Đây là quan cảnh bên ngoài hôn lễ của con trai một gia đình giàu có, cũng là sự phô trương của xã hội thượng lưu.
Khu biệt thự cấp cao mặt tiền với nhiều bồn hoa cây cảnh, cỏ xanh mượt mà, cùng lúc này bên kia vười hoa là nam nam nữ nữ, nước hoa ngào ngạt, phục trang đẹp đẽ, mọi người giống như Khổng Tc, ngn giữa, cổ đu mang trang sức lp lnh, chiếc nhẫn, những trang sức nh khoe khoang bọn họ con nh c tin cùng quyn thế.
Phủ ln bn di l tm trải bn mu hồng, thịt bò thợng đẳng, hu, tm hùm, c tầm đen, tt cả thức ăn đợc đựng trong đồ sứ tinh xảo đt gi, rợu ngon mn ngon ci g cần c đu c, đim tm ngọt cũng c Đỗ Dĩ Du tự mnh làm bánh bích quy sô-cô-la cùng bánh bích quy hoa hồng cũng được các quan khách lấy dùng.
Đỗ Dĩ Du là người phụ trách nhà hàng "Ba Đóa Hoa", điểm tâm và bánh mì rất được cô dâu cùng mẹ chồng yêu thích, hai người cũng chỉ muốn Đỗ Dĩ Du tự mình làm món điểm tâm ngọt ngon khoản đãi khách cho Ngày Đại Hỉ.
Được mọi người trong xã hội thượng lưu khẳng định, Đỗ Dĩ Du cũng tự mình ra tay phục vụ.
Mặc dù cô không thích người có tiền, chồng trước đã từng bởi vì theo đuổi sư nghiệp khiến cô lâm vào khổ sở, nhưng châm chọc là cô phải vì người có tiền phục vụ, cần tiền để cô duy trì cuộc sống.
Tóc cô hơi xoăn dài ghim thành đuôi ngựa, một bộ quần áo màu trắng được vây lên một cái tạp đề màu xanh lá cây, nhìn ra vóc người của cô rất phù hợp, mặc dù không phải là khách bên trong vườn, cũng không có mặc lễ phục, nhưng cô giở tay nhấc chân không kiêu ngạo không tự ti, không mất ưu nhã tự tin, toát lên vẻ đẹp tài trí và mềm mại của một người phụ nữ.
Tiệc mừng mới tiến hành được một nửa, món điểm tâm bánh bích quy cùng bánh ngọt đã không còn, mọi người đợi lệnh cô và phụ tá, Nhâm Hi Vi không thể làm gì khác hơn là đem bánh bích quy cùng bánh ngọt mua từ bên ngoài được giử trong tủ lạnh của chủ nhà lấy ra, trang trí và bày ra bàn cho khách dùng tạm.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen24h.com
Mặc dù thật vui mừng vì có người thích cô làm món điểm tâm ngọt, chỉ là giống như những đóa hoa tươi đẹp mắt, trên bàn trưng bày toàn thức ăn ngon đắt giá, còn có người người dùng ánh mắt nhìn nhau ngọt ngào, khắp nơi làm lòng cô đau nhói.
Khi cô nhìn thấy chú rễ và cô dâu được Mục Sư chứng kiến tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người, hai người ngọt ngào đeo nhẫn cho nhau, một nổi đắng chát đột nhiên dâng lên đáy lòng, trong đầu của cô bắt đầu tự động nhớ lại hình ảnh ngày trước cô và chồng trước hạnh phúc đi vào lễ đường.
Anh mặc bộ lễ phục màu trắng toát lên vẻ ưu nhã cao quý mà vô cùng anh tuấn, cô mặc lụa trắng, gác lên cánh tay to lớn của anh đi tới mục sư trước mặt, trước những ánh mắt ngưỡng mộ của những người phụ nữ khác.
Đúng vậy, ba năm trước đây cô là người phụ nữa người người ca ngợi, đối với tình yêu tràn đầy lãng mạn mơ ước, ba năm sau cô ly hôn, trở thành một người phụ nữ đã qua một đời chồng.
Đi trên thảm đỏ tiến vào lễ đường cô từng nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, nhưng không như mong muốn, hôn nhân của bọn họ chỉ có cô đơn giá lạnh, mà cảnh tượng sung sướng lãng mạn trước mắt, càng làm cô mất mác hiu quạnh.
"Dĩ Du, Dĩ Du. . . . . ."
"Hửm!" Một giọng nữ làm Đỗ Dĩ Du thoát ra khỏi suy tưởng.
"Chủ nhà nói chúng ta có thể đi về, tiền cũng đã nhận đủ rồi." Nhâm Hi Vi với mái tóc ngắn, thân hình thon thả, ánh mắt thông minh sáng loáng, trên mặt mang nụ cười đi tới bên cạnh cô.
"Ùh, tốt, hiểu rồi." Đỗ Dĩ Du thu dọn sáu cái hộp lớn đựng thức ăn, bỏ vào túi vải có logo "Ba Đóa Hoa".
