"Có rãnh rỗi mới có thể nghĩ tới anh?" Địch Tử Uy mày rậm nhướng lên, chưa kết hôn vẫn không có cảm giác an toàn, không biết hắn vừa đi Mỹ công tác, bên người cô có hay không lại bay tới ong bướm vây lượn, đuổi cũng đuổi không đi, rất lo lắng."anh muốn kết thúc cuộc sống ba năm độc thân, sớm kết hôn cùng em."
"Anh by giờ l đang cầu hn em sao?" C cời cời nhn hn, nh mt thong hiện bng bỉnh, "Phải xem biu hiện của anh mi đợc!"
Hn đứng dậy, tròng mt đen dy ln lòng tin, nm ở hng của c, ging nh đang nm giử hạnh phúc, "Anh nht định sẽ biu hiện tt, cho đến khi em gật đầu mi thi, b xã."
Buổi chiu, một người đàn ông trẻ thân thể cường tráng, màu da hơi đen, thật thà đàng hoàng, tới “Ba Đóa Hoa” phỏng vấn.
Lô Chính Minh, hai mươi ba tuổi, kinh nghiệm một năm làm bánh bao, sau khi cùng Đỗ Dĩ Du nói qua, cảm thấy hắn là thanh niên đôn hậu, quyết định tuyển dụng hắn, buổi chiều sẽ để cho hắn ở lại trong phòng bếp làm việc.
"Dĩ Du, nhanh như vậy mà đã để cho nhân viên mới làm rồi sao?" Nhâm Hi Vi tò mò hỏi.
Cô cùng Nhâm Hi Vi vừa nói chuyện phiếm, vừa lấy bao đóng gói bánh phô mai hoa hồng, sau đó dán lên ngày sử dụng.
"A Minh nói hắn cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, hiện tại bà nội bởi vì bệnh ung thư nhập viện rồi, trong nhà kinh tế dựa vào một mình hắn mà thôi, nếu hắn cần tiền, trong tiệm cần người, vừa đúng để cho hắn hôm nay trước làm quen sản phẩm, sau phối hợp công việc với a Ben. . . . . ."
"Hoá ra là như vậy, tớ còn tưởng rằng anh Địch không nỡ để cậu quá mệt nhọc, nhanh chóng tuyển nhân viên vào làm việc, để chia sẽ công việc với cậu."
Đỗ Dĩ Du vừa nghĩ tới sáng sớm hôm nay hai người thảo luận muốn đem công việc giảm bớt, dành thời gian cho đối phương, hắn chu đáo và nhiệt tình làm ấm lòng của cô, hai má ửng đỏ một màu hạnh phúc, "Đó cũng là ý của anh ấy."
"Thật hâm mộ các người ngọt ngào như vậy." Nhâm Hi Vi thấy bạn tốt hạnh phúc như vậy, cũng cảm thấy mình trước đây giúp bọn họ thật là đúng.
"Tớ nên cám ơn cậu mới đúng. Nhờ có sự giúp đỡ của cậu, tớ và Tử Uy mới có thể trở lại như xưa."
"Tớ âm thầm giúp anh Địch, vốn đang lo lắng cậu sẽ tức giận, nhưng nhìn cậu bây giờ, hạnh phúc như vậy, suy nghĩ một chút, giúp hai người trở lại với nhau là việc làm đúng đắn nhất." Nhìn thấy bạn tốt trên mặt sáng rỡ tràn đầy hạnh phúc, Nhâm Hi Vi so với ai khác cũng vui mừng.
"Đúng vậy, con người chính là rất kỳ quái, trước kia tớ cảm thấy chỉ cần ly hôn, và có thể cắt đứt hết mọi quan hệ với chồng cũ là được, vậy mà khi tớ cố gắng quên anh ta đi, lại thường lún sâu vào vũng bùn tình yêu đầy mê hoặc, ngược lại cậu là người bàng quan, có thể rõ ràng nhìn thấy nội tâm giãy giụa cùng khổ sở của tớ, mà kéo tớ một cái, để cho tớ lần nữa thấy được hạnh phúc, tóm lại cám ơn cậu, Hi Vi." Hòa giải với chồng cũ, giúp cô thoát khỏi những hỗn độn trong lòng, tìm thấy bình minh hạnh phúc, điều này cũng nên cảm tạ Hi Vi giúp một tay.
Nhâm Hi Vi nâng lên nụ cười, trêu ghẹo mà nói: "Cho nên, có một người bạn tốt, thật rất quan trọng!"
"Đúng vậy, ha ha." Đỗ Dĩ Du gật đầu, đồng ý cười.
"Đúng rồi, cho cậu xem bảng thiết kế bán hàng nhằm ngày tết Trung Thu vừa rồi." Nhâm Hi Vi lấy ra một bảng kế hoạch.
"Đây là cái gì?"
"Anh Địch thiết kế, anh ấy vào tết Trung Thu vừa rối có thiết kế một hình thức sơ đồ khách hàng đưa cho tớ, giải thích hàng hóa trong các hộp quà tặng ghi vào đơn đặt hàng của khách hàng để có thể hiểu chính xác những gì khách hàng cần như hương vị, chất lượng, dịch vụ và thói quen tiêu dùng là nhằm mục đích giúp cửa hàng nâng cao hiệu suất."
