Buổi sáng, hai người hạ cánh tại sân bay quốc tế Tokyo.
Cả hai người nhanh chóng đến khách sạn đã đặt trước. Tuy nhiên, đến nơi mới phát sinh ra một số vấn đề ngoài ý muốn.
Hà Hoa Tử vốn nghĩ hai người sẽ ngủ hai phòng khác nhau. Nhưng khi đến, tiếp tân báo lại chỉ còn một phòng duy nhất, đó lại chẳng phải là phòng hai giường. Vốn chuyến du lịch cho cô nghỉ ngơi, giờ có lẽ đã biến thành chuyến du lịch để vun đắp tình cảm của hai người.
Tiếp tân nói thêm, nếu muốn phòng hai giường, có lẽ phải đợi đến nửa ngày mới có khách trả phòng. Lý Đông Lượng im lặng không nói tiếng nào. Anh muốn xem cô sẽ có suy nghĩ như thế nào về việc ngủ tại khách sạn.
Các khách sạn khác chắc cũng không còn phòng nữa. Cuối cùng Hoa Tử quyết định sẽ ở cùng phòng với Lý Đông Lượng. Dù sao thì dạo gần đây cô cũng ngủ cùng với anh, đêm nay chỉ cần chia ranh giới là được.
Cả hai người được nhân viên đưa đến tận phòng và mang hành lý lên. Vừa đóng cửa phòng, Hà Hoa Tử đã nhảy lên chiếc giường êm ái, lăn lộn một hồi mới chịu nằm yên. Hôm nay đi mệt như vậy, chắc tối sẽ ngủ ngon lắm!
Tầm hai giờ trưa. Lý Đông Lượng kéo rèm. Thấy bên ngoài nắng nhẹ nhàng, rất hợp để đi dạo. Quay sang, thấy Hoa Tử đang say sưa ngủ trên giường. Anh đi đến, khều nhẹ, đánh thức cô:
- Chuyện gì?
- Thời tiết rất đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo.
- Được, chờ tôi một lát.
Cô ngồi dậy, không quên ngáp thật dài, rồi bước vào nhà vệ sinh để sửa mặt.
Thời tiết mát mẻ, dễ chịu. Đi ngắm hoa anh đào là tuyệt nhất.
Trước khi đi ngắm hoa anh đào. Lý Đông Lượng đưa Hà Hoa Tử đến một nơi đặc biệt.
Cả hai đến công viên Sumida ngắm hoa anh đào. Hà Hoa Tử lúc này đang mặc trên người bộ kimono lụa màu da trời, mái tóc 乃úi cài thêm trâm cài pha lê. Từ lúc cô mặc bộ trang phục truyền thống này, Lý Đông Lượng không ngừng cảm thán trong lòng.
Khung cảnh công viên đông đúc trong mùa hoa anh đào nở. Anh mãi nhìn phía sau cô. Tuy sợ để lạc mất cô, nhưng anh tin chắc mình sẽ tìm được cô. Có người nói, khi bạn nhìn ngắm một người thật lâu, cho dù người ấy có ở xa, bạn vẫn sẽ dễ dàng nhận ra. Anh nghĩ, có lẽ nó đúng. Anh nhìn cô lâu như vậy. Luôn ở phía sau dõi theo cô, chắc sẽ tìm được cô.
Mãi loanh quanh dưới mấy gốc cây hoa anh đào. Vài bông hoa vô tình đã rơi trên mái tóc của cô. Nhưng nó lại không rơi xuống đất, cứ ngự ở trên mái tóc của cô. Lý Đông Lượng nhanh tay lấy máy ảnh chụp lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Tối đó, hai người đi ăn tối. Đã đến Nhật Bản nên món ăn nhất định phải thử chính là mì ramen.
Ăn uống no nê. Cả hai người cùng nhau đi dạo tại quảng trường Shibuya. Vì là buổi tối nên nơi đây cực kỳ đông người. Vì sợ để lạc Hoa Tử nên Lý Đông Lượng đã nắm chặt lấy tay cô và để vào túi áo. Biết cô thích mua sắm nên không quên đưa cô vào các khu trung tâm lớn nhất Tokyo.
Đi chơi nhưng cũng không quên mua quà. Vừa nhìn thấy mô hình nhân vật hoạt hình Conan, Hà Hoa Tử đã nhìn không chớp mắt. Thấy cô cứ nhìn chăm chú cái mô hình, Lý Đông Lượng mới cất giọng hỏi:
- Em thích nó?