Họ cởi tạp dề, thu dọn mọi thứ cùng nhau đi tới cửa chính.
"Dĩ Du làm sao vậy? Nhớ tới ngày trước kết hôn hả?" Hi Vi là trợ lý của Đỗ Dĩ Du, cũng là bạn thân nhất của cô, hiểu rõ tại sao cô ly hôn, cô nhạy cảm nhận thấy được Dĩ Du không vui.
"Ừ. . . . . ." trước mặt bạn tốt kiêm trợ lý trước mặt, cô không phủ nhận gật đầu.
"Đã nói trước với bồ rồi." Hi Vi chỉ sợ Dĩ Du thấy cảnh sinh tình, trước kia cũng đã nói cho cô biết đừng đến rồi, nhưng Dĩ Du vẫn kiên trì, không cách nào cản được.
"Không phải là một lần ly hôn, thì không được dự đám cưới của người khác?" Đỗ Dĩ Du biết không thể tránh né những trường hợp kết hôn như thế này, chỉ là cô ly hôn ba năm, cô còn muốn hắn làm cái gì?
Ly hôn được một năm, tinh thần cùng sức khỏe của cô dần dần phục hồi tốt, cũng trong một năm này cô học nấu ăn ở trường, đem kỹ năng cùng với tiền dành dụm đầu tư thành lập nhà hàng “ Ba Đóa Hoa”.
Cô không có thời gian đắm chìm trong bi thương, chỉ có thể để cho mình càng thêm độc lập kiên cường, kinh doanh nhà hàng “Ba Đóa Hoa” được ba năm, bánh bích quy sô-cô-la cùng bánh phô mai hoa hồng do cô chế biến là món điểm tâm chủ yếu của nhà hàng, hai món điểm tâm này là món trước đây Tử Uy thích ăn nhất.
Bây giờ suy nghĩ lại, nhà hàng “Ba Đóa Hoa” có thể ăn nên làm ra, được nhiều người biết tới, niềm vui vẻ cùng vinh dự này cô phải cám ơn Tử Uy mới đúng.
Haiz, mới nói đừng nghĩ hắn, tại sao lại nghĩ đến hắn. . . . . .
"Dĩ Du, Vi nghe nói hợp đồng thuê nhà tháng sau hết hạn, chủ nhà nói muốn tăng tiền nhà Du tính sao?" Nhâm Hi Vi nhỏ giọng hỏi nàng.
"Ừ hén. Ngày hôm qua bà chủ nhà tới tiệm nói muốn tăng tiền nhà thêm 5000 nguyên để thuê một tầng trệt và một tầng lầu, nếu không đồng ý, hợp đồng sẽ kết thúc và chúng ta phải dọn." Cô mướn lầu một làm cửa hàng, lầu hai để ở, là cùng một chủ nhà.
"Nhưng lần trước Tiểu Trần giao hàng tới nói bột mì sắp lên giá, việc buôn bán của chúng ta cũng không phải là thật tốt, nếu là kéo dài tiếp tục như vậy, chúng ta đâu thể ăn không khí sống?"
Nhâm Hi Vi bất đắc dĩ than thở, cô đều nghe được.
Gây dựng sự nghiệp không dễ dàng, tuy nói “Ba Đóa Hoa” danh tiếng dần dần vang, nhưng chi phí thuê mặt bằng cũng cao, tiền lương, tiền vốn, cơ hồ là bằng nhau, miễn cưỡng cũng chống đỡ được, gần đây chủ cho thuê nhà muốn tăng tiền thuê nhà, giá bột mì cũng không ngừng tăng, nếu như không nghỉ cách làm tăng doanh thu, một khi lâm vào đường cùng, cô sẽ lỗ vốn, nghĩ tới đây trong lòng cô cảm thấy rất lo lắng.
Tình yêu đã tan vỡ, nhưng sự nghiệp không thể hủy.
Trong thời gian ngắn, cô phải tìm được số lượng đơn đặt hàng lớn, làm tăng doanh thu, mới có thể bù vào chi phí hiện tại được.
Đỗ Dĩ Du cùng Nhâm Hi Vi cùng nhau đi qua đám người đến dự tiệc cưới, bỗng nhiên cô cảm giác được mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc đập vào trong mũi, Đỗ Dĩ Du sửng sốt, mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt xuất phát từ bóng dáng cao lớn xẹt qua mình.
Vừa quay đầu lại, cô kiểm tra thấy nơi đây không bóng người.
Đủ rồi, cũng đã nhiều năm như vậy, cô còn đối với hắn nhớ mãi không quên?
"Nguy rồi, còn có một cái hộp chúng ta bỏ quên rồi." Nhâm Hi Vi từ trong túi xách mò được chìa khóa xe, đột nhiên phát hiện thiếu một cái hộp giử thức ăn.
"Để chỗ nào?"
"Đặt ở khu trung tâm trên bàn dài, Vi đi lấy."