Xe dừng trước cửa Hà gia. Cho đến lúc này, Hoa Tử vẫn còn e ngại khi gặp ba mẹ. Cô cảm thấy mình không xứng đáng được họ yêu thương như vậy.
Cô cứ day dưa bên ngoài mãi, không dám vào.
- Sao vậy? Cậu không dám vào sao?
- Ừ. Mình cảm thấy...
Cảm giác mà cô đang trải qua không biết phải miêu tả ra sao. Trái tim cô vừa muốn lôi kéo cô vào gặp họ, vừa níu kéo cô lại trong xe.
- Mình phải làm sao đây Bân?
- Trên đời này, chỉ có con cái từ bỏ cha mẹ, không có cha mẹ nào từ bỏ con của mình cả. Những lỗi lầm của cậu, họ sẽ tha thứ, vậy nên cậu hãy vào nhà đi, họ đang chờ cậu đó.
Nghe những điều anh vừa nói, cô cảm nhận chúng một cách sâu sắc.
Hoa Tử hít một hơi thật sâu, khi tay cô đã chạm vào cánh cửa, lại quay sang hỏi Dương Việt Bân.
- Cậu vào cùng mình đi.
Không khí đột nhiên yên ắng lạ thường.
Cả hai ngẩng người nhìn nhau, Dương Việt Bân trả lời:
- Được!
Đi vào nhà cũng chẳng thấy ai. Một bóng người cũng không có. Thường ngày căn nhà tràn đầy tiếng nói cười, nay chỉ cần nói nhỏ cũng nghe được tiếng vọng lại.
Hoa Tử phải gọi rất nhiều lần, mẹ cô mới từ trên lầu đi xuống. Vừa nhìn thấy bà, cô đã chạy ào vào lòng mẹ. Chỉ khi ở bên ba mẹ, Hà Hoa Tử mới trở nên dễ khóc đến vậy.
Lần này cũng thế. Vừa xà vào lòng mẹ, cô đã rơi nước mắt. Phải dỗ một hồi, Hoa Tử mới chịu nín khóc.
Nhìn thấy Dương Việt Bân đứng cạnh Hà Hoa Tử. Bà Hà liền nhìn anh mỉm cười, hỏi:
- Việt Bân đó sao? Đã lâu rồi không gặp con.
- Dạ, chào bác gái.
- Hoa Tử, ba con đang nằm nghỉ ở trên phòng. Để mẹ đưa hai đứa lên.
Nói rồi, bà cầm tiếp cô mấy món cô mua cho mình và chồng.
Trên đường lên phòng, Hoa Tử hỏi:
- Mẹ ơi, người làm đâu hết rồi?
- Công ty đang lúc khó khăn, mẹ cho họ nghỉ hết rồi.
Hà Hoa Tử nghe vậy liền ủ rủ nhưng lại không dám cho mẹ nhìn thấy. Vẫn là Dương Việt Bân tinh ý phát hiện nên đã an ủi bàn cách xoa tay cô.
- Lão gia, xem ai đến thăm ông đây?
Nói rồi, Hà phu nhân né sang một bên, Hà Hoa Tử và Dương Việt Bân liền xuất hiện phía sau.
- Hai đứa ngồi nói chuyện với ông ấy, bác xuống dưới lấy nước.
Hoa Tử ngồi bên cạnh giường lão Hà. Cô nắm lấy tay ông, cảm nhận rõ xương tay ông. Chắc ông đã ốm đi không ít.
- Tiểu tử này cũng đến thăm ta sao?
- Dạ, bác trai.
Hà Viễn Chung nhìn anh đứng phía sau con gái cưng, chưa từng rời mắt.
- Ba, cậu ấy đã lớn rồi, đừng gọi là tiểu tử nữa.
Cô nói tiếp:
- Con xin lỗi, do con nên bây giờ gia đình ta mới khốn đốn đến vậy.
Ông đặt tay lên tay cô, nói lời an ủi:
- Không phải do con nên đừng tự trách. Nhưng ba thấy cũng rất may vì ngôi nhà này vẫn còn. Chỉ là, không biết chúng ta còn ở đây bao lâu nữa...
- Ba, người yên tâm. Con nhất định sẽ lấy lại được cổ phần của công ty. Còn ngôi nhà này, ba cứ yên tâm mà ở.
- Bác trai, cổ phần của Dương thị con đang nắm cũng không ít, có thể giúp đỡ cho Hoa Tử.
