"Tại sao cô lại nghĩ đến dùng hoa hồng làm nguyên liệu?" Tay nghề của cô thật tốt, bề ngoài xem ra nhu nhu thuận thuận, người cũng rất có cá tính, hắn không nhịn được muốn biết nhiều hơn về cô.
"Chỉ là muốn phá cách một lần, kết quả thử một lần, liền được người nhà thích. . . . . ."
Ngày trc tại Thợng Hải c thờng ở nh một mnh chờ đợi hn, rỗi rãnh khng c việc g lin nghin cứu cc loại sch dạy nu ăn cùng mn đim tm ngọt, thử lm cc loại đim tm mi, chỉ hy vọng c th lm hi lòng dạ dy của chồng, mong hn sm một chút tan việc. . . . . .
Địch Tử Uy sau khi nếm thử, từng ni hoa hồng l c, bơ ph mai l hn, hai ngời kết hợp ngọt mà không ngán, hỗn hợp thơm ngon và hương vị tuyệt vời nhất. Giờ khắc này, hơn ba năm trước tình yêu trong trí nhớ của cô lần nữa cuồn cuộn chảy ra. . . . . .
"Tôi thật sự ghen tị với người nhà của cô." Miệng hắn ngọt nói qua.
"Đó. . . . . ." Cô ngượng ngùng cười một tiếng, hồi hồn, vội vàng kéo suy nghĩ về, "Như vậy tổng giám đốc Kim, anh có tính toán cùng chúng ta ký hợp đồng chưa?"
"Dĩ nhiên." Kim Duẫn Xán cười, "Hương vị ăn ngon như vậy, chỉ có rất ít người biết thật là đáng tiếc, nhất định phải mở rộng cửa hàng, khiến nhiều người hơn biết mới được."
"Cám ơn anh ủng hộ." Đỗ Dĩ Du nghe thật vui vẻ.
"Chỉ là, tôi mới từ khách hàng bên kia trực tiếp đến đây, cho nên không có mang theo hợp đồng."
"Ah, không sao, sau khi anh trở về, tôi đến quý công ty ký hợp đồng cũng được."
"Như vậy thật là tốt, cô ăn cơm xong rồi sao?"
"Còn chưa có."
"Như vậy đi! Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm, tôi gọi thư ký đưa hợp đồng đến phòng ăn, chúng ta vừa ăn bữa ăn tối vừa bàn hợp đồng, như thế nào?" Kim Duẫn Xán tròng mắt dấy lên mong đợi, ăn cơm không chỉ là nói công việc mà thôi, hắn càng hy vọng có thể tiếp cận được trái tim của người đẹp.
Đỗ Dĩ Du do dự. Hắn muốn mời cô ăn cơm bàn hợp đồng? Cô chỉ là một cửa hàng nhỏ, có cần phiền phức lớn như vậy không?
"Bởi vì bà chủ Đỗ để cho tôi ăn được mỹ vị nhân gian, cho nên tôi cũng muốn mời cô ăn món ngon, đây là lịch sự cơ bản." Kim Duẫn Xán tiến một bước giải thích.
Những người phụ nữ khác, được con trai thứ hai của Kim gia mời ăn cơm, đã sớm vui mừng gật đầu đồng ý, nhưng cô lại nhíu đôi mày thanh thú, vẻ mặt do dự, ánh mắt phòng bị, chỉ có thể nói Đỗ Dĩ Du thật biết cách thách thức ham muốn chinh phục của hắn.
"Được rồi." Cô cười gật đầu đồng ý.
Mà thôi, ăn một bữa cơm là có thể vì “Ba Đóa Hoa” mang đến cơ hội kinh doanh tốt, thoát khỏi nguy cơ phá sản, thì có gì quan trọng?
"Thật tốt quá, để tôi gọi thư ký kêu hắn trực tiếp đem hợp đồng đến phòng ăn." Kim Duẫn Xán vui vẻ, chỉ cần có thể tìm cơ hội cùng Đỗ Dĩ Du ăn cơm, bắt lấy trái tim người đẹp, có cơ hội thành công.
Đáng ૮ɦếƭ!
Cách đó không xa một đôi mắt đang quan sát động tĩnh của hai người, mơ hồ đốt ra hai ngọn lửa.
Biết rõ bọn họ chỉ là đang bàn chuyện hợp tác, nhưng lòng của Địch Tử Uy lại cực độ lo lắng, khi Đỗ Dĩ Du hướng về phía Kim Duẫn Xán cười số lần quá mức thường xuyên, trong lòng hắn cũng bấy nhiêu lần hiện lên ghen tỵ.
Khi hắn trỡ về tìm Dĩ Du, cô đối với hắn thái độ luôn là lạnh lùng, cự tuyệt sự giúp đỡ của hắn, đối với người đàn ông khác cô lại có thể hào phóng nở rộ nụ cười, nặng bên này nhẹ bên kia làm dạ dày hắn chua chua.