"Ngay cả điều này hắn cũng nghĩ đến." Đỗ Dĩ Du nhận lấy một xấp giấy, nội tâm dâng lên một hồi nóng hừng hực cảm động, không khỏi tán thưởng tấm lòng của Địch Tử Uy, suy nghĩ cẩn thận chu đáo.
Ghi chép của những khách hàng này có thể giúp cho cô biết rõ nhu cầu khách hàng, xu hướng thị trường, ưu điểm cùng những thiếu sót của cửa hàng, mà còn có thể giúp họ thực hiện một số sữa đổi để cải thiện hương vị.
"Thì ra khách mời trong đơn đặt hàng tết Trung Thu lần này của chúng ta, có không ít công ty lân cận, hơn nữa bọn họ trước kia đều là khách cũ của cửa hàng điểm tâm Ny Khả."
Theo lý thuyết, “Ba Đóa Hoa” chỉ là một cửa hàng nhỏ làm sao cạnh tranh nổi với cửa hiệu lâu năm như điểm tâm Ny Khả.
Điểm tâm Ny Khả cùng Ba Đóa Hoa khoảng cách ước chừng 200m, Ba Đóa Hoa lại ở trong một hẻm nhỏ, khiêm tốn tầm thường, ý định ban đầu của cô nhằm vào nhóm khách hàng tiêu dùng chính là các bà nội trợ.
Mà điểm tâm Ny Khả ở đầu hẻm ngay đường chín, thâm niêm mười năm trong ngành, thường xuyên quảng cáo, cửa hàng mặt bằng lớn, điểm tâm nhiều chủng loại, nhân kem, bánh ngọt, các loại điểm tâm ngọt khác cũng bán, khách hàng chủ yếu là các công ty. Năm ngoái tết Trung Thu khách nối liền không dứt, năm nay buôn bán hình như vắng lạnh rất nhiều.
"Đúng vậy!" Nhâm Hi Vi gật đầu, "Có rất nhiều khách hàng phàn nàn, bánh nhân ngọt Ny Khả không đủ ngọt, nhân kem không đủ tươi, cho nên không ít khách sau khi chuyển sang mua bánh của chúng ta, lại tiếp tục quay trở lại ủng hộ."
"Tử Uy thành công, thật đúng là không phải không có lý." Lòng của Đỗ Dĩ Du không che giấu được cảm kích cùng rung động, năng lực của hắn thật không thể phủ nhận, quả thực là cây đèn thần của cô.
Hắn bình thường bận rộn công việc, còn phải dành thời gian quan tâm đến cô cùng công việc, thành tích của hàng cũng bởi vì điều tra nho nhỏ của hắn liền tăng gấp mấy lần, thật dạy cho người ta cách cúi đầu ngưỡng mộ.
"Có phải là cậu đang yêu, sự nghiệp cũng sẽ chuyển biến tốt? Xem ra tình yêu sự nghiệp đều hài lòng, tớ cũng muốn yêu a."
Khi hai người đắm chìm trong trong hoan lạc, một giọng nói đôn hậu trầm thấp từ sau lưng Đỗ Dĩ Du truyền đến.
"Chị Dĩ Du. . . . . ."
"Gì đó, a Minh." Đỗ Dĩ Du quay đầu lại, nhìn hắn, "Cậu còn chưa về sao?"
"Ah chưa, bánh quy sôcôla mới vừa nướng chín, nhân bánh bao cũng đã làm xong, hiện tại chờ bột bánh bao cùng bột bánh mì lên men là xong, có thể đưa vào lò nướng rồi. . . . . . Anh Ben muốn tôi nghỉ ngơi một chút." Lô Chính Minh nhìn Đỗ Dĩ Du chờ đợi, báo cáo tình hình công việc của hắn hôm nay.
"Làm tốt lắm, mệt không?" Đỗ Dĩ Du gật đầu, tỏ ý khen ngợi, cô nhìn Lộ Chính Minh diện mạo lịch thiệp, ngoại hình rất khá, thoạt nhìn thô tục, nhưng làm việc rất tỉ mỉ, là một người trợ thủ tốt làm người ta yên tâm.
"Không mệt." Lô Chính Minh lắc đầu, nhìn trên tay các cô đang dùng giấy kiến trong suốt đóng gói bánh ngọt, "Cái này chính là bánh hoa hồng phô mai nổi tiếng của cửa hàng sao?"
"Ah! Ngươi cũng biết, bánh hoa hồng phô mai là thương hiệu của cửa hàng chúng ta." Nhâm Hi Vi tò mò hỏi.
"Tôi làm bánh kem , đối với bánh bao, bánh ngọt những thương phẩm khác đều rất nhạy bén." Lô Chính Minh xấu hổ gãi gãi đầu, chính trực thật thà nói xong, "Ông chủ trước kia của tôi cũng thường yêu cầu chúng tôi thử bánh ở những cửa hàng khác . . . ."
"Ông chủ trước kia của cậu là ai?" Đỗ Dĩ Du hỏi.