Lão Hà nghe được lời đề nghị trợ giúp của Dương Việt Bân, mặt ông liền biến sắc. Rất nhanh chóng, ông đã kịp từ chối lời đề nghị này.
Lý do, cậu đã giúp Hoa Tử rất nhiều. Với việc này chưa biết có thành công hay không, không thể mạo hiểm.
Nói chuyện được một lúc lâu, nước cũng đã uống hết, Hoa Tử cảm thấy ba cần nghỉ ngơi thêm nên cô đã rời đi.
Hà phu nhân tiễn cô đến cầu thang, cô bảo mẹ quay lên lầu chăm sóc ông. Khi bà vào phòng, thấy lão Hà vẫn còn nằm trên giường.
- Con bé đi rồi.
Nghe vậy, ông liền ngồi dậy và đi đến bên cửa, đứng nhìn cô được Dương Việt Bân ga lăng mở cửa xe, nhưng cô lại không nhìn thấy.
Đến khi chiếc xe rời đi, lão Hà vẫn đứng đó nhìn cảnh vật bên ngoài, nói với vợ.
- Nằm trên giường suốt, hai chân tôi sắp không đi được.
Từ lúc ở bệnh viện đến khi về nhà, ông chưa từng rời khỏi giường bao giờ. Lúc nào cũng phải nằm trên giường, bản thân cứ nghĩ là hai chân bị liệt vậy.
- Lão gia, thằng bé Việt Bân này cũng không tệ. Lúc nãy tôi thấy nói an ủi bằng cách nắm tay con gái, nhưng lại thận trọng không dám để tôi thấy.
- Nếu như không phải tôi hứa gả con gái mình cho thằng nhóc Đông Lượng thì tiểu tử Việt Bân cũng có cơ hội trở thành con rễ tôi rồi. Haizz...
- ------------
Dương Việt Bân lúc này đang trên đường đưa Hà Hoa Tử về nhà. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, không biết có bao nhiêu chuyện để kể cho nhau nghe. Bất thình lình, cô hỏi anh:
- Bân, cậu đã đi thăm Dương Thi Nhi chưa?
- Rồi.
Không đợi Hoa Tử hỏi tiếp, anh liền nói:
- Con bé ốm rất nhiều, cảnh sát nói nó cải tạo rất tốt, có lẽ sẽ sớm được thả ra so với thời gian lãnh án.
Hà Hoa Tử chống tay lên kính cửa sổ, nghiền ngẫm hồi lâu, hỏi anh:
- Cậu nói xem vì sao cô ấy lại trở nên như vậy?
- Gặp sai thời điểm, yêu sai người là hai thứ làm cho con bé có kết cuộc như bây giờ. Nó gặp Trương Thần lúc cậu ta đã có Mạn Mạn, lại yêu cậu ta trong khi biết trong lòng cậu ta chỉ có mỗi An Kỳ. Vậy nên nó không ngừng nghĩ mọi cách chứng minh tình yêu của mình. Cuối cùng, cũng chẳng có được cái mình muốn.
- Cậu có vẻ rất thương Dương Thi Nhi thì phải?
- Tuy nó là em họ mình, từ nhỏ cũng không thường nói chuyện nhưng biết rõ nó sống khó khăn cỡ nào.
Chạy được một đoạn, nét mặt Dương Việt Bân đầy trầm tư.
- Hoa Tử, nếu là cậu khi yêu một ai đó, cậu sẽ nghe theo lý trí hay con tim.
Hà Hoa Tử điều chỉnh dáng ngồi cho đàng hoàng
Xong, cô đáp:
- Hiện tại mình vẫn chưa muốn yêu ai cả. Không phải vì mình vẫn còn vấn vương tình cũ, chỉ là cảm thấy yêu nhau chưa chắt đã có thể cùng nhau tiến tới hôn nhân, nên mình không muốn làm lãng phí thời gian của đối phương.
Khi xe chạy đến trước cửa hàng tiện lợi, Việt Bân bảo cô chờ mình, anh vào đó mua ít đồ, sẽ trở ra nhanh thôi.
- ------------
Lý Đông Lượng hôm nay vì Hà Hoa Tử nên không đến công ty. Công việc cũng vì vậy mà mang về nhà xử lý.
Anh đang xem bản báo cáo thì điện thoại đổ chuông.
Giọng nói lạnh lùng nhưng cũng đầy kiêu ngạo vang lên.
- Tôi nghe.
- Hoa Tử bị bắt cóc rồi.
Dương Việt Bân trong giọng lộ rõ sự hoãng loạn vô cùng.