Khi trong lòng hắn đang cảm giác lo lắng thì đột nhiên cửa “Ba đóa Hoa” bị đẩy ra, Kim Duẫn Xán đi ra, mà Đỗ Dĩ Du cũng đi theo sau lưng hắn, hai người muốn đi đâu?
Vẻ mặt hắn căng thẳng, duệ con mắt nhìn chằm chằm hai người vừa đi vừa nói chuyện cười, đi tới ven đường nơi chiếc xe Ferrari màu đỏ, Kim Duẫn Xán vì cô mở cửa xe, cô lên phải thuyền giặc. . . . . . Không, cô lên xe của hắn.
Làm cái gì! Cái tên tâm bất chính này rốt cuộc muốn chở cô đi đâu?
Phải biết Kim Duẫn Xán là cao thủ tình trường, thay phụ nữ nhanh như thay áo, nếu như Dĩ Du cũng bị loại phong lưu này làm cho mê hoặc, như vậy hậu quả thật không dám nghĩ tới.
Hắn tuyệt không thể để Kim Duẫn Xán được như ý.
Hắn một giây cũng không dám chậm trễ khởi động động cơ, chân đạp chân ga, xe theo sát màu đỏ Ferrari hướng nội thành chạy tới.
Địch Tử Uy theo sát màu đỏ xe ferrari, quẹo trái rẽ phải, cuối cùng đi tới một khách sạn bốn sao thì dừng lại, nhưng trong lòng không che giấu được thấp thỏm lo âu.
Khách sạn này phòng dưới đất có một hộp đêm, chính là mấy ngày trước Kim Duẫn Xán hẹn hắn tới ăn món Thái ở đây, sau khi ăn xong còn hỏi hắn cần tìm thú vui không, dẫn hắn ngâm mình ở phòng dưới đất hộp đêm uống rượu cuồng hoan, mấy cô gái đẹp vây quanh bên cạnh hai người, mỹ nữ chân dài nhiệt tình lại chủ động, ánh mắt cử chỉ tràn đầy cám dỗ hấp dẫn.
Hắn nhìn Kim Duẫn Xán hàng đêm như thế này, trái ôm phải ấp, cùng lúc chọc giận những cô nàng thân nhau, hắn không gật bừa, càng sống trong cuộc sống vàng son, càng làm hắn trống không, hắn không có hứng thú liền lấy cớ có chuyện đi trước.
Hiện tại Kim Duẫn Xán cư nhiên đem Dĩ Du mang tới khách sạn, ai biết hắn có thể hay không sau khi cơm nước no nê lại bộc phát thú tính, mang cô đi lên phòng. . . . . .
Hèn hạ ghê tởm! Bộ иgự¢ hắn căng đầy lo lắng.
Mặc dù không muốn làm cho Dĩ Du biết chuyện kinh doanh là hắn giới thiệu cho Kim Duẫn Xán, đều do hắn thiếu thận trọng, không ngờ làm như vậy tương đương với đưa dê vào miệng sói!
Hắn nhanh chóng đem xe giao cho bảo vệ ở bãi đậu xe, bỏ lại tiền boa nối gót bọn họ đi vào khách sạn nhà hàng Thái ở bên trong.
"Nhà hàng Thái này là tôi cùng bác tôi mở phòng ăn, mùi vị không tệ, tôi thường sẽ giới thiệu bạn bè tới ăn, các bạn bè cũng rất ưa thích." Kim Duẫn Xán dẫn cô tiến vào phòng ăn vị trí gần cửa sổ.
"Vâng, thư ký của anh đâu?" Cô ngắm nhìn bốn phía hỏi.
"Thư ký của tôi sẽ tới nhanh thôi, không bằng chúng ta ăn cơm trước đi."
"Được rồi."
Người hầu bàn cầm hai phần thực đơn đưa tới, cũng đưa tới một bầu nước dừa, rót hai chén cho hai người.
"Cho ta một phần tôm salad, thịt gà ớt ngọt tái chanh dầu dấm, trứng tôm thái, chanh cá, sườn heo rán, bánh tôm. . . . . ."
Địch Tử Uy đi vào theo, duệ con mắt đi tuần tra đến Kim Duẫn Xán cùng Đỗ Dĩ Du hai người đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hai người vừa nói vừa uống nước dừa, hắn gương mặt tuấn tú căng thẳng, một giây cũng không dám chậm trễ hướng bọn họ đi tới.
"Cô là người làm bánh kem, ẩm thực Thái Lan nói không chừng có thể tạo cho cô một chút cảm hứng. Cô cảm thấy ẩm thực Thái Lan như thế nào?"
"Ah, tôi. . . . . ."