Nói xong. Không biết anh có giận mình hay không, nhưng Hoa Tử thấy lòng mình nhẹ hơn.
Anh ngồi xuống gần cô, nói:
- Ngoan, anh không giận em, đừng nghĩ nhiều. Em mau đi tắm rồi ngủ sớm. Ngày mai còn nhiều địa điểm đang chờ em.
Thấy giọng anh đã thay đổi hẳn, cô vui mừng trong lòng. Với lại, lần này anh lại nói từ " ngoan ", nhưng cô lại không cảm thấy khó chịu.
Tối đó, dù ngủ trên cùng một giường nhưng Hà Hoa Tử lại nhất chí muốn chia ranh giới. Anh chỉ khuyên một câu:
- Chuyện này chia ranh giới này sẽ làm em bị thiệt đó.
- Nếu không chia ranh giới, tôi càng bị thiệt hơn.
Ấy vậy thôi. Chỉ đến một lúc sau, ai kia đã phá bỏ ranh giới. Lý do là vì không đủ chỗ để cô nằm.
- Anh đã nói là em không chia được lâu đâu.
- Đừng nói nữa, ngủ đi.
Hoa Tử nằm trằn trọc mãi không ngủ, nói với Lý Đông Lượng.
- Anh đừng ôm tôi nữa có được không? Anh làm tôi không ngủ được.
Anh ôm khiến cô không ngủ được là một phần. Phần còn lại là do bàn tay hư hỏng của anh luồn vào áo cô, liên tục chạm vào lưng cô.
Nói nhưng lại không nghe anh trả lời. Hà Hoa Tử liền không nói nữa. Cô xoay lưng về phía anh.
Lúc này, Lý Đông Lượng đang giả vờ ngủ không nghe cô nói liền mở mắt ra.
- Quay qua đây.
Đến lượt Hoa Tử không đáp lại.
Được, để xem ai chịu thua ai.
Lý Đông Lượng tiếp tục ôm lấy người cô. Và lần này, bàn tay của anh tìm đến nơi đầy đặn của cô và chơi.
- Anh.. anh làm gì vậy?
Hà Hoa Tử lúc này bị anh ôm chặt, không thể quay người, cũng chẳng thể cựa nguậy.
Tay anh chạm vào hạt đậu nhỏ của cô. Ngón tay không ngừng di chuyển xung quanh gò bông đào khiến cô cảm thấy người mình có chút không thoải mái.
- Anh sờ vào chỗ nào vậy hả?
Anh không trả lời, lại tiếp tục tăng tốc độ chạm vào hạt đậu nhỏ của cô. Chỉ là chạm vào иgự¢ lại có thể khiến cô khó chịu vậy sao?
- Lượng, anh đừng chạm vào chỗ đó nữa, tôi không thoải mái
- Hoa Tử...
Anh thủ thỉ.
- Không ngờ em lại nhạy cảm đến vậy. Anh chỉ chạm vào một chút thôi mà đầu иgự¢ em lại cứng lên rồi. Đúng là kích thích.
Cảm thấy phía dưới của mình có gì đó kì lạ. Hình như có thứ gì đó nhô lên, chạm vào ௱ôЛƓ cô. Hoa Tử e ngại, nói:
- Lượng, có thứ gì đó chạm vào người.
Lý Đông Lượng nghe xong liền đỏ mặt. " Người anh em " của anh cũng bị đánh thức. Anh cúi đầu chạm vào vai cô giây lát. Nhanh chóng, xoay người cô lại, ôm vào lòng và nói:
- Nếu em không ngoan, nó sẽ ăn sạch em đó.
Hoa Tử nghe xong cũng chẳng dám thở lớn. Cô là đang ngủ cùng với con sói. Nó có thể ăn cô bất cứ lúc nào. Thật nguy hiểm, chẳng có chút cảm giác an toàn nào.
Cả hai người ở lại Tokyo thêm hai ngày. Trước khi bay đi chỗ khác, Lý Đông Lượng đưa Hà Hoa tử đến tháp Tokyo Tower. Và từ Tokyo, họ mất hai tiếng để bay đến Fukuoka.
Tại đây, hai người họ nghỉ ngơi tại quán trọ Ryokan, một quán trọ truyền thống cua người Nhật. Hai người cùng nhau đi tham quan lâu đài Fukuoka, được xem là lâu đài lớn và hoành tráng nhất Nhật Bản với kiến trúc độc đáo. Rồi lại đến đền Hakozaki, là một trong những tài sản văn hóa của xứ sở hoa anh đào.