Cô lắc đầu, đáp:
- Việt Bân thích nhân vật thám tử Conan.
Dứt lời, cô liền bảo nhân viên gói mô hình lại. Trong lúc đợi lấy, anh đã nắm lấy tay áo cô, kéo kéo:
- Anh cũng thích.
- Liên quan gì đến tôi.
Nghe cô nói đầy tuyệt tình, Lý Đông Lượng liền tỏ ra giận dỗi.
Cả hai người đi không xa, Hà Hoa Tử nói lúc nãy để quên đồ nên quay lại lấy. Lý Đông Lượng muốn đi cùng nhưng cô nói rằng, không cần đâu.
Đi một hồi cũng mệt. Cả hai người quay trở về khách sạn. Đang đi, Hà Hoa Tử đột nhiên đi chậm lại. Hóa ra do đi trên giày cao gót quá lâu cùng với đi bộ nhiều làm cho chân cô bị phồng. Lý Đông Lượng dìu Hoa Tử đến ghế. Anh cởi giày cô ra, thấy chân cô đỏ lên, tróc da. Anh nghĩ, chắc cô đau lắm, không thể tiếp tục đi trên đôi giày này nữa.
Anh cởi hết hai chiếc giày của cô ra. Quay lưng về phía cô, nói:
- Anh cõng em về.
- Không cần đâu, nơi này cũng gần khách sạn, tôi cố đi một chút nữa là được.
- Cố đi chỉ khiến chân em thêm đau thôi. Ngoan, nghe anh.
Nghe theo lời anh. Để anh cõng về khách sạn. Trên đường về, cô nói với anh:
- Tôi đã qua tuổi để anh dỗ dành là " ngoan " rồi đó. Sau này đừng thêm từ đó khi nói chuyện với tôi.
- Nếu em ngoan ngoãn, anh sẽ không dùng.
- Lại dùng.
Đến nơi, thấy Lý Đông Lưỡng cõng Hà Hoa Tử trên lưng. Tiếp tân chú tâm nhìn hai người.
Nhận thấy mình đã làm rất nhiều người chú ý đến, lúc này Hà Hoa Tử mới e thẹn thì thầm vào tai anh.
- Nè, hay là anh bỏ tôi xuống, tôi tự đi được.
- Không được!
Nói là làm. Anh cõng cô lên đến tận phòng.
Vừa vào phòng, cô đã ngã nhào lên giường, úp mặt xuống, giọng uất ức nói:
- Hôm nay gây nhiều sự chú ý đến vậy, thật đáng xấu hổ. Ngày mai sao dám đối mặt với mấy người đó chứ?
- Em xấu hổ cũng không cần phải làm cho bản thân mình ngợp thở đó chứ?
Anh nói tiếp:
- Với lại, tôi cõng em làm cho em xấu hổ đến vậy sao?
Nhận ra giọng anh không bình thường. Hà Hoa Tử quay người lại thì anh đã vào phòng tắm. Anh giận rồi sao? Sao giọng nói lại có sự tức giận chứ?
Hoa Tử ụ mặt, nghĩ rằng anh giận mình. Nhưng hóa ra anh vào nhà vệ sinh, xả một thau nước và mang ra, để dưới chân giường nơi cô ngồi. Anh giữ lấy chân cô và cho vào thau nước ấm.
- Anh làm gì vậy?
Lý Đông Lượng không trả lời.
Anh ngẫm chân cô vào nước ấm có cho chút tinh dầu vào. Anh massage toàn bộ lòng bàn chân, các ngón chân và bắp chân cho cô trong suốt hai mươi phút. Giúp các mạch máu giãn ra và làm cho máu lưu thông dễ hơn. Xong, anh lấy khăn bông, nhẹ nhàng lau khô hai chân cho cô. Đặt dép mang trong phòng dưới chân cho cô mang vào.
Suốt hai mươi phút anh massage giúp cô nhưng lại không nói một lời nào.Khi anh đứng dậy, cô lấy hết dũng khí nói hết những gì mình đang nghĩ với anh:
- Lượng, xin lỗi. Không phải tôi cảm thấy xấu hổ khi ở bên cạnh anh, chỉ là tôi không muốn bị người khác chú ý. Anh, đừng giận tôi nha...