong em đang hút lấy tôi không? Nó không như những gì em biểu hiện ở ngoài miệng.
Lý Đông Lượng tiếp tục cho cự long đi sâu vào bên trong, dần dần khuấy đảo bên trong. Anh cứ thúc người đến điểm yếu của Hoa Tử khiến cô không chịu được.
- Đừng mà... tôi... tôi sẽ không chịu được mất...
Anh vừa liên tục thúc người rồi đáp.
- Vậy em cứ ra đi.
Được một lát, Lý Đông Lượng nói với cô rằng:
- Hoa Tử, tôi sẽ ra bên trong em...
Cô nghe xong liền lặng người, sau đó hoảng, miệng liên tục phản đối.
- Không được, anh tuyệt đối không được... ra bên trong...
Lý Đông Lượng vốn cũng bỏ ngoài tai những lời nói của cô. Anh dần mất kiểm soát, ngày càng đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào. Và cuối cùng là hình ảnh anh ôm lấy người cô, cơ thể anh run nhẹ. Lúc này, Hà Hoa Tử cảm nhận được thứ nóng ấm đó đang chảy vào trong người mình. Cô bất giác choàng tay, ôm lấy lưng anh.
" Anh ta... anh ta thật sự ra bên trong.."
Sau khi trút hết tinh hoa vào bên trong Hoa Tử, anh cũng nhẹ hẳn. Thấy cô nằm trên giường, toàn thân rũ rượi, tóc tai không gọn gàng, mồ hôi chảy ướt hết người. Lý Đông Lượng mới rút ra khỏi người cô được giây lát thì lập tức cúi người thì thầm rồi nở nụ cười đầy ma mị:
- Tiếp tục được rồi chứ?
Hà Hoa Tử lập tức phản ứng dữ dỗi.
- Không phải lúc nãy anh vừa mới làm sao?
- Tôi đâu nói là làm một lần.
Đồ gian manh!
- Đêm nay, tôi sẽ cho em ra vô số lần.
" Vô số lần?
Đồ khốn! "
Tối đó, Hà Hoa Tử bị Lý Đông Lượng ђàภђ ђạ suốt đêm, trời cũng đổ cơn mưa từ lúc hai người họ bắt đầu cho đến khi kết thúc mới thôi.
- Tôi sẽ khiến cho cơ thể này của em chẳng thể tiếp nhận thêm bất cứ ai ngoài tôi.
Đêm đó Lý Đông Lượng có ђàภђ ђạ thể xác Hà Hoa Tử bao nhiêu lần, cô vẫn không quên được lời của anh đã thốt ra trong lúc cả hai quan hệ. Mỗi lời anh nói, đều đi thẳng vào lòng cô.
Đêm đó, anh đã không biết được rằng mình đã mất hết kiểm soát mà làm ra những chuyện khiến Hà Hoa Tử đau lòng, khiến tâm cô thắt lại.
Đêm đó, cho dù là nụ hôn đầu hay lần đầu của cô, đều bị anh ςướק lấy.