Tối quay trở về quán trọ. Thấy nệm của hai người gần nhau nên Hoa Tử đã kéo ra xa một chút. Không muốn lặp lại chuyện của hôm trước.
Nhưng tối đến, ai lại biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ. Hà Hoa Tử ngủ say, lăn qua bên nệm của Lý Đông Lượng. Đúng lúc đó anh vẫn chưa ngủ. Cô lăn gọn vào lòng anh, nhưng lại không hay biết. Anh đỏ mặt, ôm siết cô vào lòng.
- Thấy rồi chứ? Là em quyến rũ anh trước.
Sáng hôm sau khi thức dậy, Hà Hoa Tử rất ngạc nhiên khi thấy tối qua mình ngủ ngon giấc trong vòng tay của anh. Cô đạp vào người anh, hét:
- Tên đáng ghét, dám nhân lúc tôi ngủ, thừa nước ᴆục thả câu mà ôm tôi
Đang ngủ say, nghe tiếng cô mắng, anh liền thức dậy.
- Anh không có thừa cơ hội mà ôm em, là em đêm qua lăn qua đó.
Hà Hoa Tử nghe vậy liền quay nhìn nơi mình ngủ tối qua. Đúng thật,hình như đêm qua cô có lăn qua đây.
- Nhưng anh cũng phải gọi tôi dậy chứ. Sao lại ôm tôi ngủ đến sáng, không gọi là thừa nước ᴆục thả câu thì là gì?
- Là anh có bứt ra em cũng chẳng chịu rời.
Cãi với anh, cô cũng chẳng thắng. Cuối cùng ôm bụng thầm mắng.
Hôm nay Lý Đông Lượng đưa cô qua đảo Nokonoshima để chơi. Hoa Tử bị ngay ngất với cảnh quan xanh tươi, mát mẻ nơi đây. Nếu là một người bận rộn, khi đến đây, chắc sẽ thoát khỏi sự hối hả và bận rộn công việc bởi nơi đây trồng rất nhiều loài hoa nở suốt bốn mùa. Rời khỏi đảo, anh lại đưa Hoa Tử đến di tích thành Fukuoka. Đây là một di tích lịch sử cấp quốc gia, và nghe nói, vì tòa thành có dáng dấp một chú hạc đang nhảy múa nên được người địa phương gọi bằng một cái tên khác là Maizuru-jo ( thành Hạc múa).
Khi trở về quán trọ, Lý Đông Lượng đưa cô đến tắm suối nước khoáng có trong quán trọ. Tối đó, khi anh chỉ còn một chiếc khăn quấn bên dưới. Anh vào suối nước khoáng và ngâm mình thì thấy có dáng lưng quen thuộc.
Trong này chỉ còn lại hai người. Anh đóng cửa lại. Tuy hơi nước cứ bóc lên nhưng anh vẫn biết được người đó chính là Hoa Tử của anh.
Lý Đông Lượng từ từ đi xuống nước và ở bên cạnh cô. Anh choàng tay qua ôm lấy người cô, hít thật sâu mùi hương phía sau cổ của cô, khen:
- Mùi hương của em rất thơm, rất dễ chịu.
- Vậy sao.
Giọng nói này, không phải của cô. Nhưng lại nghe rất quen thuộc.
Cô ấy từ từ quay người lại nhìn anh. Trần Dục Tú nhìn anh với ánh mắt sắc sảo, môi nở nụ cười mỉm nhưng rất khó đoán bên trong đang nghĩ gì.
Lý Đông Lượng không nghĩ rằng Trần Dục Tú cũng đi du lịch Nhật Bản. Anh không nghĩ rằng hai người sẽ gặp nhau. Không nghĩ rằng anh lại lầm cô với Hà Hoa Tử. Càng không hề nghĩ rằng mình lại tiếp xúc cơ thể với cô.
- Xin lỗi. Tôi cứ nghĩ đó là bạn gái của tôi.
Dứt lời, anh liền vội đi lên. Trần Dục Tú vẫn ngâm mình trong nước. Ngồi máy bay lâu như vậy, không ngâm thì thật uổng phí chuyến đi này.
Lý Đông Lượng vừa mở cửa rời đi thì đúng lúc chạm mặt Hà Hoa Tử. Cô định đi vào tắm thì thấy anh định đi ra. Có vẻ như nhìn thấy mình, Lý Đông Lượng rất bối rối. Không biết anh đang bối rối vì điều gì cho đến khi Hoa Tử nhìn thấy bên trong có một nữ nhân. Cả nơi này chỉ có mỗi hai người bên trong. Liếc nhìn một lượt, Hoa Tử lại ngước lên nhìn anh